". . ."
Hạ Hổ Vưu có chút ngượng ngùng, lời này. . . không có cách nào đáp trả a.
Cũng phải, trong lòng cậu kỳ thật có một chút không vừa lòng cùng nghi hoặc.
Không quan trọng là cuộc chiến của Đơn thần văn hay đa thần văn, kết quả khiến uy danh mấy trăm năm của Đại Hạ phủ đều sắp tan biến, điều này thật sự không tốt, đặc biệt không tốt!
Cậu cũng không biết Nhị gia gia nghĩ như thế nào!
Nhị gia gia cũng đã giải thích cho cậu, nhưng mà cậu vẫn không đồng ý, theo Hạ Hổ Vưu, giờ phút này nên dùng thế lôi đình vạn quân, trực tiếp trấn áp hai bên!
Người nào còn dám lải nhải thì một đao chém chết cho rảnh việc!
Kỳ thật sự tình giải quyết tốt nhất là Liễu Văn Ngạn đáp ứng cho người ta xem thần văn, thế nhưng hiện tại không được, ông không thể cụ hiện ra, vậy thì chờ ông cụ hiện đi. . . Dĩ nhiên, nếu ý của Liễu Văn Ngạn là chờ sau khi ông vô địch, vậy thì khẳng định là không được!
Nên cho ông một kỳ hạn, đến thời điểm mà ông vẫn không cụ hiện được thì cùm cụp một đao, chém chết Liễu Văn Ngạn để thử nhìn một chút.
Còn về phần Đơn thần văn nhất hệ, bọn họ không có tư cách, chỉ cho những người có tư cách xem mà thôi, chỉ đơn giản như vậy.
Xem xong, ai về nhà nấy, cơm ai người ấy ăn.
Nếu lại có người dám lải nhải, vẫn là một câu, nói nhảm nữa thì một đao xiên một kẻ, đao của Hạ gia vẫn hết sức sắc bén!
Đại Chu phủ không vừa lòng?
Không vừa lòng tính là cái gì chứ!
Nể mặt ngươi nên mới để đa thần văn nhất hệ chia sẻ, không nể mặt ngươi, ngươi cũng đừng hòng xem.
Còn về chuyện các đại phủ phân tranh. . . Hạ Hổ Vưu cảm thấy, giằng co có tác dụng cái rắm ấy.
Hai đại thánh địa cứ dứt khoát trực tiếp ban bố mệnh lệnh, cưỡng ép dung hợp, ai dám không theo?
Cậu thực sự không hiểu thế cục bây giờ!
"Ngươi xác định đấu giá ngay tại cổng học phủ hả?"
"Xác định!"
Tô Vũ bình tĩnh đáp, nói nhảm, ta khẳng định không đi ra, các ngươi đừng suy nghĩ nhiều nữa!
Tại học phủ, hiện tại Tô Vũ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào sự cường hãn của Vạn Thiên Thánh, ông sẽ giữ vững quy củ.
Một khi ra ngoài, ai biết có kẻ nào muốn giết chết ta, nhấc lên gió lốc hay không.
Hạ Hổ Vưu đau đầu, ý của Nhị gia gia là để Tô Vũ ra ngoài đi một vòng, kết cục hắn lại không chịu ra!
Cái này. . . phải xử lý thế nào đây?
"Tô Vũ, ta cảm thấy giao dịch ở cửa ra vào vẫn có điểm không ổn! Mà nói thật, ngươi ở Văn Minh học phủ giao dịch thứ đó quá dễ dàng bị người ta lên án, ngươi không sợ Văn Minh sư của học phủ nhằm vào ngươi sao? Ta cảm thấy vẫn phải kín tiếng một chút. . ."
"Kín tiếng mà chẳng lẽ chúng không biết?" Tô Vũ không cho là đúng, "Đây không phải là bịt tai trộm chuông à?"
"Vậy dù sao cũng hơn là ở trước mặt mọi người!"
"Vậy thôi quên đi. . ."
Tô Vũ suy nghĩ một chút nói: "Không bán, qua một thời gian ngắn nữa lại nói."
"Đừng mà!"
Hạ Hổ Vưu thật sự phục hắn luôn rồi, có kẻ cảnh giác sợ chết như thế sao?
Cậu cảm thấy Đại Hạ phủ vẫn hết sức an toàn mà!
"Ta thật sự lo lắng giao dịch này sẽ bị xem như chợ đen mà xử lý sạch. . ."
"Ta không thu công huân!"
Tô Vũ không có vấn đề gì nói: "Xử lý thế nào? Công pháp do chính chúng ta nghiên cứu ra được, bán cho người nào, còn không phải là tự do của mình à? Đừng nói nữa, không được thì ta bán cho phủ trưởng cũng được, ngươi cảm thấy phủ trưởng sẽ mua sao? Bán cho ông ấy, để ông ấy ra tay thì thế nào?"
". . ."
Hạ Hổ Vưu mệt tâm vô cùng, được rồi, tiểu tử này đã hạ quyết tâm không đi ra ngoài!
Như vậy thì cứ tùy hắn đi!
"Đừng mà, ta giúp ngươi liên hệ, ngày nào thì ngươi bán?"
"Ngươi cảm thấy bên kia lúc nào sẽ đánh đến?"
Hạ Hổ Vưu suy nghĩ một chút bèn nói: "Nhanh thôi, sư tổ ngươi trở về chỉ sợ cũng muốn ngả bài, chắc một hai ngày nữa!"
"Vậy thì ngày mai bán!"
Tô Vũ cũng dứt khoát, về vấn đề tiền thì hắn không nghĩ tới.
Một bản Phệ Hồn quyết nếu có thể để vài vị Sơn Hải ra tay, như vậy là đủ rồi.
Nói đến đây, Tô Vũ lại bảo: "Đúng rồi, ta còn 5000 điểm công huân, giúp ta mua sắm tinh huyết Phá Sơn ngưu. Tinh huyết Ngũ hành chủng tộc cũng được, chỉ cần hai loại tinh huyết đó thôi."
"Ngươi muốn nhiều như vậy, ngươi còn muốn khai khiếu à? Không tấn cấp Vạn Thạch sao?"
"Gấp cái gì!"
Tô Vũ không vội vã gì hết: "Vạn Thạch có ích gì, Vạn Thạch nhất trọng chưa chắc đã mạnh hơn ta bây giờ, đừng nói nhất trọng, nhị trọng tam trọng thì lại như thế nào? Ta mở thêm nhiều khiếu huyệt, đến Vạn Thạch cảnh còn có thể tiết kiệm không ít thời gian. Dù sao cũng phải chuẩn bị cho tương lai, đến Sơn Hải lại có thể bớt chút thời gian."
"Được thôi!"
Hạ Hổ Vưu cũng không nói nữa, ngươi nghĩ thật là xa.
Cậu cũng rất bội phục Tô Vũ, cái tên này ở đâu ra kiên nhẫn lớn như vậy chứ!
Theo lý thuyết thì nếu bây giờ Tô Vũ tấn cấp Vạn Thạch, với thiên phú của hắn, có lẽ không tới một hai năm nữa hắn liền có thể tiến giai Đằng Không, nhưng theo cậu thấy thì có vẻ Tô Vũ không quá để ý tới vấn đề này.
. . .
Đuổi Hạ Hổ Vưu đi rồi, Tô Vũ suy nghĩ một chút, cất bước ra cửa.
. . .
Dưỡng Tính viên.
Khu Hạng nhất.
Trương Hào thấy Tô Vũ tới cửa, hưng phấn nói: "Tô huynh, ngươi cuối cùng cũng đến rồi! Chuyện lần trước thế nào? Ngươi còn không tìm ta, ta đều sắp đợi không nổi nữa!"
Tô Vũ không khỏi dở khóc dở cười, "Lúc này mới bao lâu chứ, gấp cái gì! Tinh huyết Phệ Hồn trùng gần đây ta đang nghĩ biện pháp tước đoạt, lão sư ta ra ngoài nên ta chỉ có thể tự mình làm, Trương huynh, tính tình của ngươi làm sao cảm giác còn vội vàng hơn cả ta. . ."
"Ta đây không phải là tính tình bạo tạc sao?"
Trương Hào cười một tiếng, Tô Vũ nghe xong thì cũng bật cười.
Trương Hào nói xong, nhìn cánh tay của hắn thì nhịn không được hỏi: "Thương thế có thể khép lại không? Không được thì ta có thể giúp ngươi tìm vài vị lão sư xin ít thần phù chữa trị."
"Đừng, tình cảm thì ta nhận, nhưng bên chỗ sư bá ta đã mua cho ta một chút đan dược chữa thương rồi, đã đủ dùng!" Tô Vũ cười một tiếng vui vẻ: "Lúc này ngươi dám mở cửa ra cho ta, lá gan cũng không nhỏ."
Trương Hào phì cười, đoạn hỏi ngược lại: "Vì sao không dám? Tô huynh đắc tội với Đơn thần văn nhất hệ, đâu phải Thần Phù hệ chúng ta, Thần Phù hệ có quan hệ không tệ lắm với các ngươi, Đơn thần văn nhất hệ còn có thể tìm tới trên đầu chúng ta hay sao?"
Nói xong, y không quá để ý cái này: "Tô huynh, chẳng lẽ ngươi tới không phải vì chuyện tìm ta làm tinh huyết à?"
"Lần sau bàn cái này, đừng nóng vội." Tô Vũ không dông dài, "Là như vậy, ta muốn làm một ít thần phù, loại truyền âm ấy, cự ly rất gần thôi, loại dùng trong học phủ đều được! Then chốt nhất là phải an toàn, không tiết lộ tin tức, không sẽ bị người nghe lén, Trương huynh có thể giúp ta làm một ít sao?"
"Cái này. . . có!" Trương Hào gật đầu, đáp: "Có thì đúng là có, chủ yếu là ngươi muốn tính an toàn. . . Tô huynh, ta vẫn rất bội phục ngươi, nói thật, thứ này, dù ta giúp ngươi tìm được, nhưng không phải ta tự mình chế tạo, ta cũng không bảo đảm nó nhất định sẽ an toàn, không chắc chắn chuyện người chế tạo có động tay chân gì không. Các ngươi thông qua truyền âm phù để nói chuyện, rất có thể bị người ta giám sát."
Tô Vũ nhíu mày, "Cái này cũng không an toàn ư?"
"Ừm, không tính an toàn!" Trương Hào suy nghĩ một chút liền đáp: "Thứ này chế tạo kỳ thật không khó, chủ yếu cần mấy thần văn phối hợp. Thứ nhất, định vị thần văn! Thứ hai, truy tung thần văn! Thứ ba, hiển hóa thần văn! Có ba loại thần văn ấy thì chính ngươi cũng có thể chế tạo!"
Tô Vũ im lặng, chính ta chế tạo à?
Sao hắn cảm giác hiện tại cái gì cũng không an toàn!
Đúc binh bên kia, Triệu lão sư cũng nói, có một vài gia hỏa thích lưu lại cửa sau, kết quả là ở Thần Phù hệ cũng vậy!
Đều hố như thế sao?
Người ngoài có biết không?