Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 564 - Chương 562: Bàn Chuyện Đấu Giá

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 562: Bàn Chuyện Đấu Giá
 

Trung tâm nghiên cứu Văn Đàm.

Tô Vũ không ra ngoài nữa.

Thương thế của hắn không nhẹ, dù cho sư bá đưa tới không ít thuốc trị thương thì cánh tay phải của hắn bây giờ cũng không hoàn toàn nối liền.

Hôm nay đã là ngày 10 tháng 10.

Ngày thứ ba Bạch Phong rời đi!

Mấy ngày nay, hắn không liên lạc với Bạch Phong, không hỏi tình huống cụ thể như thế nào, Bạch Phong cũng không truyền tin cho hắn.

Tô Vũ lo lắng anh đang nghiên cứu Liễu Văn Ngạn, nên cũng không dám gọi máy thông tin.

Mà thứ như máy thông tin này chưa hẳn là đã an toàn.

Đúng lúc Tô Vũ còn đang tập trung khôi phục cánh tay phải, tiếng chuông báo của máy thông tin chợt vang lên, Tô Vũ còn tưởng rằng là Bạch Phong, vội vàng kết nối, kết quả lại là Hạ Hổ Vưu!

. . .

Bên ngoài trung tâm nghiên cứu Văn Đàm.

Hạ Hổ Vưu nhìn quanh một lượt, chờ Tô Vũ ra tới bèn cười ha hả nói: "Tô Vũ, đi vào trong trò chuyện đi, ở bên ngoài không tiện lắm."

Tô Vũ mặc kệ cậu ta.

Đi vào, đó là chuyện không có khả năng.

Trung tâm nghiên cứu Văn Đàm hiện đang có quá nhiều người ngó chừng, mà bên trong còn có không ít tài liệu trọng yếu, thiên phú tinh huyết kỳ thật cũng không tính là quá trọng yếu.

Những thứ như thiên phú thần văn hay Phệ Hồn quyết trước mắt thì có vẻ còn quan trọng hơn thiên phú tinh huyết một chút.

Mập mạp chết bầm này, lại muốn có ý đồ xấu.

"Ngồi đi!"

Tô Vũ chào hỏi một tiếng, trực tiếp ngồi xuống trên bậc thang cửa ra vào.

Hạ Hổ Vưu thoáng ngượng ngùng, nhưng cũng không thèm để ý, mau chóng ngồi xuống theo Tô Vũ.

"Tô Vũ, trước đó không phải ngươi nói muốn đấu giá Phệ Hồn quyết sao? Trù bị nhiều ngày như vậy rồi, vả lại chính ngươi đều khai khiếu sử dụng, khẳng định là đã hoàn thiện, sao người còn không bán?"

"Lâu lắm rồi sao?" Tô Vũ ngạc nhiên hỏi lại, "Chưa được mấy ngày mà!"

Ngày mùng 3 hắn mới nói trên lôi đài Bách Cường, lần này mới mấy ngày trôi qua, chừng một tuần lễ mà thôi.

Gấp cái gì?

Hạ Hổ Vưu vội vàng nói: "Tô Vũ, ngươi không biết đâu, hôm qua ngươi dùng Phệ Hồn quyết đánh gục đám Chu Hoành nên có biết bao nhiêu người chú ý! Nói thật, không bán nữa thì người nhìn chằm chằm các ngươi quá nhiều! Vốn tình cảnh đã không tốt rồi, cẩn thận một chút có kẻ đục nước béo cò!"

"Đục nước béo cò?"

Tô Vũ như có điều suy nghĩ.

Có thể sao?

Có thể!

Vốn Đơn thần văn nhất hệ nhằm vào bọn họ, những người khác tham dự là vì thần văn của Ngũ đại, Chiến giả sẽ không xen vào.

Nhưng mà hiện tại, Phệ Hồn quyết chậm chạp không đưa ra đấu giá, không làm thì thật sự sẽ có Chiến giả dính vào.

Trong mắt rất nhiều người thứ này chính là do Bạch Phong suy luận ra.

Bạch Phong chẳng lẽ không có cái này?

Khẳng định là có!

Hạ Hổ Vưu thấy hắn đang tập trung suy nghĩ thì cười nói: "Thế nào? Ta nói không sai chứ?"

"Không sai!"

Tô Vũ gật đầu, suy nghĩ một chút bèn bảo: "Bán, vẫn có thể bán! Thứ này, kỳ thật nói lợi hại thì đúng là lợi hại! Nhưng khi gặp Văn Minh sư Đằng Không cảnh, ý chí lực đạt đến nhị giai thì cũng chỉ là thống khổ, không giống bây giờ, ý chí lực nhất giai dễ dàng bị đốt xuyên."

Phệ Hồn quyết thật sự rất tốt, nhưng nó khai khiếu quá ít, chỉ 36 khiếu huyệt.

Trừ phi hậu kỳ hợp nhất trở thành một khiếu, uy lực sẽ gia tăng không ít.

Hạ Hổ Vưu vội vàng hỏi: "Giao cho Hạ gia tới đấu giá thì thế nào?"

"Không được!" Tô Vũ trầm ngâm một lát, mở miệng đáp: "Ta cũng không định gặp ai cũng bán, bán cho Vạn Tộc giáo thì ta còn sợ dẫn lửa thiêu thân! Mập mạp. . . Khụ khụ, Hổ Vưu, hỏi ngươi chút chuyện, Đại Hạ phủ bên này có bao nhiêu người đại phủ đóng quân?"

Hạ Hổ Vưu im lặng nhìn hắn, suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: "Chuyện đó. . . Cơ hồ là không có."

Tô Vũ liếc mắt nhìn cậu, thản nhiên nói: "Ngươi biết ý của ta, không cần thiết gạt ta! Mua bán là lâu dài, đừng chỉ nghĩ đến lần này! Huống chi, Hạ gia ngươi không cho được thứ ta muốn!"

Hạ Hổ Vưu nhíu mày, nhìn hắn rồi nói: "Tô Vũ. . . Ngươi. . . Có một số việc, không phải như ngươi tưởng tượng đâu! Hạ gia cực kỳ cường thịnh, hiện tại sở dĩ áp dụng trạng thái trung lập không phải là bởi vì Đơn thần văn hay Đa thần văn mạnh quá mà Hạ gia đều không trấn áp được, chủ yếu vẫn là. . . tóm lại là hết sức phức tạp."

"Phức tạp?"

Tô Vũ cười nói: "Có gì phức tạp hơn nữa? Đại phủ nhà mình đều không quản được, thế này cũng gọi là phức tạp? Ngươi tin hay không, tin tức vừa truyền ra, dân chúng Đại Hạ phủ sẽ loạn xị bát nháo!"

Hạ Hổ Vưu gạt đi: "Không đâu, bởi vì. . . truyền không ra được!"

Tô Vũ nhíu mày nhìn cậu ta một cái, không tiếp tục nói, hắn chuyển sang đề tài khác: "Nếu Hạ gia mặc kệ, ta đành phải tìm người khác để ý tới! Phệ Hồn quyết không bán lấy tiền. . ."

"Ta biết ý của ngươi!" Hạ Hổ Vưu ngắt lời: "Ngươi muốn để cho Chiến giả dính vào sao? Nói câu khó nghe, vì một bản Phệ Hồn quyết, ngươi cảm thấy sẽ có người tham dự vào tranh chấp của một đám Sơn Hải thậm chí là Nhật Nguyệt về vấn đề của cường giả tiếp cận vô địch ư? Mà việc này là chuyện nội bộ của Văn Minh sư, nói thật, nếu ngươi làm như vậy sẽ bị Văn Minh sư căm thù, là toàn thể Văn Minh sư căm thù!"

Hạ Hổ Vưu thành khẩn nói: "Không ai tham dự đâu, dù cho là các đại phủ khác! Hạ gia mặc kệ không hỏi, Đại Chu phủ cũng đã tỏ thái độ, đây là vấn đề Ngũ đại lưu lại, bọn hắn cũng sẽ không quản, hết thảy đều là do vị kia của Văn Minh học phủ làm. . ."

Hạ Hổ Vưu nhìn về phía Tô Vũ, chân thành nói: "Ta tin tưởng ngươi cũng biết một chút tình huống, ở trong đó dính đến chuyện một vị Vô địch ngã xuống, vị kia của Đại Chu oán hận, giận chó đánh mèo thì ngươi cũng có thể lý giải, tư liệu không cho coi thì thôi, thần văn của Ngũ đại lại cũng không cho xem, mạng của Vô địch cứ như vậy không đáng tiền sao?"

Tô Vũ nhíu mày, dò hỏi: "Vị Vô địch của Đại Chu phủ thật sự là vì cứu Ngũ đại nên mới chết?"

"Thật đó!"

Hạ Hổ Vưu nghiêm túc nói: "Đây không phải là giả! Ta cũng hỏi qua một ít trưởng bối, năm đó Ngũ đại bị hai tên Vô địch đánh giết, Chư Thiên chiến trường lúc ấy cường giả Vô địch không nhiều, phân chia theo các nơi cùng nhau đuổi ra chiến trường, kết quả Vạn tộc đã sớm chuẩn bị, cử nhiều tên Vô địch cảnh dồn dập giết ra ngăn cản cứu viện!"

Hạ Hổ Vưu suy nghĩ một chút lại nói: "Ngũ đại và vị Đại Chu phủ kia quan hệ kỳ thật còn không tệ, bởi vì Ngũ đại sắp tấn thăng, vị kia cũng vừa tấn thăng không lâu, xem như cùng cấp độ, cho nên hai bên tiếp xúc tương đối nhiều, kết quả. . . Vì cứu viện Ngũ đại, nửa đường bị hai tên vô địch phục kích, cuối cùng vị kia chết trên chiến trường."

"Ngũ đại và vị kia có quan hệ không tệ?"

"Ừm!"

Hạ Hổ Vưu gật đầu, nhỏ giọng nói: "Nói thật, vì việc này, dù cho là Đại Hạ vương thì cũng không dễ nói chuyện, trước đó có người nói Hạ gia cố ý, bởi vì Chu gia quá mạnh, có tận hai vị vô địch cảnh, cho nên ngày đó Đại Hạ vương mới cố ý không đi cứu viện!"

Hạ Hổ Vưu thở dài: "Ngày đó trên chiến trường, nếu nói là mạnh, hẳn là Đại Hạ vương mạnh nhất! Ông đánh lui kẻ địch, kỳ thật có hai lựa chọn, một là đi tới chỗ Chu gia, một là đi tới chỗ Ngũ đại, kết quả. . . Ngươi biết đó, Đại Hạ vương tới chỗ Ngũ đại, bất quá cũng không cứu được Ngũ đại trở về."

"Chu gia khó mà nói Đại Hạ vương lựa chọn không đúng, dù sao Ngũ đại mới là cường giả của Đại Hạ phủ, nhưng mà vì việc này, những năm qua Đại Hạ vương cũng không tiện mở miệng nói gì, không có cách nào nói gì, ngươi hiểu không?"

Bình Luận (0)
Comment