Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 617 - Chương 615: Vị Thương Nhân Thần Bí Nhất Của Chợ Đen Đại Hạ Phủ

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 615: Vị Thương Nhân Thần Bí Nhất Của Chợ Đen Đại Hạ Phủ
 

"Lực đẩy rất lớn!" Hồng Đàm thừa nhận: "May mắn là có thần văn chiến kỹ, cho nên ta có thể cưỡng ép dung hợp thần văn, mặc dù có lực đẩy thế nhưng còn có thể áp chế, cũng chỉ đa thần văn nhất hệ chúng ta mới được vậy, Đơn thần văn nhất hệ muốn tiến vào Nhật Nguyệt thì khó như lên trời!"

"Ngươi nắm chắc chứ?"

"Vấn đề không lớn, thế nhưng Vô địch thì không có hy vọng, dĩ nhiên, nói về chuyện ấy thì còn sớm."

"Về sau lại nhìn đi!" Liễu Văn Ngạn gật đầu, đúng là còn sớm.

"Mấy ngày tới không bận gì thì giúp ta sắp xếp thần văn một chút, mang Bạch Phong theo nữa, sau khi ta đi ngươi liền bế quan tu luyện, tiến vào Nhật Nguyệt!"

"Ta biết rồi!" Hồng Đàm gật đầu, sau đó lại thầm truyền âm: "Sư huynh phải tới chiến trường, liệu tên kia có ra tay với sư huynh hay không?"

"Không đến mức ấy, trên chiến trường có nhiều Vô địch. . ."

"Sư huynh, không thể khinh thường, đừng quên chuyện của Liễu đại ca!"

Sắc mặt Hồng Đàm ngưng trọng!

Liễu gia đã có vết xe đổ, Liễu gia trực tiếp trú đóng ở Chư Thiên chiến trường, kết quả lại rơi vào cảnh cửa nát nhà tan, đây chính là chuyện xảy ra ngay dưới mắt Vô địch!

Liễu Văn Ngạn nhắm mắt.

Trầm mặc một hồi, ông mới nói: "Ta biết, ta sẽ không chủ quan! Đại ca của ta dù sao cũng không phải ta! Sự chú ý vào ta lại càng cao hơn, Vô địch cũng không thể quản toàn bộ Chư Thiên chiến trường, thế nhưng tiên phong doanh là trung tâm được Vô địch quan tâm, mà ta lại càng là trung tâm của trung tâm, ngược lại sẽ an toàn hơn."

"Điều này cũng đúng, nhưng mà. . ." Hồng Đàm vẫn lo lắng nói: "Nhưng mà tiên phong doanh có tỉ lệ tử vong cực lớn, đều là một đám tội phạm, chính là nơi dành cho pháo hôi, đội cảm tử. Trạng thái của sư huynh bây giờ. . . Còn cả Bạch Phong nữa. . . Ai!"

Ông cũng rất đau đầu!

Liễu Văn Ngạn cười nói: "Không sao, ta vào Sơn Hải doanh, Bạch Phong vào Đằng Không doanh. . ."

"Sơn Hải doanh?" Hồng Đàm lập tức biến sắc: "Làm sao lại đưa sư huynh đến Sơn Hải doanh!"

"Nói nhảm, ta bùng nổ uy lực Nhật Nguyệt, chém giết Sơn Hải cửu trọng, dĩ nhiên phải dựa theo Sơn Hải để tính, chẳng lẽ coi ta như Đằng Không? Còn may mà Bạch Phong được tính là Đằng Không, ít nhất cũng không bị an bài đến Lăng Vân doanh."

"Vậy. . . Sư huynh, ta cùng đi với ngươi. . ."

"Không cần!" Liễu Văn Ngạn gạt đi, "Ngoan ngoãn ở lại đây, Đại Hạ phủ vẫn tương đối an toàn, ở trong học phủ lại càng an toàn hơn, ta không dẫn người tới, đại bá ta còn sống, hắn sẽ cùng đi với ta."

"Liễu đại bá còn sống ư?" Hồng Đàm kinh ngạc!

Liễu Văn Ngạn khẽ gật đầu, "Năm đó trọng thương hấp hối nhưng không chết, ta tìm người cứu về rồi, lần này Đại bá theo ta đi, mặc dù từ Nhật Nguyệt rớt xuống Sơn Hải bát trọng nhưng cũng đủ."

"Đại bá. . . rớt cấp rồi à?"

"Ừm, có thể giữ được mệnh cũng không tệ rồi, ông ấy đi theo ta cũng tốt, dễ quan tâm hơn chút, miễn cho bị người khác ám toán!"

Liễu Văn Ngạn cười nói: "Trên chiến trường chém giết rồi chết, cũng tốt hơn bị ám toán mà chết."

"Sư huynh. . . Ta. . ." Hồng Đàm cắn răng nói: "Nếu ta có thể đến Vô địch, ta sẽ không bỏ qua cho những tên khốn kiếp kia!"

"Đến Nhật Nguyệt rồi nói sau!" Liễu Văn Ngạn khẽ cười: "Ta ra ngoài thì độ chú ý sẽ tập trung tới ta, lúc này ngươi vẫn tính là an toàn, ta có thể kéo một ngày thì tính một ngày, chờ các ngươi cường đại lên! Vân Kỳ bọn hắn bây giờ còn chưa được, chưa thể triệt để dung hợp, ngươi ở bên này chăm sóc một ít, giúp đỡ uẩn dưỡng thần văn."

"Vậy mộ phần của Nhược Lăng thì sao?"

"Không có việc gì, Hạ gia còn ở đây, đào mộ. . . chỉ nói một lần mà thôi, trước đó mọi người không biết, hiện tại nếu dám đến, thật sự cho rằng Hạ gia sẽ còn ngầm đồng ý à?"

Dứt lời, ông lại thản nhiên nói: "Huống chi, nếu thật sự đào, ngươi biết thần văn nào còn lại không?"

"Hả?" Hồng Đàm không hiểu.

Liễu Văn Ngạn cười lớn: "Đừng hỏi nữa, không biết cũng tốt, đa thần văn nhất hệ không dễ diệt sạch như vậy đâu! Năm đó những lão huynh đệ kia mặc dù đại bộ phận đều đã chết, không có nghĩa là thật sự bị đứt đoạn truyền thừa, không tiện lộ diện mà thôi! Trong đầu ta có một phần danh sách, nếu ta chết thì sẽ mang đi! Để bọn hắn mai danh ẩn tích cả một đời!"

"Sư huynh. . . Bọn hắn thật sự là truyền thừa không đứt đoạn ư?"

Hồng Đàm một mặt kinh hỉ, vui đến phát khóc, bỗng nhiên nỗi buồn lại ùa tới mãnh liệt!

Không nghĩ tới truyền nhân của đa thần văn nhất hệ đều cần phải mai danh ẩn tích!

Nếu sư phụ ở đây, sợ rằng sẽ tức chết mất!

"Chớ có giống hài tử như thế!" Liễu Văn Ngạn đứng dậy, đá Hồng Đàm một cước, không còn nở nụ cười nữa, "Dĩ nhiên không đứt đoạn! 50 năm qua, tất cả mọi người đều đang giãy dụa, ta cũng đang giãy dụa, ngươi cũng thế, thế nhưng, chúng ta còn chưa chết, đó chính là thắng lợi!"

"Cầu Tác cảnh và Chiến Thần điện cũng không phải không ai quản chúng ta, chẳng qua là không tiện ra mặt, không tiện vạch mặt với Đại Chu vương!"

Liễu Văn Ngạn thản nhiên nói: "Tâm tư của Đại Chu vương thì ta mặc kệ, nếu không phải hắn thì thôi, còn nếu đúng là hắn. . . Không sớm thì muộn ta sẽ tính toán rõ ràng món nợ này với hắn!"

"Aiii!" Hồng Đàm thở dài, thu liễm cảm xúc, "Ta không nói gì nữa, đợi chút nữa ta mang Tô Vũ đi tìm Hạ mập mạp đòi Khai Thiên đao, cũng không biết Hạ mập mạp có cho hay không. . ."

"Y sẽ cho!" Liễu Văn Ngạn nói: "Đơn giản là tốn chút tiền thôi, cứ cho y! Tên kia chính là có thói quen này, dù cho y muốn cho ngươi thì cũng phải đòi ít đồ, bằng không thì trong lòng không thoải mái. . ."

"Không có tiền!" Hồng Đàm ỉu xìu.

Liễu Văn Ngạn bất đắc dĩ, đồ quỷ nghèo!

"Tìm Ngô Nguyệt Hoa mượn đi. . ."

"Vẫn rất ít!"

"Ngươi. . ." Liễu Văn Ngạn đau đầu, "Vậy thì tìm Hồ Bình và Triệu Minh Nguyệt mượn đi! Hồ tổng quản và Triệu tướng quân đều có tiền, mượn được bao nhiêu thì mượn, có tiền trả lại sau!"

"Vậy thì được rồi!" Hồng Đàm cảm khái: "May mắn còn có vài vị sư tẩu, bằng không thì chúng ta sắp phải chết đói."

"Xéo đi!"

Liễu Văn Ngạn mắng một tiếng, gương mặt khó chịu vô cùng, sư đệ phế vật này cũng không biết mấy chục năm qua sống kiểu gì, đều sắp Nhật Nguyệt rồi mà còn thảm như thế!

Hồng Đàm im lặng, ông không có cách nào mà.

Nghèo thì có biện pháp gì.

Ông một nghèo hai trắng, có thể tu luyện tới gần Nhật Nguyệt, hao phí biết bao nhiêu tài nguyên, đây chính do một tay ông kiếm tới, không dựa vào bất luận người nào, không ai đáng tin hết.

Ông còn phải nuôi Trần Vĩnh, nuôi Bạch Phong, nuôi Ngô Gia, nuôi trung tâm nghiên cứu. . . Sắp tới phải nuôi cả Tô Vũ nữa.

Ông hết sức đáng thương!

Ông thường xuyên phải đi Chư Thiên chiến trường giết yêu thú kiếm chút tiền.

Sư huynh đứng nói chuyện nên không thấy đau lưng!

Nếu ta có mấy vị hồng nhan tri kỷ, ta cũng sẽ không phải liều mạng phấn đấu, không phải thường xuyên tới Chư Thiên chiến trường, thảm biết bao a!

Liễu Văn Ngạn cũng nhớ tới vụ này, "Những năm qua ngươi cũng khó khăn, có thể sống sót thế là tốt rồi, tài nguyên tu luyện của ngươi ở đâu ra?"

"Ta sao?" Hồng Đàm cười khan đáp: "Bán tinh huyết!"

"Hả?"

"Ta nuôi vài con đại yêu Sơn Hải ở trong khu giam giữ, định kỳ rút máu bán, thương nhân bí ẩn nhất chợ đen của Đại Hạ phủ chính là ta, chuyên bán tinh huyết Sơn Hải cảnh, sư huynh, ta cũng không có cách nào, không bán máu, không thể sống nổi!"

"Bao nhiêu con?"

"Chỉ có ba con, hiện tại cũng sắp bị ta nuôi chết rồi, ai, đáng tiếc, rất nhiều ngày rồi không rút máu, để xem có thể khôi phục hay không đi!"

Liễu Văn Ngạn không phản bác được!

Thời khắc này Tô Vũ và Bạch Phong không ở đây, bằng không cả hai sẽ kinh ngạc đến ngoác mồm.

Sau lồng giam trong khu giam giữ chính xác là có mấy gian phòng, bất quá nơi ấy hết sức an tĩnh, Tô Vũ cùng Bạch Phong không thể nào vào được, bọn hắn cũng không định đi qua bên đó làm gì. Trước đó Bạch Phong còn đoán có phải trong ấy cất giấu Sơn Hải đại yêu hay không. . . Sự thật chứng minh, đúng là có!

Vị thương nhân thần bí nhất của chợ đen Đại Hạ phủ, chuyên bán tinh huyết Sơn Hải cảnh —— chính là Hồng Đàm!

Liễu Văn Ngạn im lặng, nửa ngày sau mới nói: "Sơ sơ là được rồi, giết người bất quá chỉ là đầu chạm đất, yêu tộc cũng vậy, thực sự không được thì một đao chém chết, đừng suốt ngày rút máu đi bán!"

"Ta biết!" Hồng Đàm cười khan: "Cũng là việc buộc lòng thôi, ta quá nghèo."

Liễu Văn Ngạn khoát khoát tay, lười nói gì nữa.

Hồng Đàm cũng không nhiều lời, tạm biệt sư huynh xong liền rời đi.

Bình Luận (0)
Comment