Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 603 - Chương 601: Đơn Thần Văn Nhất Hệ Là Tấm Mộc Của Chúng Ta

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 601: Đơn Thần Văn Nhất Hệ Là Tấm Mộc Của Chúng Ta
 

Hồng Đàm lại nói: "Ngược lại một khi Văn Minh sư của đa thần văn nhất hệ tấn cấp Vô địch, vậy tuyệt đối là sẽ có chiến lực cường hãn, một chấp ba cũng được! Nếu đặc tính thần văn nhiều, Văn Minh sư cũng rất khó giết chết, Chiến giả thường chỉ có các thủ đoạn như nhỏ máu trùng sinh, đánh nát hư không. . . nhưng mà thủ đoạn của Văn Minh sư thì nhiều lắm!"

Hồng Đàm cảm khái: "Thần văn hóa thân, thế giới hình chiếu, phục chế chân thân, Ngũ Hành độn pháp, thức hải bất diệt ta bất diệt. . . Ẩn thân, phụ thể, hóa thân ngàn vạn. . ."

Trong lời của Hồng Đàm, Văn Minh sư dường như không gì là không làm được.

Bạch Phong lầu bầu: "Vậy cũng phải có những thần văn kia a, cũng chỉ là trường hợp đặc biệt thôi!"

"Ngươi nói không sai, thế nhưng thủ đoạn bảo mệnh hoàn toàn chính xác là nhiều hơn Chiến giả, điểm này không cần phải nghi ngờ!"

Hồng Đàm nói xong, lại hỏi: "Ngươi nói ngươi phát hiện đa thần văn nhất hệ là con đường duy nhất tiến vào Vô địch, vì sao?"

Bạch Phong suy nghĩ một chút, mở miệng đáp: "Thiên phú thần văn!"

"Hửm?"

Bạch Phong nói đơn giản vài câu, cuối cùng tổng kết lại: "Hiện tại ta vẫn chỉ là lý luận, chưa có án lệ thành công, cho nên ta quyết định lấy sư bá thành án lệ để nghiên cứu, mặt khác các vị sư bá Hạ Vân Kỳ cũng là vật thí nghiệm của ta!"

Bạch Phong vui sướng hài lòng nói: "Kỳ thật tài liệu để thí nghiệm rất nhiều, ta thử trước một chút, nếu thành công, vậy chúng ta lại nói! Không thành công thì ta cảm thấy còn có khả năng tiếp tục đào sâu, vả lại còn có Tô Vũ. . ."

Anh nhìn Tô Vũ một chút rồi nói: "Ta quyết định dưỡng hắn thành tài liệu, trước hết để cho hắn hoàn toàn phác họa nhân tộc thần văn thử xem sao!"

"Ngươi. . ."

Hồng Đàm vừa khiếp sợ với ý nghĩ của anh, lại vừa có chút bất đắc dĩ, tiểu tử này đúng là làm loạn!

Ông nhìn thoáng qua Tô Vũ, chỉ thấy Tô Vũ mang dáng vẻ chất phác, cười ngoan ngoãn đáp: "Lão sư nói như thế nào vậy thì cứ làm thế đó, ta không có ý kiến, đều nghe theo lão sư!"

Trong lòng hắn lại âm thầm vui cười!

Rất tốt, về sau ta cũng không cần phác họa thần văn khác nữa, miễn cho mỗi lần còn phải vờ như ta có thể phác họa vạn tộc thần văn.

Hồng Đàm nghe vậy, trong lòng ông thầm cảm khái!

Học sinh tốt a!

Thật là nghe lời!

"Tô Vũ, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, lão sư ngươi mới chỉ nói lý thuyết, không có bất kỳ án lệ thực tế gì có thể chứng minh đây là con đường chính xác, thiên phú của ngươi rất tốt, một khi đi nhầm đường thì sẽ bị phá hủy. . ."

Hồng Đàm thở dài một tiếng, vì nghiên cứu, hủy đi người của chính mình cũng không ít.

Bao nhiêu thiên tài đều là bị hủy như thế.

Sư huynh của mình chính là bị hủy suốt 50 năm qua!

Bằng không thì Liễu Văn Ngạn cũng đã bước vào Nhật Nguyệt cảnh!

Tô Vũ chất phác nói: "Sư tổ, ta không sợ, sư phụ nói không có vấn đề, ta tin tưởng sư phụ!"

". . ."

Bạch Phong mắt trợn trắng, ta tin ngươi mới có quỷ ấy!

Tiểu tử này khẳng định có bí mật!

Không đúng, tên khốn kiếp này có khi thật sự chỉ có thể phác họa ra nhân tộc thần văn, lần trước hắn còn gạt ta nói phác hoạ ra một viên vạn tộc thần văn, kết quả nhiều ngày như vậy, đều không thấy ngươi phác họa thành công.

Vạn tộc thần văn của ngươi đi đâu rồi?

Đồ lừa gạt!

Không sớm thì muộn ta sẽ bổ biển ý chí của ngươi ra xem xem rốt cục là tình huống gì, hiện tại ngươi thuận nước đẩy thuyền, thuận tiện giả khờ giả dại trước mặt sư tổ, vui lắm sao?

Bạch Phong nói sự tình can hệ trọng đại, Hồng Đàm suy nghĩ một chút bèn gật đầu: "Trước tiên có thể thử một chút, ta và sư huynh của ngươi không thể thử, chúng ta còn cần chiến lực cấp cao để bảo đảm sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn!"

Dứt lời, ông liền dặn dò: "Bạch Phong lo lắng là có đạo lý, Tiểu Vĩnh, Tô Vũ, chuyện ngày hôm nay, nghe qua liền giữ kín, đừng truyền ra ngoài!"

Ông lại nhìn về phía Bạch Phong rồi căn dặn: "Trước dùng sư bá ngươi thử một chút, Hạ Vân Kỳ bọn hắn tạm thời không cần quản, bọn hắn bây giờ có thể bùng nổ chiến lực nhất định, áp lực cũng không lớn, đừng phế đi thần văn kẻo phiền toái hơn. Sư bá của ngươi. . . tàn phế rồi, cứ tùy tiện thử xem sao, không có vấn đề gì."

Tô Vũ cảm thấy tim mình thật là mệt mỏi!

Giờ khắc này, rốt cuộc hắn đã biết tâm tư suốt ngày muốn bổ đầu người của Bạch Phong ở đâu ra rồi, là do sư tổ của mình tự thân dạy dỗ a!

Đây là lời mà người nên nói sao?

Cái gì gọi là ‘sư bá ngươi tàn phế rồi, cứ tùy tiện thử xem sao, không có vấn đề gì’?

Mấy người hàn huyên một hồi, chủ đề cũng kết thúc.

Hạng mục mà Bạch Phong nghiên cứu càng lúc càng lớn, kể cả Hồng Đàm đều không thể cho quá nhiều sự duy trì, thời khắc này mục đích hàng đầu của Hồng Đàm là tấn cấp Nhật Nguyệt, chứ không phải phế bỏ thần văn.

Chờ Ngô Gia xuống tới, mấy người tự giác quên lãng chuyện mới nói vừa rồi.

Không phải họ không tín nhiệm Ngô Gia, mà là vì nàng quá yếu ớt, biết nhiều sẽ không tốt.

Mà Tô Vũ. . . Theo suy nghĩ của Bạch Phong, tiểu tử này nên có chút áp lực!

Lại hàn huyên vài câu, Tô Vũ bèn hỏi: "Sư tổ, ta có thể đi thăm Liễu lão sư một chút được không?"

"Tạm thời đừng đi." Hồng Đàm trầm giọng nói: "Tạm thời đừng biểu hiện ra có quan hệ quá thân thiết với sư huynh của ta, đối với ngươi sẽ không tốt, còn có người âm thầm theo dõi hắn, nhất là bây giờ!"

"Ta biết rồi." Tô Vũ hơi uể oải.

"Lão sư, Liễu lão sư thật sự còn có thể khôi phục sao?"

"Ta sẽ tận lực!"

Bạch Phong cũng không thể bảo đảm, lần này Liễu Văn Ngạn vỡ vụn không ít thần văn mới có một búa bổ chứa uy thế Nhật Nguyệt.

Cụ thể có thể khôi phục hay không thì ai biết được.

Thử một chút xem sao!

Một khi khôi phục, Liễu Văn Ngạn rất nhanh sẽ có khả năng tiến vào Nhật Nguyệt, còn về phần Vô địch thì trước mắt vẫn còn vô số khó khăn.

Hồng Đàm trầm giọng nói: "Tô Vũ, nhớ kỹ! Đơn thần văn nhất hệ không đáng để lo, nếu không phải có điều cố kỵ, bọn hắn cũng chẳng tính là gì! Địch nhân của chúng ta không phải Đơn thần văn nhất hệ, bọn hắn chỉ là một đám gia hỏa bị lợi ích làm hoa mắt mà thôi!"

"Kẻ địch chân chính là từ một nơi bí mật nào đó tại Chư Thiên chiến trường!"

Ông nhìn về phía Tô Vũ, "Đối với những học sinh mới, giao thủ không cần thiết quá hung ác, dĩ nhiên, nếu đối phương chủ động đả thương ngươi, vậy ngươi cũng không cần thiết nương tay!"

Bạch Phong cũng nói xen vào: "Đừng tích quá nhiều oán khí, bằng không thì dễ hành động theo cảm tính! Giống như ngươi trước kia là rất tốt, đối với đám Trần Khải, Lưu Hạ thì cứ giơ lên cao rồi nhẹ nhàng buông xuống, đối với loại người như Hoàng Khải Phong thì sẽ phải lôi đình một kích, chấn nhiếp bốn phương!"

"Đơn giản mà nói, đáng giết thì giết, nên thả thì hãy thả!"

Tô Vũ nhịn không được nhìn về phía hai người, cảm thấy kỳ quái, ta biểu hiện rất rõ ràng sao?

Hồng Đàm cười nhạt: "Oán khí trên người ngươi đều sắp ngưng tụ thành thần văn rồi, như thế là không tốt! Trong mắt ta, đám người Chu Minh Nhân bất quá là tấm mộc của chúng ta mà thôi. Chúng giúp ngăn cản ít nhiều cường giả, để bọn hắn tự cho rằng là bản thân chiếm được tiện nghi, trên thực tế cũng là đang bảo vệ bản thân!"

"Tấm mộc?"

Tô Vũ hơi ngẩn ra, Hồng Đàm cười nói: "Không phải sao?"

"Bọn hắn thay chúng ta ngăn cản 50 năm rồi!" Hồng Đàm thản nhiên nói: "Chẳng qua là gần đây có chút biến hóa mà thôi, trước kia không có ác như vậy, không biết là Chu gia bên kia xảy ra biến cố, hay là đương quyền lâu nên thật sự hồ đồ rồi!"

Tô Vũ như có điều suy nghĩ, hình như rất có lý.

Hắn cũng không quản cái này, mà hắn đang nghĩ, liệu mình có nên dựng lên một tấm mộc hay không?

Đúng vậy, mình tự làm ra một cái!

Học phủ bên này, hắn cũng nên tự tạo ra một kẻ có thể áp chế chính mình.

Nếu như vậy thì hắn sẽ không còn quá chói mắt nữa.

Tô Vũ ta cũng thường xuyên chịu thua thiệt.

Đừng thấy ta chiếm tiện nghi lớn, trên thực tế ta thường xuyên cũng phải nếm thua thiệt.

Giờ khắc này, bỗng nhiên hắn nghĩ đến một người, Lưu Hồng!

Lưu Hồng, hay là ngươi áp chế ta một thoáng?

Để Đơn thần văn nhất hệ cảm thấy ta rất thảm, mặc dù trên thân người khác ta chiếm lợi không nhỏ, kết quả lại bị Lưu Hồng ngươi chèn ép tới sắp sửa tự sát!

Quá mức cường thế chưa hẳn đã là chuyện tốt.

Thực lực không đủ thì ngược lại sẽ gia tăng cho mình rất nhiều phiền toái.

Tô Vũ giống như đã hiểu ý của hai người, nghiêm mặt đáp: "Đa tạ sư tổ và sư phụ chỉ điểm!"

Chỉ điểm?

Chỉ điểm ngươi cái gì cơ?

Hồng Đàm phiền muộn, ta chỉ là bảo ngươi đừng ôm oán khí lớn như vậy, làm trễ nải việc tu luyện. . . Được rồi, có lẽ đồ tôn của ta nghe hiểu, cũng không tệ.

Hồng Đàm xác thực thấy oán khí của Tô Vũ có chút vờn quanh, hẳn là chịu ảnh hưởng của trận chiến trước đó, trong lòng hắn mới bất giác mang theo oán niệm, loại tình huống này, người như vậy rất dễ cố chấp.

Bạch Phong thì tò mò nhìn qua Tô Vũ, ta đã nói gì mà ngươi bảo ta chỉ điểm?

Chúng ta cũng không có ý tứ gì khác mà!

Bình Luận (0)
Comment