Ma Diễm cực kỳ nôn nóng, ngay sau đó sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Trước mặt hắn, một thân ảnh nhanh chóng ngưng tụ ra, quan trọng hơn là khí tức còn vô cùng cường đại.
Ban đầu Tô Vũ cảm thấy hơi mờ mịt, sau đó là hưng phấn, cuối cùng hóa thành mừng như điên.
Hắn đã thành công!
Giờ khắc này, khí tức của hắn khôi phục tới 46 đạo đỉnh phong, thậm chí còn có thể tăng thêm, nhưng hình như hắn không có đủ sinh mệnh lực nên không thể đột phá.
Tuy nhiên thực lực thế này là đủ để giết Ma Diễm rồi.
"Ma Diễm, lâu rồi không gặp!
Sắc mặt Ma Diễm kịch biến.
Tô Vũ đã sống lại!…….
Không, hắn đã mượn lực lượng của ta để sống lại. Đúng, đó là lực lượng đại đạo của ta, sao có thể như vậy được?
Ma Diễm không dám tin tưởng, chém giết với Tô Vũ đến giờ, hắn ta đã mất rất nhiều tỉnh huyết, thực lực không còn như trước, sau khi Tô Vũ tự bạo, hắn ta còn bị thương nặng hơn, hiện giờ thực lực miễn cưỡng đạt đến 45 đạo mà thôi.
Không nghĩ tới thời thế xoay vần, bây giờ Tô Vũ lại mạnh hơn hắn ta.
"Không có khả năng..."
"Ngu ngốc!"
Lần này đến phiên Tô Vũ trào phúng hắn ta ngu ngốc.
Ngay sau đó, một thanh trường đao hiện lên, vô số lực lượng khiếu huyệt đại đạo dung hợp tiến vào trong thân đao, đại đạo chiến kỹ lập tức hình thành, còn cường đại hơn trước.
Trong ánh mắt chấn động của Ma Diễm, Tô Vũ bổ xuống một đao.
Oanh!
Tiếng vang lớn chấn động tứ phương.
Âm âm ầm!
Thân thể Ma Diễm bị một đao chém thành hai nửa, một ngọn lửa hiện lên, đó là ma diễm nguyên sơ, là thiên địa của Ma Diễm cất giấu ngọn lửa có khả năng hỏi sinh.
"Không.."
Thanh âm tuyệt vọng của Ma Diễm phát ra từ trong ngọn lửa.
Sao có thể như vậy? ! Tô Vũ đã mượn lực lượng của hắn ta để sống lại, dùng chính đạo của hắn ta để giết hắn ta, điều này khiến hắn ta vô cùng kinh hãi, không cam lòng và cả tuyệt vọng.
Tô Vũ phất tay một cái, Văn Minh Chí rách nát lại khôi phục.
Văn Minh Chí dung nhập vào trường đao.
Tô Vũ đưa tất cả lực lượng đại đạo, lực lượng khiếu huyệt, lực lượng trường hà vào trong đó.
Ma Diễm, ngươi đáng chết!
"Khai thiên trảm!"
Tô Vũ chém về phía ngọn lửa kia.
Dù ngươi có mạnh thế nào thì vẫn phải thua lão tử thôi!
Đi chết đi!
"Tô Vũ!"
Ma Diễm gầm gừ.
Ta không cam lòng, ta không thua ngươi, ta bị lực lượng của chính ta đánh bại, ta bại bởi chính mình!
Oanh!
Một đao tập hợp tất cả lực lượng của Tô Vũ chém xuống khiến không gian như bùng nổ, chấn cho ngọn lửa bị dập tắt, ngọn lửa chiếu sáng thiên địa cuối cùng cũng hoàn toàn bị hủy diệt.
Tiếng hét của Ma Diễm không ngừng vang vọng trong hư không.
Hắn ta đã thấy thắng lợi ở ngay trước mắt, vậy mà lại bị Tô Vũ đánh bại ở thời khắc cuối cùng, hắn ta không cam lòng.
Oanh!
Ngọn lửa biến mất.
Trường đao trong tay Tô Vũ cũng võ ra.
Giờ khắc này, Tô Vũ nở nụ cười như trút được gánh nặng.
Ngay sau đó hắn ngã xuống...
Ta thắng rồi!
Tô Vũ ngã xuống, trong lòng cảm thấy mỹ mãn.
Một lát sau, Cục lông nhỏ nôn nóng thoát ra từ Văn Minh Chí: "Hương Hương..."
Ngươi chết rồi sao?
Cục lông nhỏ sốt ruột muốn chết, không khỏi gấp gáp xoay vòng vòng xung quanh Tô Vũ, đột nhiên có tiếng "khò khè" vang lên trong hư không khiến nó giật nảy mình.
Tô Vũ... đã ngủ rồi!
Tô Vũ chém chết Ma Diễm xong liền ngã xuống rồi chìm vào giấc ngủ, mặc kệ lực lượng tàn dư của Ma Diễm đang càn quét hư không.
Cục lông nhỏ cảm ứng một chút, sau đó nó thở phào nhẹ nhõm.
Tô Vũ vẫn chưa chết!
Một lát sau, Cục lông nhỏ hóa thành Văn Minh Chí, thu hết toàn bộ lực lượng trong cánh cửa, nhân tiện góp nhặt cả thân thể rách nát của Ma Diễm, nó cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Có đồ ăn ngon rồi!
Tô Vũ đã đáp ứng đưa thi thể Ma Diễm cho Văn Ngọc, nhưng không được đâu, nó muốn giấu đi!
Ngay sau đó, Cục lông nhỏ tâm tình sung sướng nhảy lên mặt Tô Vũ, tựa vào trán hắn, đôi mắt chớp chớp ẩn chứa sự vui vẻ, dần dần, nó ngáp một cái rồi cũng lâm vào trầm miên.
Tiếng ngáy vang lên từ cái mũi nho nhỏ trên thân cục lông trắng bóc.
Bấy giờ, một người một cục lông đều vang lên tiếng ngáy, phiêu đãng trên hư không, toàn bộ không gian chỉ có tiếng ngáy của bọn họ.
Đó là tiếng ngáy thả lỏng thỏa mãn!
Giờ khắc này, thực lực cường đại, khống chế trường hà, bình định vạn giới gì gì đó đều không bằng một giấc ngủ ngon.
Một người một cục lông an tâm đi ngủ.
Quanh đầu Tô Vũ xuất hiện một đám bọt khí, bọt khí hóa thành các Tô Vũ nho nhỏ, bọn chúng cũng đều đang ngủ.
Cục lông nhỏ cũng hiện ra trong mỗi bọt khí, ngủ rất ngon, đôi khi đầu lưỡi còn vươn ra liếm đầu Tô Vũ, sau đó tiếp tục ngáy vang.
Vạn giới an tĩnh.
Thanh âm cuộc chiến đã biến mất, vạn giới vẫn tồn tại.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn trời, bọn họ không thể nhìn thấy gì trên đó, tuy rằng cánh cửa vẫn còn đấy nhưng họ chỉ mơ hồ nghe thấy những tiếng sấm đều đều chấn động không trung.
Tiếng sấm...
Đều đều...
Nhân Hoàng, Tử Linh Chi Chủ, Văn Vương, Võ Vương... Các vị cường giả ngẩng đầu nhìn bầu trời, bọn họ nhìn rất lâu, cứ thế nhìn suốt 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày...
Bọn họ đứng lặng như những bức tượng.
Không biết qua bao lâu, có người gian nan hỏi: "Hắn... Thắng rồi sao?"
Tô Vũ thắng rồi à?
Không ai biết.
Không còn thanh âm nào cả, dường như trận chiến đấu đã kết thúc.
Nơi xa, trong một tòa thành nho nhỏ, trong một tòa nhà xưa cũ, mùi thơm phưng phức phiêu đãng khắp nơi.
Trong phòng, Tô Long tươi cười ngẩng đầu nhìn trời.
Thắng rồi!
Tiểu tử đáng thương, mệt tới nỗi lăn ra ngủ mất rồi.
Tiếng sấm kia chính là tiếng ngáy của hắn.
Con trai y quá mệt mỏi.
Từ sau 6 tuổi, hắn chưa bao giờ được ngủ một giấc an ổn, hắn đã quá vất vả.
Tù nhân vạn giới hay bá chủ vạn giới, kỳ thật hắn đều không quan tâm.
Là tù nhân thì sao, là bá chủ thì sao, có quan hệ gì đâu?
"Ta ở nhà chờ ngươi!"
Tô Long nỉ non.
Ngươi tiếp tục ngủ đi, chỉ tiếc là ta còn chưa có con dâu.
"Tiểu tử, đừng ngủ lâu quá, nếu không đám nha đầu đó sẽ già mất.."
Tô Long nhếch miệng cười, nụ cười vô cùng xán lạn, trông rất giống Tô Vũ.
Hương thơm của thịt kho tàu vẫn thoang thoảng khắp nơi.
Tô Long y sẽ luôn chờ đợi, chờ ngày con trai y trở về nhà.
Hết