"Hồng Các lão lúc trước đã bắt không ít yêu vật thuộc nhóm các chủng tộc có năng lực này, chẳng lẽ là ông ấy đã nghiên cứu ra kết quả rồi?"
Những người này kinh ngạc nhìn nhau.
Ban nãy rốt cuộc Tô Vũ đã thôn phệ tinh huyết gì, mà sau đó khí tức tinh huyết lóe lên một cái đã chợt biến mất, bọn họ thật sự không nhận ra được.
Bọn họ không cảm nhận được, nhưng mấy người Giả Danh Chấn thì lại có thể nhận biết rõ ràng.
"Là tinh huyết Phệ Hồn trùng Thiên Quân cảnh!"
Giả Danh Chấn rất nhanh đã đoán được chủng loại tinh huyết, tiếp đó liền lắc đầu, tiếc nuối nói: "Thiên Quân cảnh. . . Xem ra cho dù có kết quả thì cũng hết sức mỏng manh, bằng không Tô Vũ cũng sẽ không dùng máu huyết Thiên Quân cảnh trong tình huống này."
"Phệ Hồn trùng tộc có thiên phú kỹ là ăn mòn ý chí lực, bất quá Phệ Hồn trùng chú trọng hiệu ứng quần thể, chỉ dùng mỗi một giọt tinh huyết, coi như thi triển ra được thiên phú kỹ thì chỉ e hiệu quả cũng có hạn."
Nói tới nói lui, Giả Danh Chấn vẫn không khỏi cảm khái thốt lên: “Hồng Đàm quả nhiên là có bản lĩnh, việc khó như vậy mà ông ta cũng có thể nghiên cứu ra được! Thiên phú kỹ phương diện ý chí lực là thứ mà ngay cả Cầu Tác cảnh cũng đã chịu thua suốt bao năm qua."
"Tên kia đi Chư Thiên chiến trường đến cùng là để làm gì?"
"Nghe nói ở đó mới xuất hiện một loại chủng tộc mới, số lượng cực ít, có tin báo rằng chủng tộc kia có năng lực rất đặc thù, nếu ta không lầm thì nó có khả năng thôn phệ thần văn. . ."
Nghe đến đây, Giả Danh Chấn liền thở dài bảo: "Kỳ thật ta cũng rất động tâm, nếu như bắt được yêu vật đó, nghiên cứu kỹ lưỡng một phen, nói không chừng có thể thật sự tạo ra một viên thần văn có chức năng thôn phệ kinh người. . ."
"Thật hay giả? Ta cũng nghe nói tin tức này, thế nhưng nghe bảo là yêu vật kia xuất hiện ở Đại Thương phủ, cho dù có gặp phải cũng là người của Đại Thương phủ tình cờ gặp, sao tin tức lại bị tiết lộ ra ngoài?"
"Ai mà biết được, Hồng Đàm là kẻ cứng đầu, nếu ông ta mà không bắt được cái gì về, chỉ sợ sẽ ở riết ngoài Chư Thiên chiến trường, không chịu trở về."
Mấy người hàn huyên vài câu, vị nữ Các lão duy nhất bỗng đăm chiêu lên tiếng: "Các ngươi nói xem. . . Có khả năng hay không, là có người cố ý thả tin tức ra để dẫn dụ Hồng Đàm rời đi?"
"Hả?"
"Những năm qua, Hồng Đàm đã nghiên cứu đủ loại vạn tộc hình thù kỳ quái, ai mà chẳng biết việc ông ấy luôn khao khát có đủ loại tinh huyết, càng thưa thớt càng tốt. Đối với tin tức kia, người khác có khả năng không động tâm, sợ phiền toái, nhưng Hồng Đàm thì ngược lại, ông ta không đi mới là lạ!"
"Nhưng ta nghe nói, là hỗn đản tiểu tử Bạch Phong kia đã giật dây Hồng Các lão rời đi. . ."
"Không thể nói như thế, tin tức truyền ra ngoài, dù Bạch Phong không nói gì thì Hồng Đàm không sớm thì muộn cũng có thể biết. Với tính cách của hắn, đã biết thì sẽ lập tức đi, các ngươi nói xem, liệu có phải là chuyện tốt do Đơn thần văn nhất hệ làm hay không?"
Mấy vị Các lão như có điều suy nghĩ, không ai tiếp tục thảo luận nữa.
Quả thật là có khả năng này.
Cái tên Bạch Phong kia tuy rằng cũng thông minh vặt, thế nhưng đầu óc có đôi khi toàn là cơ bắp, tin tức truyền đến trong tai hắn thì kiểu gì hắn cũng sẽ nói lại cho Hồng Đàm nghe, hoàn toàn không hề suy nghĩ sâu xa xem vì cái gì mà mình lại có thể thu được tin tức như vậy.
Tính ra thì tính cách của Hồng Đàm với đồ đệ của ông ta y hệt nhau, cộng thêm thực lực Hồng Đàm mạnh mẽ, không đi truy đến cùng mới là chuyện kỳ quái.
Đương khi mọi người đang nói chuyện, thì ở bí cảnh bên kia, vốn dĩ là hai cỗ màu sắc ngươi tranh ta đoạt, nhưng hiện tại thì màu đỏ đại biểu cho ý chí lực của Trương Hào đang dần dần biến mất.
Trên mặt Trương Hào lộ ra thần sắt thống khổ.
Ý chí lực của y bị hủ thực!
Trong nháy mắt, mấy vị Các lão đều thấy kinh ngạc đến chấn động, tầm mắt vội vã nhìn về phía Tô Vũ, hắn thật sự có thể động dụng thiên phú kỹ ý chí lực sao?
. . .
Mà lúc này, bên trong bí cảnh.
Thần văn của Tô Vũ bùng nổ, lôi đình nổi lên khắp tứ phía, lôi đình bên ngoài còn mang theo một cỗ khói đen, nổ tung ảo ảnh thần văn của Trương Hào, ý chí lực mà y thả vào thì cứ xui xẻo đụng phải cỗ khói đen kia liền xuất hiện dấu hiệu bị ăn mòn.
Khói đen lan tràn!
Thậm chí bay thẳng đến chỗ Trương Hào, nét mặt y thống khổ không sao chịu được, cả người không ngừng thối lui, nhịn không được thật sự rất muốn mắng chửi người!
Thứ đồ gì?
Đang êm đẹp, làm sao lại nhiều thêm một cỗ khói đen?
Cảm giác không quá giống thần văn!
Cùng Tô Vũ giằng co mấy lần, y phát hiện đám khói đen đó vẫn đang liên tục bám đuổi theo để hủ thực ý chí lực của mình.
Trương Hào cau chặt mày, chết tiệt, rốt cuộc là thứ gì?
Cứ tiếp tục như thế, dù y kiên trì bám đuổi để giành được chiến thắng thì cũng mất nhiều hơn được.
Ý chí lực bị hủ thực một bộ phận, y sẽ phải tiêu tốn rất nhiều tinh lực đi tu bổ, tệ hại hơn là khi thần văn bị ăn mòn, vậy thì coi như y thua lỗ lớn, đây không phải là thứ mà cái vị trí đệ nhất kia có thể để bù đắp nổi!
Sau một khắc, Trương Hào đưa tay, ra hiệu chính mình nhận thua.
"Sau khi ra ngoài rồi thì trò chuyện một lát nhé!"
Trương Hào quăng lại một câu, nhìn về phía Tô Vũ, Tô Vũ khẽ gật đầu, cũng nhẹ nhàng thở hắt ra.
Sau một khắc, Trương Hào đã thối lui ra khỏi bí cảnh.
. . .
Tô Vũ cùng Trương Hào đồng thời mở mắt, Trương Hào nhe răng trợn mắt, không còn chút phong độ nào, vừa đau đầu lại vừa đau lòng.
Phía trên thần văn của y có mấy cái chấm đen nhỏ cực kỳ xấu xí.
Y biết may mà mới rồi mình quyết đoán chấm dứt trận chiến, nếu tiếp tục tham chiến, không bao lâu sau, chắc chắn thần văn của y sẽ bị làm khói đen quỷ dị kia ăn mòn triệt để.
Cái quỷ gì không biết!
Nhìn thoáng qua Tô Vũ, trông thấy hắn lộ ra vẻ mặt đầy áy náy, nói: "Thật có lỗi, Trương huynh, ta cũng muốn thắng, ta nhất định phải cầm đồ vật của sư tổ về."
Trương Hào thở dài, bất đắc dĩ đáp: "Không có việc gì, thắng ta là bản lĩnh của ngươi. Coi như không có thứ kia thì mới rồi ai thắng ai thua cũng khó nói."
Dứt lời, y lại mở miệng nói: "Về sau có cơ hội, hy vọng có thời gian trò chuyện nhiều hơn, mới nãy ta thật sự cảm thấy rất hứng thú với thứ khói đen kia."
Tô Vũ cười cười, gật đầu, "Nhất định!"
Đây chỉ là chuyện nhỏ, đến lúc đó cứ tùy tiện mượn cớ lão sư không cho phép truyền thiên phú tinh huyết ra ngoài là coi như xong.
Hai người Tô Vũ đều không ở lại lâu, nói vài lời xong liền rút ra ngoài.
Hạ Thiền và Tô Mộng đều nhìn bọn hắn, nhất là Hạ Thiền, sắc mặt nàng trở nên ngưng trọng.
Liên tiếp loại bỏ Trịnh Hoành cùng Trương Hào, đúng là càng ngày nàng càng khó mà nhìn thấu Tô Vũ.
. . .
Tô Vũ vừa xuống đài, Hạ Hổ Vưu trong nháy mắt đã vọt tới, cực kỳ hưng phấn, thấp giọng hỏi: "Phệ Hồn trùng tinh huyết? Là thiên phú tinh huyết sao? Bán mấy giọt cho ta đi, 100 điểm công huân một giọt, không, 200 điểm công huân một giọt, như thế nào?"
"Không bán!"
"Đừng mà tiểu huynh đệ, ta thu thập nguyên liệu cho ngươi a, đây nhất định là đồ do Bạch lão sư chế tạo ra, không phải hàng tồn, ngươi khẳng định còn có. . ."
Tô Vũ bình tĩnh ngắt lời: "Không bán, vẫn còn chưa ổn định, thời gian kéo dài hiệu quả cũng không dài, đây là thí nghiệm tính chất tinh huyết mà thôi."
"Vậy thì thiên phú tinh huyết Thiết Dực điểu cũng được, bán cho ta mấy giọt đi."
"Không bán!" Tô Vũ cau mày nói: "Sư tổ còn chưa trở về thì bọn ta sẽ không ai dám bán, ngươi đừng đánh cái chủ ý này nữa!"
Tô Vũ nghĩ đến đây thì cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Phải trở về hỏi lão sư một chút mới được, có thể làm ra một điểm thiên phú tinh huyết hay không, cái loại thật ấy, giả thì thôi đi vậy.
Trung tâm nghiên cứu hẳn là có, thế nhưng hình như chỉ có Thiên Quân cảnh, có điều chuyện này cũng không quá quan trọng.
Tô Vũ không quan tâm đến Hạ Hổ Vưu nữa, mà là nhìn về phía hai nữ sinh ở giữa sân.