Vạn Thiên Thánh liếc nhìn Tề lão, thản nhiên nói: "Không, ta đang tự hỏi! Ý của ngươi là, Thần Ma phát huy ra thực lực thần văn chủng tộc bọn họ cường đại hơn so với chúng ta đúng không? Ý ngươi là, có lẽ ngay từ ban đầu thần văn cường tộc đã bị nguyền rủa?"
"Đúng!"
Tề các lão nghiêm tức nói: "Ta hoài nghi Văn Minh sư không thể tấn cấp Vĩnh Hằng kỳ thật không phải chuyện trong mấy chục năm nay, mà là đã kéo dài từ lâu! Chủng tộc Thần Ma đã sớm thông qua văn hóa xâm lấn, hạ nguyền rủa cho chúng ta! Thậm chí ta hoài nghi, không phải thần văn của bọn họ có vấn đề, mà là thần văn nhân tộc xuất hiện vấn đề!"
"Ta cảm thấy có thể bọn họ đã nguyền rủa thần văn nhân tộc chứ không phải thần văn của chính bọn họ, chỉ là chúng ta tu luyện thần văn của bọn họ cho nên trời sinh đã yếu hơn, còn không thể tấn cấp Vĩnh Hằng!"
Vạn Thiên Thánh như có điều suy nghĩ, trước đó ông không nghĩ nhiều, ông nói: "Suy nghĩ của ngươi không phải là không có khả năng! Thần văn nhân tộc. . . Nhân tộc cũng là cường tộc, không có đạo lý thần văn nhân tộc còn không bằng thần văn của tiểu chủng tộc, có lẽ ngươi nói đúng."
"Thế nhưng việc này không thể lập tức khẳng định, vẫn phải trao đổi với Cầu Tác cảnh mới có thể nghiệm chứng. . ."
Tề các lão gật đầu, "Cho nên ta mới triệu tập mọi người muốn nói về việc này! Kể cả quyết định cho vài người tu luyện thần văn nhân tộc trước đó, ta cảm thấy không thể quá vội vàng, phải xác định thần văn nhân tộc có vấn đề hay không đã. . ."
Ông đang nói, cửa lại bị gõ vang!
Không phải gõ cửa bình thường, đây là có tình huống khẩn cấp mới có thể gõ cửa như vậy.
Tề các lão cau mày: "Chuyện gì đấy, làm loạn à?"
Ông nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, cảnh sắc thái bình không có chuyện gì.
Ở đâu ra biến cố khẩn cấp!
Vạn Thiên Thánh nhìn ông, mở miệng: "Có việc gấp thì triệu vào hỏi rõ đi!"
Sau đó cửa mở ra, thống lĩnh quân hộ vệ vội báo: "Bẩm báo phủ trưởng, các vị Các lão, bên dưới lầu có vài vị nghiên cứu viên xông đến, chúng ta không cho bọn họ tiến vào, bọn họ tự mình hại mình uy hiếp, đã có người trọng thương. . ."
Mọi người phóng ý chí lực dò xét.
Đám Chu Minh Nhân biến sắc, cấp tốc tan biến.
Cách đó không xa, Ngô Nguyệt Hoa hừ lạnh một tiếng, cười nhạo, thản nhiên nói: "Càng ngày càng không có quy củ!"
Dứt lời, bà cũng theo ra ngoài.
Mấy vị Các lão khác đều lộ ra sắc mặt khác thường, có Các lão đưa ý chí lực dò xét các nơi khác trong học phủ, đến khu lôi đài, ở đó có người bùng nổ ý chí lực ngăn chặn!
Vị Các lão này biến sắc thu hồi ý chí lực, không lên tiếng. Trong lòng đã có phán đoán!
Có thể là khu lôi đài xảy ra chuyện.
Chẳng lẽ lại có thiên tài Đơn thần văn nhất hệ bị Tô Vũ đánh tàn phế ư?
Tô Vũ này hung tàn như vậy ư?
Một tân sinh đánh tàn phế nhiều thiên tài Đơn thần văn hệ như vậy, thực sự là. . . quá mạnh!
Mấy vị Các lão bình tĩnh tự nhiên, không quá để ý.
Rõ ràng đây không phải đại sự, nếu không, học phủ đã sớm báo nguy.
Quân hộ vệ không phải chỉ dùng để bài trí!
Nếu là việc lớn, bọn họ đã cấp báo trước, đâu chờ người Đơn thần văn nhất hệ tới, rõ ràng chuyện này chỉ có quan hệ với Đơn thần văn nhất hệ.
Nhóm Các lão nhàn hạ thoải mái, lắc lư xuống lầu, đi xem náo nhiệt!
Ngoại trừ Các lão Đơn thần văn nhất hệ khẩn trương, những người khác đều thật sự không để ý, học viên luận bàn thụ thương là thường, cùng lắm thì giống như Hoàng Khải Phong, có trọng tài ở đó, người không chết được.
. . .
Khu lôi đài.
Mấy người Giả Danh Chấn cũng đang ở đây.
Lúc này Giả Danh Chấn tấm tắc nói: "Tiểu tử này lợi hại thật! Đi một bước xem ba bước, nhìn đi, nếu mấy tên báo tin kia đi đến muộn hay bị bắt, vậy người báo tin cũng không còn!"
Đúng là suýt nữa thì người báo tin cũng bị bắt mất!
Những người khác, đều bị bắt.
Hiện tại quân hộ vệ cũng rất bất đắc dĩ, quá nhiều người, chỉ có thể bổ sung thêm quân hộ vệ phòng ngừa xảy ra biến cố, còn mấy người xua đuổi học viên thì đều bị mang đi, chỉ sợ bọn họ sẽ bị giam giữ đến khi mọi chuyện kết thúc.
Giữa sân còn có một vài cường giả Đơn thần văn nhất hệ, nhưng bọn họ lại không thể làm gì! Không thể nhúng tay, không thể đuổi học viên!
Một khi đuổi đi, cái tên Tô Vũ này lợi dụng quy tắc cực kì thành thạo, sẽ nói bọn họ can thiệp vào chuyện học viên giao đấu, rồi vì thế mà bị bắt!
Bọn họ chỉ có thể lo lắng suông!
Giờ khắc này, cả đám nghiên cứu viên Đơn thần văn nhất hệ đều kìm nén, đều không ngờ được rằng thế mà lại bị một học viên tính kế!
Một đoàn Đằng Không Lăng Vân lại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn!
Nhìn từng người đi báo danh, nhìn từng học viên vui sướng hài lòng đi ghi lại mình thắng mấy lần, nhìn các học viên thấp giọng thảo luận có thể lấy được ý chí chi văn hay không?
Nhận cái quỷ!
Giả Danh Chấn cảm khái một hồi, cười nói: "Chúng ta cũng đi khiêu chiến đi, xem xem lấy được mấy quyển ý chí chi văn, dù sao cũng là học sinh cũ, nói không chừng lão Chu nể tình thì sao? Không nể mặt mũi thì mấy lão già kia sẽ mất mặt. . ."
Bọn họ đã bái sư mấy vị Các lão đấy!
Mặc dù mấy lão già kia căn bản không thèm để ý bọn họ, ghét bỏ mất mặt, nhưng tốt xấu gì trên danh nghĩa cũng là sư đồ.
Một vị Các lão đứng cạnh dở khóc dở cười: "Ngươi còn muốn xen vào à? Cuộc náo nhiệt này nhìn một chút là được, nếu thân phận chân thật của chúng ta bại lộ, lão Chu chắc hận không thể ăn thịt chúng ta đấy!"
"Liên quan gì đến chúng ta, huống chi bây giờ chúng ta là học viên không phải sao?"
Giả Danh Chấn lơ đễnh: "Đi thôi, thừa dịp mấy người lão Chu còn chưa tới, nhanh đi! Lần này chắc đám lão Chu muốn khóc thất rồi, gặp phải một tên không biết xấu hổ. . . Ai, nếu là ta thì ta cũng khóc! Ta còn cho rằng hắn sẽ tiếp chiến đến cùng, dù thua thì cũng thua vinh quang, thua một cách bi phẫn. Kết quả. . . sao lại thành dạng này rồi?"
Ông lắc đầu, chịu phục.
Hóa ra có người có thể không biết xấu hổ như vậy!
Thiên tài thì làm sao?
Ai nói với ngươi thiên tài nhất định phải coi trọng mặt mũi!
Đừng dùng tư tưởng cũ để cân nhắc tân sinh hiện tại, kẻ nào cũng là cáo già, mặt mũi có khả năng tùy tiện chà đạp để đổi lấy công huân, thế này đã tính là gì!
Mấy người đang chuẩn bị báo danh, bỗng nhiên có người hô: "Tô Vũ, ta khiêu chiến ngươi. . ."
Tô Vũ ngẩng đầu liếc nhìn, quát: "Địch Phong, ngươi bệnh à? Ta không phải học viên Bách Cường, ngươi cưỡng ép khiêu chiến ta à? Trọng tài lão sư có ở đây không? Học viên Bách Cường cưỡng ép khiêu chiến ta, trách phạt thế nào?"
". . ."
Triệu Minh gãi đầu một cái, đau đầu quát: "Địch Phong, đừng quấy rối! Nếu quấy rối, ngươi có tin ta bắt ngươi không?"
". . ."
Địch Phong nghẹn muốn nổ tung!
Chuyện này thật khiến người ta nổi nóng!
Tô Vũ đã xuống khỏi Bách Cường bảng!
Tô Vũ bỗng nhiên nói: "Ngươi khiêu chiến ta chẳng lẽ cũng là để thắng ta, lấy được ý chí chi văn ư? Vậy thì phải nói sớm chứ, ta mà biết thì ta nhận thua ngay, thật là, đấy, cho ngươi một bản, coi như ta thua ngươi một lần, ngươi nhớ đi tìm sư tổ ngươi lĩnh ý chí chi văn!"
"Ngươi. . ."
Địch Phong cả giận nói: "Ngươi không có chút xấu hổ nào sao?"
Tô Vũ bật cười, hô: "Ta nhận thua, người tiếp theo! Địch Phong, ngươi đừng đeo bám ta nữa. . . Nhận thua, người tiếp theo. . . Địch Phong, ngươi có bản lĩnh thì khiêu chiến toàn học viên đi, ta liền. . . Nhận thua, người tiếp theo. . ."
Hắn vừa nói chuyện phiếm cùng Địch Phong, vừa liên tục nhận khiêu chiến.
Địch Phong thật sự không chịu nổi, gã tức giận xoay người rời đi.
Nghe Tô Vũ không ngừng hô "Nhận thua, người tiếp theo", trái tim của gã như muốn vỡ tan nát!
Mà vào thời khắc này, mấy cỗ khí thế chợt nổi lên!
Trần Vĩnh lập tức thu liễm ý chí của mình, nhìn về phía Ngô Gia còn đang nhận báo danh, thấp giọng hỏi: "Bao nhiêu?"