Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 646 - Chương 644: Ngày Thi Đấu Tranh Đoạt Danh Ngạch Đã Tới

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 644: Ngày Thi Đấu Tranh Đoạt Danh Ngạch Đã Tới
 

Triệu Lập cũng không nói nhảm, chuỳ sắt tái hiện, đánh vỡ thủy tinh hoa của Thủy Nhân, rồi bao trùm lên trên văn binh, sau đó ông nhắc nhở: "Mỗi lần vận dụng hỏa diễm có thể vạch trần tầng phong ấn thủy tinh hoa này, bình thường thì cứ phong kín lại, sẽ không ảnh hưởng chiến đấu! Một khi để nó lộ ra thì nó sẽ đả thương biển ý chí của đối thủ! Đây là tinh hoa của Thủy hành tộc Lăng Vân thất trọng, phong ấn mấy tháng cũng chẳng có vấn đề. Sau khi vạch ra toàn bộ thì sẽ là lực đốt cháy Đằng Không thất trọng, thế nhưng chỉ có thể bùng nổ một lần!"

"Đây coi như là đòn sát thủ, tự mình xem xét sử dụng!"

Tô Vũ vội vàng gật đầu, nhịn không được hỏi: "Lão sư, ta mà gặp Đằng Không, có phải cũng có cơ hội giết đối phương hay không?"

Triệu Lập liếc mắt nhìn hắn, cười nhạt: "Dưới Đằng Không thất trọng thì có hi vọng, trên thất trọng thì đừng đùa! Bản mệnh hỏa diễm của Hỏa Nha cũng chỉ là Đằng Không thất trọng, mà dưới thất trọng thì cũng phải là Văn Minh sư, không thể là Chiến giả, bằng không, Chiến giả dù cho ý chí lực bị trọng thương thì cũng có cơ hội cho ngươi một kích lôi đình."

"Ta hiểu!"

Tô Vũ gật đầu, hoàn toàn đúng là đòn sát thủ.

Nói như vậy, nếu hắn tao ngộ một vị Văn Minh sư Đằng Không tam tứ trọng, dưới tình huống bất ngờ, chính mình cũng có thể chém giết đối phương.

Đòn sát thủ càng nhiều càng tốt!

Tô Vũ rất hài lòng!

Cứ như vậy, dù cho tao ngộ phải cường giả có thể chiến Đằng Không thì hắn cũng không sợ.

Phong ấn lớn hay nhỏ, chính mình còn có thể điều chỉnh.

Mà Phong ấn đao. . . cái tên này quả là rất phù hợp!

Tô Vũ cảm khái: "Phong ấn đao của ta, cuối cùng đao cũng đúng như tên!"

". . ."

Hai vị Lăng Vân không lên tiếng, Phong ấn đao, cũng không uổng cho ngươi dám lấy cái tên này!

Ý người phong ấn là phong ấn đòn sát thủ kết liễu mạng người kiểu này sao?

Giữ chút thể diện đi, có được hay không?

Một bên, Hỏa Nha suy yếu vô cùng, gương mặt thảm đạm, trả giá lớn như vậy mà không có ai nhìn nó một chút, thật là thảm.

Muốn chạy cũng chẳng dám chạy!

Nó cảm giác Đại Hạ Văn Minh học phủ này càng ngày càng nguy hiểm.

Hiện tại nguyện ý làm vật cưỡi cũng không ai cần, nó thật sự đáng thương quá đi a!

Ngày 20 tháng 10.

Thi đấu tranh đoạt danh ngạch để vào thức hải bí cảnh do Thần Văn học viện chủ sự diễn ra. 5 cái danh ngạch, người dự thi vô số.

Khu Truyền Đạo của học phủ có lôi đài to lớn chuyên dùng cho tỷ võ.

Nơi này rất rộng, bình thường thi đấu quy mô lớn thì đều tổ chức ở đây.

. . .

Sáng sớm, Khu Truyền Đạo đã tụ tập người đông nghìn nghịt.

Các học viên cảm thấy rất hứng thú đối với cuộc tranh tài như vậy, dù cho không có thực lực tham dự, thì tới làm người xem cũng không tệ.

Nhất là lần này còn không hạn chế là học viên mới hay học viên cũ, thậm chí nghe đồn còn xuất hiện tình cảnh ông cháu cùng ra trận, trận tranh tài này càng làm cho người ta mỏi mắt trông chờ.

Trong đám người, Dương Sa nhìn sư đệ bên cạnh, nhíu mày nhỏ giọng hỏi: "Lâm sư đệ, quy tắc đến bây giờ đều chưa có, lão sư cũng không nói gì, sao ngươi lại sớm biết quy tắc?"

Lâm Diệu vội vàng nhìn khắp một lượt bốn phương, nhỏ giọng đáp: "Sư huynh, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết!"

Sư huynh của mình chẳng thể khiến cho người ta bớt lo.

Loại sự tình này có thể nói trước mặt mọi người sao?

"Tin tưởng ta là được rồi, không tin ta thì cũng không có cách nào!"

Lâm Diệu cảm thấy, sư huynh còn cần phải nghiên cứu xem xét thêm, một điểm cũng không có ý thức giữ bí mật, người như thế mà dẫn vào hội hỗ trợ sẽ dễ dàng bị người ngoài xem như cửa đột phá, dễ bại lộ về sự tồn tại của hội.

Bây giờ hội hỗ trợ theo Lâm Diệu là vô cùng cường đại, bên trong không biết ẩn giấu bao nhiêu đại nhân vật.

Trước đó xuất hiện một phần hối đoái đã khiến trái tim của gã đều kém chút nhảy ra ngoài!

Thiên giai công pháp, Thiên giai võ kỹ, Hoàng cấp, đỉnh cấp cơ sở văn quyết, địa giai văn binh. . .

Đủ loại bảo vật không thể tưởng tượng nổi đều xuất hiện ở bảng hối đoái của hội hỗ trợ.

Nếu không phải những ngày qua sư huynh trao đổi với y khá hòa hợp thì y không có khả năng có tâm tư kéo Dương Sa nhập hội.

Kết quả sư huynh thế mà lại không coi là việc to tát gì!

Ngươi sẽ hối hận cho xem.

Danh ngạch vào thức hải bí cảnh, y và Dương Sa đừng hòng hy vọng, dù cho là Lưu Hồng thì cũng chỉ được phân đến một danh ngạch, khẳng định là chính Lưu Hồng sẽ dùng để đột phá đến Lăng Vân cảnh.

Danh ngạch quý giá như thế, học viên Bách Cường trong học phủ tám chín phần mười đều lấy không được, cơ hội đang ở trước mắt, sư huynh thế mà còn hoài nghi mình.

Dương Sa không lên tiếng.

Ngược lại y mang theo tâm tư hoài nghi mà tới.

Lão sư của mình đang chủ trì tranh tài, y cũng không biết tình huống như thế nào, Lâm Diệu có thể biết được hay sao?

Còn có thể bảo đảm mình có thể cầm tới danh ngạch?

Tin ngươi mới có quỷ á!

Dù sao cũng đã đến, cứ tùy tiện đi, vốn dĩ trong lòng Dương Sa cũng không có hi vọng cầm về danh ngạch nào.

. . .

Lúc hai người trò chuyện, bên kia, đám Vạn Minh Trạch cũng vừa đến.

Hồ Thu Sinh nhìn về phía Vạn Minh Trạch, cười hỏi: "Minh Trạch, ngươi không tham gia à? Tham gia, nói không chừng có thể lấy thêm một danh ngạch."

Vạn Minh Trạch lắc đầu, không nói nhiều lời.

Người tham dự quá đông, không ít người đều là dưỡng tính đỉnh phong, Vạn Thạch cửu trọng, tham gia tranh tài như vậy, cho dù là cậu thì cũng không thể nhất định có thể thắng, biến số quá nhiều, danh ngạch cậu đã có, cũng không cần thiết phải xen vào.

Lần này Đơn thần văn nhất hệ, đầu tiên là thả ra 13 danh ngạch, tranh tài cấp thêm 5 danh ngạch, trọn vẹn 18 danh ngạch đã cho ra ngoài.

13 người cầm tới danh ngạch, hiện tại trên đại thể đều đã nắm chắc.

Hồ Thu Sinh xuýt xoa: "Đáng tiếc, trong số chúng ta chỉ mỗi ngươi có hi vọng lớn nhất! Đúng rồi, Tô Vũ sẽ tham gia sao?"

Thực lực Tô Vũ cũng rất mạnh, bất quá bây giờ xem ra cơ hội không lớn.

Nhất là Đơn thần văn nhất hệ chắc chắn sẽ nhằm vào cái tên này, hi vọng sẽ càng mong manh.

Vạn Minh Trạch nhíu mày, nói khẽ: "Không rõ nữa, ta hi vọng hắn không tham gia, bằng không thì lại phải có mầm tai vạ. Bây giờ Đơn thần văn nhất hệ đều đang kìm nén cục tức, học viên trên 30 tuổi của họ cũng không ít, không ít người đều tới thời kỳ đỉnh cao. . ."

Hồ Thu Sinh thấp giọng thì thầm: "Dù nhằm vào Tô Vũ thì cũng không dám làm lộ liễu chứ?"

"Khó mà nói!"

Vạn Minh Trạch lắc đầu, dù sao cũng là do đối phương chủ sự tranh tài, trước đó Tô Vũ nếu đã báo danh, đối phương hẳn là sẽ có phương án của mình.

Đang trò chuyện, một đám người đã ra trận.

Trên lôi đài, Triệu Minh cùng nhiều vị trọng tài của Bách Cường lôi khác lên đài, Triệu Minh cười ha hả nói: "Làm trọng tài của Bách Cường lâu, tuân theo lý niệm công bằng công chính, lần này thi đấu tranh đoạt danh ngạch vào thức hải bí cảnh, ta sẽ làm tổ trưởng tổ trọng tài!"

Không ít người nhẹ nhàng thở ra, còn may, không phải cường giả của Đơn thần văn nhất hệ tới làm trọng tài, trọng tài của Bách Cường lâu được cái vẫn rất giữ tính công chính.

Sau một khắc, lại có thêm một vị Lăng Vân lên đài, lớn tiếng nói: "Lần này tranh tài, Giám sát viện sẽ theo dõi nghiêm ngặt!"

Bình Luận (0)
Comment