Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 401 - Chương 400: Thần Văn Thứ Năm

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 400: Thần Văn Thứ Năm
 

"Hoàng Khải Phong để mắt tới ngươi! Gã không phải Thiên Quân cửu trọng mà là Vạn Thạch nhị trọng! Độ chứa đầy ý chí lực 96%, thần văn có 3 miếng, 'Đấu ' của Ma tộc, 'Tráng ' của Long tộc, còn một thần văn nữa cụ thể là gì thì ta không biết, chắc cũng không có mấy người biết, nhưng ta biết tác dụng đại khái, nó liên quan tới giam cầm, thực lực rất mạnh!"

Tô Vũ yên lặng.

Trần Khải cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: "Hoàng Khải Phong muốn trước khi Hồng Các lão trở lại sẽ ép cho ngươi và Ngô Gia không còn đường để đi, tốt nhất là không vào được Bách Cường bảng, thậm chí là chủ động nghỉ học hoặc là chuyển hệ, làm cơ sở để gã thăng tiến!"

"Trịnh Các lão có 6 học viên, Gã có thực lực yếu nhất, nhập học năm năm vẫn chưa thể đi vào Đằng Không, gã cũng đang gấp, cần nhiều duy trì hơn, nhưng thực lực của gã chưa Đằng Không, giờ phút này cơ hội tốt nhất là trấn áp các ngươi, khiến các ngươi hoàn toàn tuyệt vọng!"

"Lần này Hoàng Khải Phong để mắt tới ngươi, còn biết ngươi đã đến Thiên Quân ngũ trọng, thần văn đến nhị giai, thực lực ngươi ẩn giấu đã bại lộ rồi, ngày ngươi vào Bách Cường bảng sẽ là ngày gã xuống tay với ngươi. . . Thậm chí trước đó gã cũng sẽ sắp xếp người khiêu khích ngươi!"

Tô Vũ trầm mặc một hồi, chậm rãi hỏi: "Gã hợp mấy khiếu để tấn cấp?"

"Cửu khiếu!” Trần Khải lạnh lùng đáp: "Cái tên đó hợp cửu khiếu tấn cấp, đừng nghĩ đó không phải việc to tát, không nhiều Văn Minh sư hợp cửu khiếu, nguyên nhân gã cường đại chủ yếu không phải là thân thể, thần văn chữ 'Đấu' khiến cho gã có sức chiến đấu cực kì mạnh mẽ, thực lực chân thật chỉ sợ đến Vạn Thạch tứ trọng, là Vạn Thạch tứ trọng chân chính!"

Tô Vũ suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi: "Gã có tiền không?"

". . ."

Trần Khải im lặng, trầm giọng nói: "Có, nhưng ngươi đừng mơ! Tô Vũ, ta biết ngươi hết sức tự tin, cũng hết sức kiêu ngạo, thế nhưng ngươi không phải là đối thủ của gã!"

Tô Vũ cười nói: "Cái này ta biết, đa tạ nhắc nhở! Ta cũng không định giao thủ với gã, thực lực ta bây giờ còn chưa đủ, nhịn nhất thời gió êm sóng lặng, cũng không cần ngươi cố ý nhắc nhở ta."

Dứt lời, Tô Vũ hiếu kỳ hỏi: "Hắn đánh bại sư tỷ ta là nương tay thật sao?"

". . ."

Trần Khải im lặng, "Đương nhiên là không phải! Cái này còn phải hỏi sao? Thực lực của gã mạnh hơn Ngô Gia không ít, làm sao Ngô Gia có thể là đối thủ của gã."

"Hiểu rồi!" Tô Vũ mỉm cười, "Được, cám ơn ngươi, mặc dù ta biết ngươi cũng không có ý tốt, nhưng không quan trọng, đúng rồi, tân sinh có người của Đơn thần văn nhất hệ không? Ý ta là đích truyền ấy."

"Hạ Thiền. . ."

"Cái đó ta biết rồi, không còn người khác sao?"

"Còn một người!"

Trần Khải suy nghĩ một chút mới nói: "Trịnh Hoành! Học viên yêu nghiệt lớp các ngươi, đó là cháu trai của Trịnh Các lão, thế nhưng khá là khiêm tốn, mục tiêu cũng không phải ngươi, cậu ta nhập học là vì đám Hạ Thiền, Vạn Minh Trạch, nhưng bây giờ thì khó nói, tự ngươi chú ý đi!"

Trịnh Hoành!

Tô Vũ cảm thấy ngoài ý muốn, người kia rất khiêm tốn, lớp học có 6 học viên yêu nghiệt, cậu ta là mờ nhạt nhất.

Hạ Thiền, Trịnh Vân Huy, Triệu Thế Kỳ, Vạn Minh Trạch, Hồ Thu Sinh, Tô Vũ đều biết về mấy người này, duy chỉ có Trịnh Hoành là hắn gần như sắp quên lãng, cậu ta mờ nhạt đến không cách nào tưởng tượng được.

Trong tình báo Hạ Hổ Vưu thu thập cho hắn cũng không có tư liệu của Trịnh Hoành.

Tô Vũ cau mày hỏi: "Trịnh Hoành là cháu trai của Trịnh Các lão ư?"

"Đúng!” Trần Khải trầm giọng nói: "Việc này không nhiều người biết! Trước đây có một lần Hoàng Khải Phong vô tình nói ra, gã là quan môn đệ tử của Trịnh Các lão, rất quen thuộc gia đình Trịnh Các lão, những năm qua Trịnh Hoành không theo Trịnh Các lão học tập, mà là theo chân Tôn Các lão."

Tô Vũ giật mình!

Đơn thần văn hệ có vài cường giả Sơn Hải cảnh, trong đó có một vị họ Tôn, còn có một vị họ Triệu, là lão sư của Lưu Hồng.

Thì ra là thế!

Học sinh của Tôn Các lão. . . Tô Vũ chưa từng chú ý tới, lúc trước hắn chỉ nhìn chằm chằm vào nhánh của Chu Minh Nhân.

"Ta biết rồi, cám ơn ngươi!"

Tô Vũ khách khí nói cám ơn rồi dập máy thông tin.

. . .

Trong trung tâm nghiên cứu.

Tô Vũ bật cười, thở dài: "Lằng nhằng!"

Nội bộ đơn thần văn nhất hệ cũng rất hỗn loạn.

Chu Minh Nhân, Tôn Các lão, Triệu Các lão. . . Hình như những người này không hoàn toàn chung lòng, không thấy Lưu Hồng bị xa lánh sao?

Từ đó còn có thể thấy được một điểm.

Trước đó Trần Khải tính toán Lâm Diệu, hiện tại hình như Hoàng Khải Phong cũng đang nhằm vào Trần Khải, nếu không Trần Khải sẽ không mật báo cho mình. . . Tô Vũ hoài nghi, không có đa thần văn nhất hệ, những người kia có thể đã tự nội loạn rồi!

"Trước đây lão sư và sư bá sống không tồi. . . Ta hoài nghi có phải do Chu phủ trưởng bọn hắn cố ý hay không!"

Giờ phút này, hắn cảm thấy bọn họ cố ý không áp chế mấy người Bạch Phong!

Bằng không, Bạch Phong từng nói rằng đa thần văn nhất hệ rất thảm, nếu vậy thì tại sao Bạch Phong có vẻ không gặp phiền toái lớn gì cả.

Bọn họ chế tạo ra một kẻ địch để duy trì sự hòa thuận của Đơn thần văn nhất hệ.

"Sư tổ. . . Có lẽ chỉ là bia ngắm mà thôi, là bia ngắm của người ngoài!"

Hồng Đàm cho Tô Vũ ấn tượng là mặc kệ mọi chuyện, chuyên tâm nghiên cứu, Tô Vũ cảm thấy muốn tiễn loại người này đi rất dễ dàng, Đơn thần văn nhất hệ giày vò nhiều năm như vậy mà Hồng Đàm còn ở học phủ.

Là nhường, hay là vì vị sư tổ chưa từng gặp mặt kia rất lợi hại?

"Chờ một chút đi!"

Tô Vũ kiềm chế xúc động!

Chờ hắn tịnh hóa nguyên khí xong, lấy được công pháp Thiên giai, lại phác họa thêm thần văn, sau đó mới đi gây sự!

Chỉ cần có tiền là được!

Cũng ổn đấy, Đơn thần văn nhất hệ rất có tiền.

Hiện tại hắn lười làm nhiệm vụ, lại không thể đến chiến trường Chư Thiên, không có nguồn thu nhập, miệng ăn núi lở là không ổn, Đơn thần văn nhất hệ chính là mục tiêu của hắn!

Hiện tại không thể đi làm nhiệm vụ, đa thần văn nhất hệ lại nghèo, chỉ có thể dựa vào bọn hắn nuôi.

"Trịnh Hoành. . . Lưu Hạ. . . Còn có Dương Cát. . ."

Dương Cát, đại đệ tử của Lưu Hồng.

Từng bước một!

Tô Vũ không vội, đoạt tiền thì cũng phải lần lượt, từ yếu đến mạnh, từng người một, không thể mất người nào, bằng không thì không có lời.

Còn Lưu Hồng có phải nằm vùng hay không. . . không liên quan đến điểm công huân.

Không phải là thân phận chúng ta bây giờ đối lập sao?

Dù sao cũng phải diễn kịch cho người khác xem chứ?

Cướp tiền của học sinh nhà ngươi không phải là giúp ngươi dễ che giấu tung tích hơn à?

Tô Vũ yên tâm thoải mái, ta đang giúp ngươi che giấu tung tích đấy, Lưu lão sư, có phải ta rất tri kỉ hay không?

Trong lúc đang suy tính, Tô Vũ vẫn không quên xem ý chí chi văn, nhìn một lát, sắc mặt Tô Vũ biến đổi, thần văn sắp hình thành rồi?

"Gì vậy. . ."

"Ta lý giải ra chân lý rồi sao?"

"Cái chữ này. . . Không thể nào thích hợp với ta!"

"m!"

Đúng vậy, âm trong âm hiểm, âm trong mây trời âm u, âm trong âm mưu tính kế!

Tô Vũ nhíu mày lại, cái gì đây?

Ta chỉ vừa nghĩ một chút thôi, sao ngươi vội vàng nhảy ra như thế làm gì?

Ta thiếu một chữ như ngươi sao?

Ta thiếu 95 thần văn, chả lẽ lại sợ thiếu ngươi sao?

Tô Vũ trợn trắng mắt, lẩm bẩm: "Không phải âm trong âm hiểm, là âm trong âm ảnh, hẳn là một thần văn loại hình ẩn giấu, không sai, chắc chắn là như thế!"

Trấn an bản thân vài câu, Tô Vũ tuyệt đối không thừa nhận chính mình là người âm hiểm!

Tô Vũ hắn là người quang minh chính đại, nụ cười xán lạn, nhiệt huyết tươi sáng, chất phác đàng hoàng, gần như không có khuyết điểm nào, xưa nay không lừa gạt ai, cái chữ này nhất định là do hắn lĩnh ngộ chân lý thuộc tính ẩn giấu.

Bình Luận (0)
Comment