"Tô Vũ?"
Lâm Thanh biết Tô Vũ, nghe vậy liền nhíu mày hỏi: "Hắn cũng muốn khiêu chiến Bách Cường bảng à?"
"Không biết, nhưng hắn đã là Thiên Quân lục trọng. . . À, cũng không chắc, ta hỏi hắn có phải hay không, hắn nói không phải."
Ngô Lam phiền muộn, đến cùng Tô Vũ đã là Thiên Quân cấp mấy rồi?
"Thiên Quân lục trọng. . ." Lâm Thanh nghiêm giọng nói: "Tiến bộ rất nhanh, bất quá tiến bộ nhanh như thế thì chắc chắn võ kỹ không thuần thục, ý chí lực không tính mạnh, hắn bây giờ đừng nghĩ tới việc khiêu chiến Bách Cường bảng làm gì, vẫn còn kém một chút."
Trong lòng Lâm Thanh quả thật có điểm không cam lòng!
Nàng cũng tính là thiên tài, đã theo Ngô Kỳ học tập năm năm.
Kết quả, năm năm trôi qua, thật vất vả mới tiến nhập được Bách Cường bảng, nhưng hiện tại lại có không ít người đều đang ngó chừng vị trí của nàng, lăm lăm muốn cướp nó đi, khiến cho nàng phá lệ khó chịu kinh khủng.
Hận không thể lập tức giết vào năm mươi vị trí đầu, cho mấy tên khốn kiếp kia nhìn một chút, muốn khiêu chiến nàng thì cũng chẳng thể khiêu chiến nổi.
Đang nói chuyện thì bên cạnh bỗng có người hô: "Ra đến rồi!"
"Chiêm Hải vẫn là đệ nhất!"
"Khương Mục thế mà tiến vào thứ ba, Vạn Thạch thất trọng!"
". . ."
Mọi người dồn dập nhìn về phía bia thủy tinh, Lâm Thanh cũng trông thấy tên của mình.
Xếp hạng thứ 95.
Mà bảng danh sách tháng này tổng cộng chỉ có 97 người, có 3 người không biết có phải là vì đã qua 30 tuổi hay là vì đã tiến cấp Đằng Không hay không, tóm lại không có nói rõ.
Vừa nhìn thấy chỉ có 97 người trên bảng, không ít người lập tức hưng phấn!
"Trống 3 chỗ!"
"Cơ hội tới!"
Dựa theo lệ cũ, khi nào Bách Cường bảng không đủ trăm người thì giờ phút này, các học viên không cần khiêu chiến học viên Bách Cường bảng, chỉ cần là người chưa vào bảng xếp hạng thì mỗi người có thể giao nạp 10 điểm công huân, hai người lên giao thủ, người thắng cầm lại công huân, trực tiếp tiến giai Bách Cường.
Tuy nhiên số điểm công huân của người bại trận thì không thuộc về người thắng, mà là sung công.
Đương nhiên, nếu như khiêu chiến học viên Bách Cường, thì lúc này người chiến thắng có thể tự ôm hết toàn bộ số điểm của cả hai.
Vừa nhìn thấy bảng danh sách trống 3 chỗ, có người lập tức chạy đến bên căn phòng cạnh Bách Cường lâu, y muốn báo danh, chuẩn bị khiêu chiến vào bảng.
Kết quả không ít người còn chưa kịp chạy tới đăng ký thì đã nghe có một tiếng hô lớn ở phía lôi đài đằng sau.
. . .
Trịnh Vân Huy tùy tiện nhảy lên trên lôi đài, lớn tiếng nói: "Gấp cái gì? Lão tử lên bảng trước, thủ tiêu một kẻ rời khỏi bảng, rồi lại khiêu chiến tiếp, đạp một tên xuống, danh sách liền đầy! Các ngươi còn không dám khiêu chiến mấy học viên xếp cuối Bách Cường bảng thì nằm mơ đến chuyện lên bảng làm gì?"
Cái tên này hết sức càn rỡ!
Thoáng cái liền đắc tội với vô số người!
Nói bóng gió rất rõ ràng, những người khác còn không dám khiêu chiến học viên Bách Cường thì còn vọng tưởng thật giả lẫn lộn vào bảng làm chi? Đều là phế vật. Trịnh Vân Huy gã sẽ không cho bọn họ cơ hội!
Trịnh Vân Huy mới không quan tâm đến suy nghĩ của bọn hắn, gã nhìn về phía mấy người bên dưới lôi đài, cười lớn nói: "Vạn Minh Trạch, Hồ Thu Sinh. . . Còn có Tô Vũ tới chưa? Tốt lắm, mau tới chơi đi, hãy lên lấp kín Bách Cường bảng, chẳng lẽ các ngươi lại muốn cho một đám rác rưởi lên bảng, đè mặt của chúng ta xuống?"
Mấy người Vạn Minh Trạch đứng gần đó chỉ mỉm cười, không nói không rằng.
Tùy ý gã đứng trên kia châm ngòi thổi gió.
Trịnh Vân Huy cũng mặc kệ, lại ngông cuồng hô hào: "Học viên khóa 350 chính là khóa mạnh nhất a! Trước kia hả, ha ha, ngoại trừ già một chút thì đại khái không có ưu điểm gì khác!"
Lời gã vừa nói ra, rất nhiều học viên Bách Cường bảng đều đổi sắc mặt, cực kỳ khó chịu.
Hỗn đản này, thật ngông cuồng!
Ngươi còn chưa vào được bảng xếp hạng đâu!
Trịnh Vân Huy dĩ nhiên không thèm để ý tới nét mặt khó coi của bọn họ, lần nữa nhìn quanh tứ phía, cười ha hả nói: "Không phục thì làm được cái gì? Ta nói đều là lời thật lòng! Ta lười nhiều lời với các ngươi, vị trí 91 có đang ở đây hay không, có thì lên đi! Lão tử không đánh thì thôi, đã muốn đánh thì phải đánh đến cực hạn!"
Đám tân sinh như Trịnh Vân Huy, nhiều nhất chỉ có khả năng khiêu chiến người ở vị trí thứ 91 đổ lại.
Trịnh Vân Huy không thèm nhìn đến mấy người ở đằng sau, muốn đánh, vậy liền đánh hạng 91!
"Thật ngông cuồng!"
"Người mới dám cuồng ngôn như thế, cũng không sợ bị người ta đánh phế sao, coi chừng mấy tháng dưỡng thương cũng không xuống giường được!"
"Bình thường thôi, gã là người nhà họ Trịnh! Kẻ từ Chiến Tranh học phủ ra đều là cơ bắp phát triển hơn đầu óc."
". . ."
Một đám người nghị luận ầm ĩ, mà giờ khắc này, Tô Vũ vừa kịp chạy tới.
Hắn trở về rửa mặt, đổi bộ y phục mới, ăn vội ít đồ vớ được trong phòng sinh hoạt rồi mới chạy qua đây.
Nghe thấy mọi người xôn xao nghị luận về Trịnh Vân Huy đang đứng trên đài, Tô Vũ không khỏi bật cười.
Thật là ngông cuồng!
Rất tốt!
Người như Trịnh Vân Huy, ngươi có đôi khi rất khó hiểu rõ gã, nếu thật sự cho rằng gã chỉ có cơ bắp, vậy ngươi liền nhầm.
Gã ngông cuồng như vậy cũng phải xem xem là gã nhằm vào người nào.
Tô Vũ đang mải nghĩ ngợi, thì Trịnh Vân Huy cũng vừa khéo nhìn thấy Tô Vũ mặc bạch y phiêu phiêu đang đứng gần đó, đệt!
Trong lòng Trịnh Vân Huy thầm mắng một tiếng!
Đồng phục của học phủ có rất nhiều loại, có màu đen, có màu trắng, có màu xám, có cả màu xanh…
Vóc dáng Trịnh Vân Huy cao lớn, cái đầu cũng to, mặc đồ màu trắng tương đối khó coi, cho nên bấy lâu gã vẫn trung thành với y phục màu đen.
Tô Vũ thì khác, cái tên này y hệt như Bạch Phong, thường xuyên mặc đồ màu trắng, thoạt nhìn vẻ ngoài rạng rỡ xán lạn, chỉ người quen thân mới biết trong bụng hắn chứa đầy ý nghĩ xấu xa!
Lại phối hợp với nụ cười tủm tỉm treo trên miệng kia, nhìn thế nào cũng trông cực kỳ âm hiểm!
"Tô Vũ, chờ ta tiến nhập Bách Cường bảng xong, ngươi có muốn tới đây thử sức xem hay không?"
Tô Vũ thấy gã bỗng nhiên điểm mặt gọi tên mình thì phì cười, khoát tay một cái, đoạn nói: "Ngươi đừng giày vò ta, mấy người Vạn huynh đều đang ở đây, Vân Huy, ta lại không đắc tội ngươi, đừng một mực kéo ta xuống nước vậy chứ."
"Cút!"
Trịnh Vân Huy khinh bỉ một tiếng, mà ở bên kia, đám người Vạn Minh Trạch trông thấy Tô Vũ tới thì đều lộ ra nụ cười, khẽ gật đầu.
Trông thấy thái độ đám tân sinh năm nay kẻ tung người hứng thản nhiên như thế, đám lão sinh đều tức tới nổ phổi.
Đúng là quá ngông cuồng! Không coi ai ra gì!
Rõ ràng đây là sân nhà của bọn hắn, vậy mà đám học sinh mới kia lại tới chuyện trò vui vẻ, một bộ dáng không đem tất cả mọi người để ở trong mắt, quả thật khiến cho người ta chán ghét!
Đúng vào lúc này, trong đám người bên dưới lôi đài, có một vị thanh niên chợt lên tiếng: "Nếu Trịnh học đệ đã muốn khiêu chiến, vậy thì ta đây liền thành toàn cho ngươi!"
"Vương Bằng!"
"Ồ, hắn ở đây sao, ta còn tưởng rằng hắn không tới, tốt lắm, Vương Bằng, mau đánh chết tên tiểu quỷ kia đi!"
Có người hô to một tiếng!
Vương Bằng, bài danh thứ 91, Thiên Quân bát trọng, dưỡng tính đỉnh phong.
Cái gọi là dưỡng tính đỉnh phong, tức là chỉ độ chứa đầy ý chí lực đã vượt qua con số 90%, những người như vậy đều được coi là dưỡng tính đỉnh phong.
Trên Bách Cường bảng, kẻ yếu nhất cũng có chiến lực Vạn Thạch, những kẻ xếp hạng thấp bên dưới, thân thể có lẽ không tính là quá mạnh, nhưng bình thường chắc chắn đều có một ít đòn sát thủ riêng.
Trịnh Vân Huy liếc mắt nhìn đối phương, cười ha hả nói: "Vương Bằng đúng không? Lên đài thôi! Còn về phần điểm công huân, khi nào ngươi thắng ta thì lại nói! Bất quá ta đoán chừng, ngươi không có cơ hội cầm, mà ta cũng lười đi một chuyến giao nộp lên trên!"
Thật ngông cuồng!
Rõ ràng, cái tên này căn bản không hề cho rằng mình sẽ thua.