Tô Vũ nhìn thoáng qua đội ngũ kia.
Học viên Thuần Thú hệ!
Đây còn là lần đầu tiên hắn gặp được học viên vận dụng yêu thú tham chiến, Tô Vũ nhìn thoáng qua cũng nhận biết con báo kia. Đó là phong báo, chủng tộc không tính là quá mạnh, chủ yếu là tốc độ rất nhanh, đây cũng là lựa chọn đầu tiên của rất nhiều học viên.
Nó có thực lực khoảng Vạn Thạch ngũ lục trọng, đây đã coi như vô cùng mạnh mẽ!
Đội ngũ nhiều, Tô Vũ cũng xem hoa cả mắt, cảm giác mình có thêm kiến thức!
Hắn thấy được học viên Thần Phù hệ trực tiếp ném ra một tấm thần phù, mặt đất trống rỗng bỗng xuất hiện vũng bùn, trực tiếp đem toàn bộ đối thủ lún sâu vào vũng bùn, đồng đội khác theo đó phối hợp, trong nháy mắt đánh gục đối phương.
Hắn thấy được học viên Thần Đan hệ ném ra một viên Độc đan, trong chớp mắt đánh ngã toàn bộ đối thủ, liên đới cả đồng đội mình đều bị đánh ngã theo.
"Mập mạp. . . Khụ khụ, Hổ Vưu, Thần Đan hệ làm thế cũng tính sao? Bọn hắn tìm một số trưởng bối xin chút độc dược có thể hạ độc chết Sơn Hải, đây chẳng phải là không có cách nào đánh à?"
Hạ Hổ Vưu kỳ quái hỏi: "Ngươi không phải rất rõ với quy tắc học phủ à? Làm sao lại không biết cái này?"
"Bách Cường lôi có quy định, then chốt là ở nơi này. . . ai biết tình huống như thế nào, quy củ đều là mới ra mà!"
Tô Vũ câm nín, ta làm sao biết.
Còn chuyện Hạ Hổ Vưu có biết hay không thì cậu ta đại khái cũng không nắm rõ!
Quả nhiên, Hạ Hổ Vưu nhún vai, ta làm sao biết được bọn hắn an bài thế nào.
Cũng may, Giám sát viện bên này dường như cấp tốc biết rõ tình huống, lớn giọng quát: "Học viên Thuần Thú hệ chỉ có thể mang theo yêu thú do chính mình thuần phục! Thần Đan hệ học viên chỉ có thể dùng đan dược cho chính mình luyện chế, Thần Phù hệ cũng thế. . ."
Tô Vũ lười chửi bậy, thế này cũng tốt, bằng không thì cứ kiếm một viên Sơn Hải độc đan đến, vậy là không có cách nào đánh.
Học viên nếu có năng lực luyện chế ra Sơn Hải độc đan thì đây cũng chẳng phải học viên nữa.
"Các đội ngũ dựa theo thẻ số, tiếp tục lên đài, nơi nào kết thúc thì lập tức lên đài thế vào!"
Trọng tài quát to một tiếng, các đội giao chiến với tốc độ không đồng đều, không thể là vì một đội mà chậm trễ toàn bộ tranh tài.
...
40 đội ngũ lượt thứ nhất vẫn có mấy đội mạnh.
Bất quá lúc này khoảng cách đều khá lớn, đội mạnh đối đầu với đội yếu cơ hồ đều là bẻ gãy nghiền nát, không có gì đáng xem.
Thực lực hơn kém nhiều thì đều là đội yếu.
Từng đội từng đội học viên lên đài, người thắng tấn cấp, kẻ bại thì mất mát.
Khoảng cách quá lớn!
Phàm là một đội chỉ cần có học viên Bách Cường thì cơ hồ đều có thể thắng, một người đánh mấy người mà đều là áp đảo, khoảng cách rất rõ ràng.
Trong chớp mắt, nửa giờ đã qua.
Tốc độ còn nhanh hơn so với tưởng tượng, giờ phút này, đã đến số 590 lên đài.
Chỉ trong vòng nửa giờ, 295 đội ngũ đã phân ra được thắng bại.
Tiếp tục như thế, vòng thứ nhất chỉ cần khoảng hai tiếng rưỡi liền có thể kết thúc.
Mà giờ khắc này, cũng sắp đến phiên Tô Vũ bọn hắn.
Đúng lúc ấy, trọng tài hô lớn: “Lôi đài số 8, đội 593 và 594 lên đài!"
Khi cả hai đội lên đài, không ít người hô nhỏ một tiếng.
Bên trên có cường giả!
Khương Mục!
Học viên xếp thứ 3 trên Bách Cường bảng!
Cũng là người đầu tiên trong Bách Cường mà sau khi nhập học Tô Vũ đã gặp, cảnh tượng ngày đó đến nay hắn còn nhớ rõ, đội trưởng hộ vệ của Dưỡng Tính viên vì người này mà phải nhường đường, thật là uy phong!
Khương Mục trèo lên đài, kết quả đã định trước!
Tô Vũ chẳng qua là chớp mắt một cái, tốc độ cực nhanh của Khương Mục chỉ để lại tàn ảnh, phanh phanh phanh vài tiếng, đối thủ toàn bộ đều rơi xuống lôi đài!
Đồng đội của hắn còn chưa ra tay, trận chiến liền kết thúc.
Khương Mục đi xuống lôi đài, gương mặt đạm mạc, cũng không có bất kỳ thần sắc gì, thậm chí cảm giác chẳng qua là lên đài tùy ý dạo qua một vòng, vòng thi đấu thứ nhất của đội hắn đã xong.
...
"Số 599, số 600 lên đài!"
Khi trọng tài thét lên số 600, lần nữa đã đưa tới không ít người chú ý.
Bọn hắn trước đó đã nghe được, đội của Tô Vũ là số 600.
Tô Vũ cũng không nhiều lời, nhảy thẳng lên trên đài.
Đám Lâm Diệu cũng cùng theo lên, Lâm Diệu bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Hạ Hổ Vưu còn đang đứng ăn gì đó, nhịn không được mắng: "Ngươi làm gì thế, lên đài a!"
". . ."
Hạ Hổ Vưu nhìn y như nhìn đồ đần.
Nói nhảm, ta lại không phải là đội viên của các ngươi, ta lên đài làm gì?
"Ngươi. . ."
Lâm Diệu vừa muốn nói chuyện, một bên khác, một người đã nhảy lên lôi đài.
Chu Hạo!
Chu Hạo vừa lên đài, không ít người liền kinh ngạc, cái tên kia. . . Mặc dù đến bây giờ cậu ta chỉ mới ra tay một lần, nhưng hiển nhiên không ít người đều biết cậu ta cường hãn cỡ nào, cái tên này là số 599 sao?
Nhưng rất nhanh, chờ 5 người của đội số 599 lên đài toàn bộ, mọi người mới kinh ngạc phát hiện ra, ta đệch, cái tên này thuộc đội Tô Vũ!
Cái quỷ gì thế?
Hạ Hổ Vưu đâu?
Không ít người nhìn về phía Hạ Hổ Vưu, Hạ Hổ Vưu tiếp tục thản nhiên ăn đồ của mình, nhìn ta làm gì, ta đâu có nói ta là số 600.
...
Ở khu Quan chiến.
Tôn Các lão hơi có chút ngoài ý muốn, nhìn về phía Lưu Hồng vừa xuống đài, thầm truyền âm: "Sao lại an bài cậu ta vào đội Tô Vũ?"
Chu Hạo rất mạnh!
Then chốt là cậu ta còn không phải người của Đơn thần văn nhất hệ!
Lưu Hồng truyền âm giải thích: "Hạ Ngọc Văn muốn cầm danh ngạch, nếu xếp Chu Hạo đến đội ngũ khác thì thật sự là có khả năng sẽ cầm được. Ta thấy Chu Hạo cùng Tô Vũ không hợp nhau, để cho chúng về một đội, có thể trực tiếp một mũi tên trúng hai con nhạn, cả hai đều bị đạp xuống, miễn cho bị người ngoài lấy được danh ngạch."
Tôn Các lão nhíu mày, "Chu Hạo này thực lực không yếu, một khi hợp tác với Tô Vũ. . ."
"Lần trước cậu ta thiếu chút nữa đã bị Tô Vũ đánh chết."
Lưu Hồng truyền âm nói tiếp: "Tôn lão, Chu Hạo dù thật sự hợp tác với Tô Vũ thì cũng không thắng được, mà. . . cậu ta lại là đồ đệ của Hạ Ngọc Văn. Hạ Ngọc Văn vừa bị Bạch Phong phế đi, học sinh của y lại hợp tác với Tô Vũ. . . Với tính cách của Hạ Ngọc Văn, tất nhiên sẽ tìm Chu Hạo gây phiền toái, mà Chu Hạo hợp tác với Tô Vũ, dùng tính tình của đa thần văn nhất hệ, người đã giúp mình. . . Ha ha, đến lúc đó chỉ sợ họ vẫn sẽ nhúng tay vào chuyện nhà Hạ Ngọc Văn, để bọn hắn tăng lên xung đột!"
Ánh mắt Tôn Các lão khẽ động, nhìn gã một cái.
Lưu Hồng tiếp tục truyền âm: "Tôn lão, Chu viện trưởng hợp tác với Hạ Ngọc Văn, ta thì không coi trọng! Dù sao thân sơ khác biệt, Phủ chủ có con trai chứ không phải không có! Khi nào Phủ chủ thoái vị còn không tới lượt Hạ Ngọc Văn định đoạt, chúng ta nhúng tay vào tranh đấu của Hạ gia. . . Ta cảm thấy quá nguy hiểm, dù cho nhận Hạ Thiền cũng là như thế, đã như vậy thì cứ để đa thần văn nhất hệ đấu một trận với họ càng tốt hơn!"
Tôn Các lão khẽ gật đầu.
Vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên ông nhìn lại trên đài!
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn truyền đến!
Bên chỗ Tô Vũ, hắn dứt khoát trực tiếp, trong nháy mắt ra chiêu chỉ lưu lại tàn ảnh, một cước đá ra, lưu lại mấy chục đạo tàn ảnh, năm người đối diện dù cho đã cấp tốc phân tán ra thì thoáng cái đã toàn bộ rơi xuống lôi đài!
Tôn Các lão nhíu mày, truyền âm nói: "Cái tên này lại mạnh lên! Đa thần văn nhất hệ. . . Quả nhiên là thiên tài!"
Nói xong, suy nghĩ một chút ông lại phân phó: "Vòng tiếp theo bắt đầu an bài mấy đội mạnh va chạm, không nên lộ sơ hở, chậm rãi làm suy yếu đi Tô Vũ, chờ hắn tiêu hao không sai biệt lắm thì để đám học viên của tiểu Chu lên. . . phế đi Tô Vũ!"
Lưu Hồng nhìn về phía ông, khẽ gật đầu.
Tôn Các lão dĩ nhiên cũng muốn phế đi Tô Vũ, cái này không có quan hệ gì với Tô Vũ, mà là do ông ta giận chó đánh mèo, Bạch Phong giết học viên Lăng Vân cảnh của ông, Tôn Các lão hiện tại vẫn còn chưa nguôi được cơn giận đây.