Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 641 - Chương 639: Thành Viên Thứ Năm

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 639: Thành Viên Thứ Năm
 

Trên lầu.

Tô Vũ cười khẽ, cũng không để ý tới mấy đầu Đại Yêu bên dưới, một mực giả ngu cũng không có ý nghĩa, phải làm thế này mới kích thích được bọn chúng.

Hai vị Lăng Vân, bốn vị Đằng Không, yếu nhất cũng là Đằng Không thất trọng, vẫn xem như một nguồn sức mạnh không nhỏ.

Người của Đa thần văn nhất hệ quá ít!

Đây là sự thật, dù cho Tô Vũ hoàn toàn được coi trọng, thế nhưng nếu hắn ra ngoài mà muốn một mực có cường giả bảo hộ hắn, đó cũng là chuyện người si nói mộng. Người quá ít, thuần phục vài đầu Đại Yêu đây cũng là biện pháp tốt.

Bất quá, yêu tính khó sửa đổi, hắn cũng phải đề phòng cẩn thận.

Không nghĩ chuyện này nữa, trong tay hắn xuất hiện truyền âm phù.

"Lâm huynh, báo danh danh ngạch tranh đoạt so tài chưa?"

"Không báo a, Tô huynh, ta lại không thắng được, thực lực của ta quá yếu. . ."

"Không có việc gì, đi báo danh đi, ta đã sắp xếp xong xuôi. Lần tranh tài này là 5 người một tổ, ngẫu nhiên rút thăm, ngươi sẽ được phân đến tổ của ta, ta mang ngươi thắng, lấy về danh ngạch rất đơn giản!"

"Tô huynh, thật hả?"

"Dĩ nhiên!"

Tô Vũ lộ ra nụ cười, "Ngươi còn muốn mang người nào thì cứ việc nói, ta tận lực an bài đến nhóm của ta, không nên quá mạnh, kẻ yếu mới có thể để cho người khác cảm thấy các ngươi gây trở ngại cho ta, miễn cho bị người khác phát hiện mánh khóe."

Bên kia, Lâm Diệu nghe vậy liền choáng váng.

Hội hỗ trợ cường đại như vậy sao?

Đơn thần văn nhất hệ tổ chức tranh tài, Tô Vũ thế mà còn có thể nhúng tay vào điều khiển?

Đúng rồi, sư phụ của mình là người chủ đạo lần này, chẳng lẽ. . . Sư phụ của mình cũng âm thầm tham dự?

Hẳn là thế!

Nghĩ đến đây, Lâm Diệu vội vàng trả lời: "Tô huynh, ta còn có thế dẫn người à? Không ảnh hưởng đến kế hoạch của ngươi chứ?"

"Không sao, ngươi cứ nói là được!"

"Cái kia. . . Sư huynh của ta thì ngươi thấy thế nào?"

"Dương Sa?"

"Đúng vậy!"

"Có khả năng!"

Tô Vũ cấp tốc trả lời: "Thế nhưng phải bảo đảm là người của chúng ta, ngươi có thể lộ với y một chút về chuyện hội hỗ trợ, thế nhưng không được nhắc tới sự tồn tại của ta, ngươi chỉ cần nói cho y biết, bảo đảm y có khả năng cầm tới danh ngạch là đủ rồi! Về phần y có tin hay không thì tùy, mặt khác, ngươi có thể mời y tiến vào hội hỗ trợ, thế nhưng phải nhớ kỹ, liên hệ một tuyến, sau này Dương Sa sẽ là hạ cấp của ngươi, không đan xen gì với những người khác!"

Phát triển thêm một cấp?

Lâm Diệu thầm giật mình, ta còn có thể phát triển thêm một cấp sao?

"Tô huynh, chuyện này. . . có phải quá gấp rồi không? Có cần ta tiếp tục khảo sát sư huynh của ta một chút, nếu thật sự phù hợp, ta lại phát triển đến, nếu không thích hợp, danh ngạch lần này cũng không cần cho sư huynh của ta."

"Được, chính ngươi xem rồi xử lý!"

Không nói thêm với Lâm Diệu nữa, Tô Vũ khẽ cười, muốn mình tự ra mặt thì thôi đi, loại như Dương Sa không tính là nhân vật trọng yếu, giao cho Lâm Diệu là được.

Còn lỡ như Dương Sa làm bại lộ thì có quan hệ gì tới ta đâu, Lâm Diệu bên này không tiết lộ tin tức là được.

"Lưu Hồng. . ."

Tô Vũ nói thầm một tiếng, kỳ thật hắn vẫn muốn cho Lưu Hồng một địa vị vững chắc, để gã làm một tấm mộc vững vàng cho mình.

Bằng không, lần này dù cho Lưu Hồng muốn đối phó hắn thì cũng sẽ không đơn giản như vậy.

Biện pháp đơn giản nhất chính là đi khiêu chiến Bách Cường bảng, đánh lên mười vị trí đầu, thậm chí ba vị trí đầu, để cho người khác thấy Tô Vũ dù cho chỉ có một người thì cũng có khả năng thắng. Từ đó, lại đi tuyên dương âm mưu của Lưu Hồng, kẻ tin tưởng Tô Vũ sẽ nhiều hơn mà nghi ngờ Lưu Hồng cũng không ít.

Hiện tại, người ngoài không biết thực lực của Tô Vũ mà thôi, còn chuyện vì sao Lưu Hồng hết lòng tin Tô Vũ có thể thắng. . . Hẳn cũng chưa chắc là đánh cược, gã chỉ là tùy ý hạ cờ, dù sao em trai và đồ đệ của gã vốn dĩ cũng không thể thắng được.

"Loại người chỉ biết cân nhắc tới bản thân mình thế này thì gã có thể thượng vị mới tốt, dứt khoát cứ để gã trở thành mạch chủ của kẻ thù, vậy mới thú vị! Tai vạ đến nơi, cái tên này chạy còn lẹ hơn bất cứ ai!"

Tô Vũ cười một tiếng, dĩ nhiên, hắn cũng sẽ không khinh thường đối thủ, tuy rằng bây giờ thực lực của hắn đã tăng nhiều, nhưng lần này có không ít học viên uy tín lâu năm muốn tham dự vào, một chọi một Tô Vũ còn không sợ, một đối năm. . .vậy thì rất nguy hiểm!

Những người khác nếu muốn tổ đội, tất nhiên sẽ lựa chọn cường giả để tổ đội, dĩ nhiên, dưới tình huống tổ đội ngẫu nhiên thì phải xem vận khí.

"Đây là tranh tài do Đơn thần văn nhất hệ tổ chức, dù cho động chút tay chân với ứng cử viên thì học phủ cũng chưa chắc sẽ quản. . ."

Tô Vũ thở hắt ra, những tên kia chỉ ước gì thiếu đi một đối thủ mạnh, đồng đội của mình lại đều là rác rưởi, đại khái những người đó chắc chắn sẽ hài lòng, ai lại ra mặt vì hắn cơ chứ?

Trừ phi đám Chiêm Hải cũng bị động tay, người giao đến đội đều là kẻ yếu, bằng không, chẳng ai sẽ nói tranh tài như vậy là không công bằng, hiện thực chính là như thế.

Mà đây cũng là quy tắc.

Bởi vì tranh tài là do người ta tổ chức, danh ngạch là do đối phương cho ra, người nào có tiền thì cũng có thể chơi như vậy một lần.

"Người cuối cùng. . . chọn ai đây?"

Tô Vũ rơi vào trầm tư, vẫn phải tìm đồng đội đáng tin cậy một chút mới được, không thể thật sự chỉ hi vọng vào một mình hắn.

Đám Trương Hào chắc chắn đều có danh ngạch, chưa chắc sẽ tham gia trận đấu, người mà thật sự tham gia lại kéo tới liều mạng với mình thì cũng không thích hợp!

"Thực lực mạnh! Dám liều mạng! Không sợ chết! Mà sau đó sẽ không bị Đơn thần văn nhất hệ nhằm vào. . ."

Giờ khắc này, một cái tên lóe sáng trong đầu hắn!

Ánh mắt Tô Vũ lóe lên một cái, cười khẽ, thú vị, không biết cái tên kia có hứng thú hay không!

. . .

Đêm khuya.

Dưỡng Tính viên.

Tô Vũ gõ cửa.

Trong phòng truyền đến giọng nói âm u: "Người nào?"

"Ta!"

Chần chờ một chút, cửa mở ra, Chu Hạo trước sau như một, ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, ánh mắt tràn đầy cảnh giác nhìn Tô Vũ, vẻ mặt nghi hoặc.

"Đi vào trong nói chuyện được không?"

Chu Hạo nhìn hắn, lui bước để cho hắn vào cửa, nhất cử nhất động đều tràn đầy ý cảnh giác.

Tô Vũ!

Hắn thế mà tới tìm cậu!

Làm gì chứ?

"Vết thương lành chưa?"

Tô Vũ nhìn thoáng qua hai cánh tay của Chu Hạo rồi ngồi xuống ghế sô pha, cười nói: "Lão sư ngươi hình như đến bây giờ cũng chưa khôi phục khỏi cơn tuyệt vọng, ngươi thì lại khôi phục không tệ, xem ra còn chưa tuyệt vọng."

"Tuyệt vọng?"

Trên mặt Chu Hạo lộ ra vẻ cương quyết, "Chỉ cần ta không chết, vì sao lại phải tuyệt vọng? Trở về từ cõi chết, ta sớm đã thành thói quen!"

"Thói quen. . . Quả nhiên là loại sức mạnh đáng sợ!"

Tô Vũ cười nói: "Ngồi xuống trò chuyện đi, hà tất cứ mãi cảnh giác với ta làm gì, đây là học phủ, ta còn có thể làm gì ngươi à?"

Chu Hạo không lên tiếng, ngồi xuống đối diện hắn.

"Muốn mạnh lên không?"

Tô Vũ mở miệng, Chu Hạo bình tĩnh đáp: "Ta tới đây chính là vì mạnh lên!"

"Dám liều mạng không?"

"Ngươi cảm thấy sao?"

Tô Vũ mỉm cười, gật đầu khẳng định: "Ngươi dĩ nhiên dám! Lão sư ngươi hiện tại không biết tình huống như thế nào, đại khái cũng không có thời gian quản ngươi. Ta thấy tình hình lão sư mặc kệ ngươi thì ngươi đại khái cũng phế đi, không có cách nào tranh tài nguyên, không có cách nào tiến bộ, không có cách nào tu luyện ý chí lực. . . Thiên Sơn quyết thì ta biết, rất khó tiến vào Vạn Thạch cảnh, cho nên ngươi mới tới Văn Minh học phủ, nhưng mà hiện tại, không có cách nào tu luyện ý chí lực, có đúng không?"

Chu Hạo không nói gì, Hạ Ngọc Văn thật sự đã mặc kệ cậu, bây giờ y còn đang dưỡng thương tại Hạ gia, làm gì còn tâm trí để ý tới đồ đệ.

Bình Luận (0)
Comment