Tô Vũ tò mò, "Vậy ngài nén nhiều như vậy, một khi tiến vào Sơn Hải, chẳng phải là trong nháy mắt liền có thể trở thành cường giả trong Sơn Hải ư?"
"Không đến mức đó. . ." Triệu Lập cười ha hả: "Nhưng đơn thuần so về cường độ, ta đến Sơn Hải, Sơn Hải tam trọng bình thường chưa chắc là đối thủ của ta, còn Sơn Hải trung kỳ thì là một cấp độ khác."
"Lão sư, vậy chuôi văn binh này của ngài rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì, vì sao lại thất bại?"
Tô Vũ thấy hôm nay tính tình Triệu Lập không rồi, hắn không nhịn được muốn hỏi thêm mấy câu.
Triệu Lập lâm vào hồi ức, qua hồi lâu mới nói: "Năm đó khi chế tạo không đủ lực, theo lý thuyết, văn binh địa giai cần rèn đúc 73 kim văn mới tính là văn binh địa giai. . . Thật ra ta có thể tạo ra, thế nhưng dã tâm của ta quá lớn, quá tham, cảm giác mình có khả năng chế tạo ra nhiều kim văn hơn!"
Triệu Lập lắc đầu, thở dài: "Nhưng ta quá tự đại, dùng tài liệu đều là tài liệu tốt nhất, để chuẩn bị sau này tiến giai văn binh Thiên giai! Khắc hoạ kim văn càng khó, cộng thêm Chủ Thần văn dung nhập trong đó, sinh ra một chút kháng tính, độ khó tăng nhiều, thời điểm chế tạo đến 72 kim văn, ta đã không chịu nổi, muốn tạo 73 kim văn thì thất bại, văn binh không thể tấn cấp thành công, ngược lại bởi vì tài liệu quá mạnh, giam chủ thần của ta trong đó. . ."
Triệu Lập thở hắt ra, "Hiện tại, chỉ có cách phá vỡ chuôi văn binh này, mà nó vỡ nát, Chủ Thần văn của ta cũng phải bị trọng thương, ta lại không nỡ bỏ, cứ để đó như vậy, uẩn dưỡng được ngày nào hay ngày ấy, biết đâu một ngày nào đó ta may mắn chủ động tấn cấp thì sao?"
". . ."
Tô Vũ gãi đầu một cái, "Lão sư, không thể đúc lại văn binh à?"
"Có thể!" Triệu Lập liếc mắt nhìn hắn, "Nhưng thực lực ta hiện tại không bằng năm xưa, lần trước ngươi cũng nhìn thấy rồi, đúc lại kim văn có độ khó lớn! Trừ khi có người phụ trợ ta, Đại Hạ phủ có người có năng lực này. . ."
"Vị Đúc Binh sư địa giai kia ư?"
Triệu Lập bĩu môi: "Là hắn! Nhưng ta không thèm để ý hắn, tên kia luôn ngấp nghé chủ thần văn cùng Khoách Thần quyết của ta, lão tử tình nguyện không tấn cấp cũng không tìm hắn!"
Triệu Lập liếc mắt nhìn Tô Vũ, tiếc nuối nói: "Tiểu tử ngươi có ý chí lực cường hãn, nếu có thể tấn cấp đến Lăng Vân, tu luyện Khoách Thần quyết của ta, rồi phụ trợ ta đúc lại thì vẫn có hi vọng. . . Không thì nếu đa thần văn nhất hệ của ngươi diệt, ngươi đến chỗ ta đi?"
". . ."
Tô Vũ cười ngượng ngùng, lão sư, ngài nói lời này, diệt. . . diệt thế nào?
Tô Vũ gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Lão sư, hay. . . ngài truyền Khoách Thần quyết cho ta, ta tu luyện đến Lăng Vân thì đến phụ trợ cho ngài, ta tu luyện rất nhanh, đến Lăng Vân nhanh lắm!"
Triệu Lập trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn!
Má!
Tiểu tử này da mặt dày thật!
Tô Vũ cười khan: "Lão sư, chớ nhìn ta như vậy, ta nói nghiêm túc đấy, ta tu luyện thật sự rất nhanh!"
"Cút!" Triệu Lập tức giận mắng: "Ngươi không phải đích truyền của ta, dạy cho ngươi rồi ta thu quan môn đệ tử kiểu gì?"
Tô Vũ cười ha hả đáp: "Lão sư, ta thấy trong thời gian ngắn ngài cũng không định thu đồ đệ, hay phòng trước đi, hiện tại đa thần văn nhất hệ đã bị thủ tiêu, không chính quy, kỳ thật ta chủ tu là Đúc Binh hệ a, ngài quên rồi à?"
". . ."
Triệu Lập đơ người.
Vậy ư?
Còn có thể nói như vậy à?
Cũng đúng, đa thần văn nhất hệ không còn, bây giờ Tô Vũ đăng ký tu luyện thật ra là Đúc Binh hệ mà không phải Đa thần văn hệ, dĩ nhiên Tô Vũ có treo tên ở Thần Văn học viện.
Triệu Lập gãi gãi mái tóc bạc trắng, được không nhỉ?
Hiện tại tiểu tử này xem như người Đúc Binh hệ, không phải Đa thần văn hệ đúng không?
Vì sao ông cứ cảm thấy có gì đó sai sai nhỉ?
Triệu Lập thật sự không ngờ Tô Vũ mặt dày như vậy. . . hắn quá trực tiếp.
Ông nghĩ Tô Vũ sẽ quanh co lòng vòng, nghĩ biện pháp lấy được truyền thừa, thậm chí phương án thì ông còn nghĩ thay hắn luôn rồi.
Chăm chạy đến bên mình mấy chuyến, học thêm chút tri thức Đúc Binh hệ, nếu không được thì mỗi ngày tới quét dọn vệ sinh, làm việc vặt, vậy cũng tính là lôi kéo làm quen.
Kết quả thì hay lắm. . . đồ hỗn đản này mặc kệ, thích trực tiếp a!
Triệu Lập nhìn hắn chằm chằm, Tô Vũ tỏ vẻ chất phác.
"Lão sư, lời ta nói có hợp lý không?"
". . ."
Có đại gia ngươi, hợp lý tổ tông ngươi!
Triệu Lập mệt tâm.
Ông giãy giụa lần cuối, "Ngươi không theo đúc binh đạo mà!"
Ngươi chặt đứt truyền thừa của lão Triệu ta mất!
"Lão sư, ta cảm thấy ta có hi vọng đi đúc binh đạo, ta có thể phác họa nhiều thần văn, tùy tiện rút ra mấy cái thần văn cho Đúc Binh hệ, ta liền có thể đúc binh."
". . ."
Không sai.
Nhưng Lão Triệu vẫn không cam tâm, ông có ý truyền cho Tô Vũ, bằng không thì đã bảo hắn xéo đi rồi, nhưng ông không phục, cảm thấy không sảng khoái lắm.
"Ngươi cũng chưa chắc học được, nếu học, ngươi vốn khó tấn cấp rồi, còn ngày ngày rèn luyện biển ý chí, ta thấy chắc ngươi không lên nổi Đằng Không đâu, còn nói gì đến Lăng Vân giúp ta đúc binh. . ."
Tô Vũ cười ngây ngô: "Lão sư, ta học được, ta rất thông minh! Còn ý chí lực đè nén thì cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ cần tốc độ ý chí lực tăng trưởng nhanh hơn mức nén thì có gì mà không được."
"Tô Vũ ngươi nói thật đơn giản, nhưng ý chí lực chưa đến Đằng Không vốn đã tăng trưởng chậm rồi. . ."
"Không chậm mà!" Tô Vũ vội vàng khoe: "Lão sư, ngài xem đi, ta đã đạt 70% độ chứa đầy rồi, lần trước tới đây bị ngài đánh mấy chùy làm ta rớt xuống cấp độ vừa dưỡng tính, ta vậy là tăng quá nhanh rồi, ta còn sợ mình không phác hoạ đủ thần văn đã tấn cấp Đằng Không đây. Mới được mấy ngày, còn chưa tới một tháng, thế mà ta đã tăng 20% độ chứa đầy, lão sư, lần trước ngài nện ta cũng không lợi hại lắm đâu!"
Sắc mặt Triệu Lập biến hóa.
Lúc này ông mới ý thức được gì đó!
Đúng, tháng trước, là ngày 18?
Lúc đó Tô Vũ tới một lần, khi đó ý chí lực của Tô Vũ bị ông rèn luyện, rơi xuống giai đoạn vừa dưỡng tính.
Cho tới hôm nay, vừa vặn 20 ngày!
20 ngày, tăng trưởng 20% độ chứa đầy?
Còn là tăng trưởng sau khi mở rộng biển ý chí?
Lúc này Triệu Lập mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, ông nhìn về phía Tô Vũ, ý chí lực đột nhiên tràn lan dò xét Tô Vũ!
Ý chí lực mạnh mẽ bao trùm lấy hắn, đánh thẳng vào ý chí lực của hắn.
Ý chí lực của Tô Vũ bắt đầu tự chủ phản kích, phòng hộ. . .
Triệu Lập vẫn bảo trì áp lực!
Dần dần, áp lực càng lúc càng lớn, Tô Vũ đầu đầy mồ hôi.
Mà giờ khắc này, một chút bóng mờ vốn bao trùm thần khiếu dần dần tiêu tán!
Khi kết giới bóng mờ đầu tiên bị xua tan, lực thu nạp mỏng manh lóe lên một cái rồi biến mất, Triệu Lập thu hồi ý chí của mình trong nháy mắt.
Ông nhìn về phía Tô Vũ, không lên tiếng.
Tô Vũ cũng không lên tiếng.
Mãi sau, Triệu Lập trầm giọng nói: "Ngươi đầu phục Hạ gia ư?"
Dứt lời, bản thân ông đã phủ định: "Đầu nhập cũng vô dụng, ngươi là con riêng của Hạ Long Võ à?"
". . ."
Tô Vũ không biết nên nói cái gì.
Rõ ràng lão Triệu đã phát hiện ra một vài vấn đề, tỉ như thần khiếu bị mở ra!
Ông không điều tra sâu, thế nhưng Triệu Lập biết cả Nhân tộc không có mấy quyển pháp quyết dưỡng tính khai thần khiếu, Đại Hạ phủ Hạ gia hẳn là có một quyển.
Tô Vũ học được từ chỗ nào?
Triệu Lập nhìn hắn một hồi, hỏi: "Ngươi có tổ tông là Vô Địch ư?"
Tô Vũ lắc đầu.
"Ngươi biết vị Vô Địch nào không?"
Tiếp tục lắc đầu.
"Ngươi là Vạn Tộc giáo. . . Không đúng, Vạn Tộc giáo không có thứ này, cho dù Thần Ma chủng tộc có thì cũng không nỡ cho nhân tộc."
Ông phủ định câu hỏi của mình, thở hắt ra rồi hỏi: "Cơ duyên của ngươi ư?"
Tô Vũ không lên tiếng.
"Ta coi đó là đáp án vậy." Triệu Lập gật đầu.