"Đại công?"
Chu Minh Nhân yên lặng một hồi, mở miệng nói: "Tiêu diệt cứ điểm Vạn Tộc giáo được xem như đại công sao?"
"Đúng vậy!" Ánh mắt Hoàng lão nghiêm nghị nhìn ông, "Chu phủ trưởng phải nghĩ kỹ, công huân không thể chuyển cá nhân! Mạo nhận công lao sẽ phải mất đầu!"
"Ta biết!"
Chu Minh Nhân nhìn về phía đám Địch Phong, nói khẽ: "Vẫn còn có cơ hội, Đại Hạ phủ ghi công, mấy người các ngươi cách Đằng Không không xa, chỉ cần tiêu diệt mấy cứ điểm Vạn Tộc giáo, công tội bù nhau, vẫn sẽ có cơ hội triệt tiêu tất cả tội lỗi hôm nay!"
Trong lòng ông thầm thở dài một tiếng!
Tổn thất nặng nề!
Một đám đần độn!
Về phần mình mất đi chức phó phủ trưởng, mất thì cứ mất thôi.
Đến lúc này, cũng nên co cánh tay của Đơn thần văn nhất hệ vào rồi.
Trước đó cường thịnh còn có thể nhúng tay vào chuyện của học viện khác, hiện tại, ông cũng hữu tâm vô lực.
Hoàng lão mặc kệ ông, tiếp tục nói: "Mặt khác. . . Chu Bình Thăng, Dương Siêu, Mẫn Hách. . . không biết dạy học trò, ngừng cung cấp một năm công huân, trong ba năm không được xin chức sát hạch lên cấp chức danh. . ."
"Hoàng Thần!" Chu Minh Nhân đột nhiên quát lớn, nhìn về phía Hoàng lão, ánh mắt biến ảo: "Bọn hắn hoàn toàn không biết gì về chuyện này, phạt bổng lộc một năm thì được nhưng trong ba năm không được xin sát hạch tấn cấp, có phải quá mức rồi không?"
Trong ba năm không thể xin tấn cấp, điều này đại biểu dù cho Chu Bình Thăng thành Quán trưởng, thành mạch chủ, vậy thì cũng không thể trở thành Các lão.
Bởi vì, Các lão thấp nhất cũng cần chức danh nghiên cứu viên cao cấp.
Mà Chu Bình Thăng lại không có cơ hội này.
Hoàng lão liếc mắt nhìn ông, thản nhiên nói: "Chu phủ trưởng nếu có ý kiến gì thì có thể khiếu nại! Hiện tại, Giám sát viện đưa ra trừng phạt đã là nể mặt Chu phủ trưởng mà xử nhẹ rồi!"
Chu Minh Nhân nhíu mày, không nói thêm gì nữa.
Trong ba năm. . . Nhiều vị nghiên cứu viên đều không có cách nào xin tấn cấp chức danh.
Không chỉ Chu Bình Thăng, mấy vị nghiên cứu viên khác có vài người cũng đang ở vào giai đoạn tấn cấp, kể từ hôm nay, quyền lên tiếng của Đơn thần văn nhất hệ sẽ bị thu nhỏ rõ rệt.
Ông nhìn thoáng qua Hoàng Thần, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Trước kia Giám sát viện không phải như thế.
Hoàng lão không để ý tới ông ta, tiếp tục nói: "Mặt khác, bản tình học viên không đứng đắn, làm lão sư có trách nhiệm trọng đại! Cuối năm nay học phủ tổ chức sát hạch, Giám sát viện sẽ tra đến cùng, Giám sát viện cũng muốn nhìn thử xem nghiên cứu viên của học phủ rốt cuộc đặt tâm tư ở nơi nào!"
Lời này vừa nói ra, đám Vu Hồng liền thay đổi sắc mặt, Vu Hồng quát: "Hoàng Thần, ngươi có ý gì?"
"Có ý gì à?"
Hoàng lão nhìn về phía bà ta, thản nhiên nói: "Giám sát! Nghe không hiểu sao? Đó là chức trách của giám sát viện! Vu Hồng Các lão muốn quấy nhiễu giám sát viện làm việc à? Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc! Hi vọng chư vị sau khi trở về, đốc xúc những người khác thật tốt! Năm nay giám sát sẽ tra rõ! Bao gồm phủ khố, sổ sách, tiết học, hạng mục nghiên cứu, tài chính. . . Đều sẽ tra rõ!"
Hoàng lão lạnh lùng nói: "Ta cũng muốn nhìn thử xem học phủ hằng năm thu nhiều tiền như vậy, vì sao còn xuất hiện cảnh tượng tài chính không đủ, học viên một văn cũng khó cầu! Đại Hạ Văn Minh học phủ, ta cảm thấy hẳn là không thiếu tiền! Bao gồm cả ý chí chi văn, các học viên dù cho không thể mỗi ngày đều quan sát nhưng một tuần hai tuần quan sát một lần thì vẫn có thể. Bây giờ, rất nhiều học viên nửa năm thậm chí một năm, đều xuất hiện dấu hiệu một văn khó cầu!"
"Bao gồm cả Thần Đan hệ, Thần Phù hệ, Đúc Binh hệ, Thuần Thú hệ. . . cũng trở về chính mình tự kiểm tự tra, không cần chờ đến cuối năm lại bị ta nắm được đuôi!"
Hoàng lão nhìn về phía mọi người, ngữ giọng lạnh lùng nói: "Hi vọng đến cuối năm còn có thể thấy thân ảnh mấy vị Các lão! Đừng để đến lúc đó trực tiếp bị phạt đi tiên phong doanh, tước đoạt danh xưng Các lão, vậy sẽ rất mất mặt!"
Lời này vừa nói ra, vài vị Các lão biến sắc.
Bao gồm cả mấy vị Các lão đang ngồi giám sát cũng biến đổi sắc mặt một thoáng.
Cái tên Hoàng Thần này, trước kia không phải như vậy a!
Hoàng lão lạnh nhạt, "Chư vị, ghi nhớ giáo huấn! Mặt khác, hội nghị Các lão mau sớm cho ra phương án, ta thông báo cho các phương, phạt roi học viên thì phải phạt trước mặt mọi người để bên ngoài nhìn một chút, Đại Hạ Văn Minh học phủ, còn có quy củ tồn tại! Đấu thì có thể đấu, nhưng không được vượt quá khuôn khổ! Một khi vượt qua ranh giới này thì sẽ nghiêm trị không tha!"
Mọi người yên lặng.
Công khai phạt roi trước mặt mọi người.
Cuối năm giám sát viện muốn tiến hành cuộc sát hạch lớn!
Từng chuyện từng chuyện đều sẽ cải biến quyền lực cơ cấu toàn bộ học phủ.
. . .
Động tác của Giám sát viện rất nhanh, động tác của Đại Hạ Văn Minh học phủ cũng rất nhanh!
Chiều ngày 15, phương án trừng phạt đã được đưa ra rồi!
Công khai với toàn bộ Đại Hạ phủ!
Chu Minh Nhân, làm cường giả nửa bước Nhật Nguyệt, phó phủ trưởng của Đại Hạ Văn Minh học phủ, đứng mũi chịu sào, thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
Chu Minh Nhân bị phạt bổng lộc ba năm, tước đoạt chức phó phủ trưởng.
Mấy người Chu Bình Thăng bị phạt bổng lộc một năm, trong ba năm không được tấn thăng, ghi lỗi một lần.
Đám Địch Phong và Hoàng Khải Phong bị phạt 100 roi, phạt 1000 điểm công huân, tước đoạt hết thảy phúc lợi trong học phủ.
Hoàng Hạo cũng phải chịu trừng phạt.
Bao gồm cả một số học viên truyền bá tin đồn cũng đều nhận lấy trừng phạt công huân, ít thì vài điểm, nhiều thì trăm điểm. những học viên nào truyền bá với số lượng lớn thì còn bị ghi lỗi xử lý, thậm chí còn bị tước đoạt quyền lợi vào bí cảnh.
. . .
Tin tức vừa ra đã chấn động bốn phương.
Học viên bị phạt không sao!
Mấu chốt là một vị cường giả nửa bước Nhật Nguyệt thế mà bị tước đoạt chức phó phủ trưởng, đây cũng không phải là việc nhỏ, nửa bước Nhật Nguyệt đã là cường giả đỉnh cấp của Đại Hạ phủ.
Bởi vì một tin đồn mà kém chút đã hủy đi một vị cường giả đỉnh cấp.
Đại Hạ Văn Minh học phủ quyết định nhanh chóng, ngắn ngủi nửa ngày liền cho ra kết quả, cũng làm cho quần chúng hóng chuyện của Đại Hạ phủ có sự náo nhiệt lớn!
Then chốt là quá mất mặt!
Chu Minh Nhân đường đường là một vị cường giả nửa bước Nhật Nguyệt, thế mà lại chung đám với những kẻ truyền tin đồn thất thiệt, đối với thanh danh của ông quả là sự đả kích rất lớn.
Phạt bổng lộc, phạt công huân. . . Những tổn thất này hiện giờ nhìn lại thoạt nhìn đã không còn ý nghĩa gì.
. . .
Buổi chiều.
Khu Truyền Đạo.
Người đông nghìn nghịt, hôm nay sẽ tiến hành phạt roi thị chúng!
Trên quảng trường lớn, thầy trò vây quanh trọn cả quảng trường.
Trần Vĩnh cũng tới, y mang theo Ngô Gia, một mặt lạnh nhạt nhìn những học viên trong sân.
Cách đó không xa, vẻ mặt Chu Bình Thăng trắng bệch.
Mấy học sinh của y giờ phút này đều đang có mặt ở đây.
Lão sư bị phạt, chính y cũng bị phạt, học sinh của y còn bị phạt công huân và phạt roi trước mặt đại chúng, điều này đối với Chu Bình Thăng mà nói, đơn giản là xấu hổ vô cùng!
Không những thế, lần này, trong mắt vài vị Các lão, y đã triệt để trở thành phế vật.
Học viên có thể không biết, nhưng các chấp giáo và mấy vị Các lão trong học phủ không ngốc, tự nhiên sẽ biết rõ rốt cuộc là người nào chủ mưu.