Trận chiến trên đài vẫn đang diễn ra.
Lão Triệu phát uy cũng không có nhiều người biết.
Tu Tâm các.
Hội nghị sắp bắt đầu, trước khi hội nghị bắt đầu, có người mấy người nhìn trộm tình huống bên kia, cũng có người nghe được lời Triệu Lập nói, thấy được động tác của ông.
Không ít người nhìn về phía Chu Minh Nhân, Chu Minh Nhân hơi nhíu mày nói: "Triệu Lập truyền cho người nào, đó là chuyện của ông ta, không có quan hệ gì với ta!"
Không cần thiết phải trêu chọc lão gia hỏa kia.
Dù Tô Vũ học được Khoách Thần quyết, ông cũng không định làm gì, chỉ có đồ đệ của lão Triệu tự mình nghĩ nhiều.
Trong phòng họp, một lão nhân mở miệng: "Các ngươi đừng không cớ gây chuyện với Triệu Lập! Ta không quan tâm các ngươi đấu ra sao, liên lụy đến Triệu Lập, ban của Tứ đại vẫn còn, tự cân nhắc hậu quả!"
Không ai lên tiếng.
Lão nhân lại nói: "Đa thần văn nhất hệ đã xuống dốc, Tứ đại nhất hệ còn chưa xuống dốc đâu! Phủ trưởng của Đại Chu đúc binh học phủ là học sinh của Tứ đại, Triệu Lập lười rời khỏi cố thổ mà thôi, nếu ép ông ta đi thật, ta nói cho các ngươi biết, tự gánh lấy hậu quả!"
Không khí trong phòng an tĩnh.
Tứ đại phủ trưởng có học sinh, còn sống, cùng thế hệ với mấy người Vạn Thiên Thánh, Ngũ đại phủ trưởng, nhưng Đại Hạ phủ đúc binh nhất hệ không phát triển, vài thập niên trước đối phương đã đi đến Đại Chu phủ, bây giờ đã trở thành phủ trưởng.
Chu Minh Nhân hơi đau đầu, mãi sau mới nói: "Không ai làm gì Triệu Lập đâu, lão Tề đừng nói những thứ vô dụng này nữa!"
Người nào đám đấu với Triệu Lập chứ?
Lão già này, tự lão ta mắng người, ai trêu chọc lão chứ?
Người được xưng là lão Tề hừ một tiếng: "Không nói chuyện này nữa! Hôm nay là ta kiến nghị phủ trưởng tổ chức hội nghị, có quan hệ đến thần văn nguyền rủa. . ."
Dứt lời, ông quát: "Được rồi, học viên giao đấu lại có thể khiến các ngươi phân tâm ư? Không biết phân rõ nặng nhẹ sao? Thu hồi ý chí lực hết cho ta, nếu chần chừ thì đừng mở hội nghị nữa, về sau họp cũng đừng gọi ta!"
Vài vị Các lão ngượng ngùng, lập tức thu hồi ý chí lực.
Không phải là bọn họ hiếu kỳ thôi sao?
Lão Tề tức giận làm gì.
Giữa đài, Vạn Thiên Thánh không nói một lời, hội nghị hôm nay không phải do ông tổ chức, ông cũng lười quản, nghe một chút là được.
Lão Tề nói phát hiện ra thần văn nguyền rủa. . . cứ xem xem.
Ông còn không phát hiện ra, vậy lão Tề có thể phát hiện ra cái gì?
Nhưng cũng khó nói, dù sao ông ta cũng là Sơn Hải đã nhiều năm, có lẽ thật sự phát hiện ra cái gì đó.
Vạn Thiên Thánh cũng lười quản chuyện bên kia, nghe một chút đi, tránh chọc giận lão Tề, đều là Sơn Hải, chọc giận lão Tề cũng không ổn.
. . .
Trên đài.
Tô Vũ và Vương Hạc giao thủ đã qua ba bốn phút.
Vương Hạc càng đánh càng suy yếu, vết thương không cầm máu, Tô Vũ cũng thở hổn hển, sắc mặt hơi trắng bệch, mồ hôi đầm đìa.
Vào thời khắc này, rắc một tiếng!
Văn binh giao chiến đã có kết quả!
Trường kiếm gãy nứt!
Phốc một tiếng, Vương Hạc hộc máu.
Tô Vũ không lưu tình, chỉ chờ hiện tại!
Chân hắn khẽ động, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Vương Hạc, Vương Hạc kinh hãi, ý chí lực bị văn binh vỡ nát cắn trả, gã lập tức khẩn trương, nghĩ đến tình trạng khi Hoàng Khải Phong xuống đài!
Thế nhưng gã còn chưa kịp hô nhận thua!
Đầu gối Tô Vũ đã húc lên chính giữa ngực gã!
Răng rắc!
Tiếng xương nứt truyền đến!
Bịch một tiếng, Vương Hạc rơi xuống đất, ngã xuống lôi đài, trong miệng điên cuồng trào ra máu tươi.
Tô Vũ bình tĩnh, nhẹ thở hắt ra.
Hắn thu hồi văn binh, giờ phút này văn binh đã đánh nát một thanh văn binh trường kiếm, sát khí càng thêm nồng nặc.
Thần văn chữ “Sát”, quan trọng chính là giết chóc.
Đánh nát một thanh văn binh, cũng là giết chóc!
Giờ phút này, văn binh đao nhỏ càng thêm u lãnh.
Dưới đài, không ít người biến sắc, văn binh bị đánh nát, lần này Vương Hạc tổn thất lớn rồi, ý chí lực cũng bị thương, không nghiêm trọng như Hoàng Khải Phong, nhưng không tu dưỡng mấy tháng thì đừng nghĩ khôi phục.
"Nửa huyền binh!"
Có người cảm khái một tiếng, có chút hâm mộ.
Lần trước Tô Vũ giao thủ cùng Hoàng Khải Phong cũng đánh nát văn binh của đối phương, khi đó mọi việc xảy ra quá nhanh, mọi người còn không chú ý tới.
Hôm nay, bọn họ đã nhận ra kia không phải là Hoàng giai văn binh, mà là một thanh sắp tấn cấp nửa huyền binh!
Không ít người nhìn về phía Triệu Lập, không cần hỏi, văn binh mạnh mẽ như vậy trăm phần trăm là do Triệu Lập tự mình chế tạo, quả nhiên, Triệu Lập dạy dỗ Tô Vũ với tư cách truyền nhân.
Vương Hạc trọng thương!
Những người khác cũng phải đổi sắc mặt.
Hai học viên xuống hạng khác đều mang vẻ mặt khó coi.
Bọn họ không ngờ Vương Hạc lại bại!
Không chỉ bại, văn binh vỡ nát, ý chí lực bị thương, chỉ sợ tổn thất này có thể so với một bản ý chí chi văn.
Không chỉ không chiếm được tiện nghi, ngược lại còn thua thiệt lớn.
Văn binh uẩn dưỡng đến mấy năm bị đánh nát, phải mua lại, uẩn dưỡng một lần nữa, chỉ sợ phải chậm trễ thời gian tấn cấp Đằng Không, hơn nữa thời gian đó còn không ngắn!
Tô Vũ thở dốc một hồi rồi mở miệng: "Không cần nhìn ta như vậy, ta nói rồi, người không phạm ta ta không phạm người! Nếu xuống hạng để đối phó ta, ta cũng sẽ không khách khí!"
Không ai lên tiếng.
Triệu Minh cười nói: "Tô Vũ thắng! Cần nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục không?"
Tô Vũ khẽ gật đầu.
Dưới đài, bỗng có người nói: "Tô Vũ, ngươi chỉ dám nhận khiêu chiến của học viên dưới hạng 30 sao?"
Tô Vũ nhìn về phía người nói chuyện!
Triệu Minh vui tươi hớn hở giảng giải: "Không phải ngươi chỉ hỏi người từ hạng 30 đến 50 xuống hạng sao? Vị này không phải, hắn là Địch Phong. . ."
Tô Vũ thản nhiên nói: "Ta biết, Địch Phong xếp vị trí thứ 9! Đệ tử của phó Quán trưởng Chu Bình Thăng, không sai chứ?"
Dưới đài, Địch Phong bình tĩnh nói: "Hiện tại ta xếp hạng 72! Dựa theo quy củ là có thể khiêu chiến ngươi, ngươi cũng không thể cự tuyệt, trừ khi ngươi chủ động nhận thua. . ."
Tô Vũ cười nói: "Ta đang được nhiều người khiêu chiến, dựa theo quy củ, ta có thể lựa chọn, cũng theo quy củ, một ngày ta đánh đủ ba trận là có thể cự tuyệt khiêu chiến, ngươi có ý kiến không?"
Địch Phong nhìn hắn, thản nhiên nói: "Ngươi sợ à?"
"Ngươi khích ta à?"
Tô Vũ bật cười: "Ngươi – một kẻ tu luyện còn lâu hơn Hoàng Khải Phong, tới khích tướng một người mới nhập học hai tháng như ta có ý nghĩa gì không?"
". . ."
Địch Phong câm nín.
Tô Vũ đã nói hết lời rồi, nói thêm nữa cũng chỉ là nói suông, dù hắn không nhận lời khiêu chiến của gã thì gã có thể làm sao?
"Trừ khi mỗi ngày ngươi đều đánh đủ ba trận, bằng không, trước ngày 25, nếu ngươi còn không nhận lời khiêu chiến của ta, ngươi sẽ thua!"
Tô Vũ chẳng thèm quan tâm, hắn nhìn về phía Hạ Hổ Vưu bên dưới.
Hạ Hổ Vưu gật đầu rất nhẹ khó có thể nhận ra.
Xong rồi! Không thành vấn đề!
Tô Vũ cười nhạt một tiếng, hắn không thèm nhìn Địch Phong, nói: "Hồ Vũ, Hoàng Vân, các ngươi còn muốn khiêu chiến ta sao? Nếu các ngươi nhận thua, ta thu 10 điểm công huân là xong việc, nếu không, trừ khi các ngươi tự nhận mình mạnh hơn Vương Hạc, không thì lát nữa kẻ trọng thương sẽ là các ngươi!"
Dưới đài, vẻ mặt một nam một nữ do dự.
Nhận thua ư?
Còn chưa đánh đã nhận thua ư?
Nhưng nghĩ tới Vương Hạc còn bại, tốc độ Tô Vũ xuất cước cực nhanh, bọn họ chưa chắc đã toàn thân trở ra.
Hai người không lên tiếng.
Tô Vũ cũng không vội, hắn khôi phục nguyên khí một hồi, thôn phệ mấy giọt Nguyên Khí dịch, khoảng nửa giờ trôi qua, Tô Vũ thản nhiên nói: "Vậy thì tiếp tục đi, Hồ Vũ, lên đây!"
Hồ Vũ, trước đó xếp hạng 44.
Giờ phút này, gã cảm thấy như đâm lao phải theo lao.
Lên đài không?
Gã suy nghĩ một chút, thở hắt ra, lên!
Dù thua, cùng lắm thì nhận thua trên đài, không lên đài mà đã nhận thua thì gã cũng mất hết mặt mũi.
Khoảng cách giữa gã và Vương Hạc không quá lớn, chưa hẳn gã không có cơ hội thắng.