Hết thảy trở về an tĩnh.
Chu Bình Thăng không lên tiếng nữa, vài học viên bị người dẫn đi.
10 học viên lên đài, bị phế cả 10 người!
Vòng thứ nhất mấy người thương thế còn nhẹ một chút, vòng thứ hai mấy người cơ hồ đều bị phế đi.
Tô Vũ chờ khí thế Vạn Thiên Thánh thu hồi mới cười nói: "Trận thứ hai kết thúc, đội tiếp theo đi!"
Không ai lên tiếng.
Ánh mắt Lưu Hồng lóe sáng, Tô Vũ mạnh mẽ đã vượt quá tưởng tượng của gã, dựa theo điệu bộ này, Tô Vũ có thể đánh tới đệ nhất Bách Cường, có đúng không?
Không nói cái gì nữa, Lưu Hồng giờ phút này cũng cực kỳ khiêm nhường, lớn giọng hô: "Những người khác tiếp tục! Cũng không phải chỉ có một lôi đài, Tô Vũ bên này có ai nguyện ý khiêu chiến thì tiếp tục lên đài!"
". . ."
Không ai để ý tới gã,
Bên kia, Chiêm Hải nhìn thoáng qua Tô Vũ, hít sâu một hơi rồi trực tiếp leo lên một lôi đài khác.
Các cường giả trong top 10 như Khương Mục, Lý Mẫn Du cũng hệt như thế, riêng phần mình chiếm đoạt một lôi đài.
Đội ngũ có lòng tin đều phân biệt chiếm đoạt một cái lôi đài, thủ lôi chiến bắt đầu!
Tô Vũ thấy thế nhịn không được cười phá lên.
Giờ phút này hắn cũng không chút hoang mang, nhìn về phía những người khác rồi nói: "Ta muốn xin sở nghiên cứu, chiêu hiền nạp sĩ, dĩ nhiên, cần bạn bè cùng chung chí hướng, trước tiên sẽ không chiêu nạp quá nhiều người, mọi người có thể suy tính một chút!"
"Mặt khác, nếu lo lắng bị trả thù thì đừng tới nữa!"
"Học viên của Đơn thần văn nhất cũng không cần tới, không phải thám tử thì sẽ bị đánh ép trả thù, không cần thiết đả thương chính mình!"
Tô Vũ bắt đầu chuyên mục quảng cáo, cười ha hả: "Sở nghiên cứu này mở ra với mục đích là nghiên cứu vạn tộc công pháp, giải mã văn minh của vạn tộc! Mặt khác còn nghiên cứu tri thức liên quan đến thần văn, văn binh, mặt khác thì sẽ tạm thời lướt qua!"
"Còn về hạng mục chính, ta cũng nói thẳng luôn, ta muốn thử một chút xem có thể nghiên cứu ra một chút công pháp có tính nhắm vào hay không, mục tiêu chủ yếu chính là một vài bộ tộc vạn tộc. . ."
Hắn chậm rãi mà nói, dù cho dưới đài không có người nào đáp lại, Tô Vũ cũng không thèm để ý.
Thành lập sở nghiên cứu!
Đây là không gian mà hắn chuẩn bị cho sách họa của mình tiết lộ ra một chút, có nhiều thứ có thể truyền ra ngoài, có nhiều thứ thì dĩ nhiên không thể truyền.
Còn về trung tâm nghiên cứu Văn Đàm. . . Người ta nghiên cứu thần văn cùng thiên phú tinh huyết, ngươi ngày ngày nghiên cứu ra công pháp, ai mà tin chứ?
Một hai cái thì coi như xong, một đống lớn ai sẽ chịu tin?
Thuận tiện hắn cũng muốn nhìn thử xem, có thể lôi kéo một nhóm thiên tài học viên hay không.
Đúng vậy, sở nghiên cứu là nơi hắn chỉ chuẩn bị mời chào thiên tài, còn nếu không phải thiên tài. . . Quên đi thôi, làm nghiên cứu nếu không phải thiên tài, ngươi nói người ta đều chưa hẳn đã hiểu.
Không đơn thuần là võ đạo thiên phú, chủ yếu là ở phương diện khác.
Tỉ như chuyên gia ngôn ngữ, tỉ như chuyên gia thăm dò phương diện văn minh. . .
Chu Hạo đứng sau lưng hắn bỗng nhiên cất tiếng: "Ngươi rất mạnh!"
Quá mạnh!
Hình như không có đất dụng võ cho cậu rồi nhỉ?
Tô Vũ cười đáp: "Suy nghĩ nhiều rồi, đây mới là vòng thứ hai!"
Đám Chiêm Hải sẽ chịu từ bỏ sao?
Đương nhiên không!
Hiện tại hắn ta không nguyện ý sống mái cùng Tô Vũ, vì không muốn tiện nghi người khác mà thôi, nếu thật sự từ bỏ thì hiện tại liền không đánh.
Đám Chiêm Hải cũng không phải như những người kia, một đám lão nhân đã sớm mất nhuệ khí.
...
Trong lúc Tô Vũ chậm rãi nói chuyện.
Khu Quan chiến, một đám nghiên cứu viên của Đơn thần văn nhất hệ yên lặng không nói.
Thất bại!
Một đám người thế mà gây trở ngại không nổi một tên Tô Vũ, không chỉ như thế, lại còn để Tô Vũ coi đây là bàn đạp, chứng minh sự cường đại của hắn trước toàn bộ học phủ, chứng minh hắn là thiên tài, hắn là yêu nghiệt!
Tôn Các lão bày ra cấm âm trận, Vu Hồng cũng chạy đến, còn có Lý các lão cũng đến.
Chu Minh Nhân thì vẫn không xuất hiện.
Ba vị Các lão yên lặng không nói gì.
Một học viên dưỡng tính lần lượt đánh mặt của bọn họ, đa thần văn nhất hệ nhiều năm như vậy ngủ đông bất động, bây giờ lại không ngừng phản kích, một khi phản kích, bọn hắn thế mà vô lực chống cự!
Tôn Các lão lạnh lùng nhìn thoáng qua Chu Bình Thăng, lại liếc mắt nhìn Lưu Hồng.
Lưu Hồng rất bất đắc dĩ, "Ta... Ta nghĩ xếp bốn người khác kéo chân hắn... ai... ai biết hắn mạnh như vậy..."
Ta cũng rất bất đắc dĩ!
Các ngươi đừng nhìn ta a!
Người ta không phải đoàn đội chiến thắng mà là một người đánh năm, còn không phải đấu lần lượt mà là một chọi năm, hắn thắng, không chỉ thắng, còn thắng rất nhẹ nhàng!
Tôn Các lão đè xuống lửa giận trong lòng, "Không thể trách ngươi!"
Việc này, hoàn toàn chính xác là không thể trách Lưu Hồng.
Giận chó đánh mèo cũng không có ý nghĩa!
Nếu thật muốn giận chó đánh mèo, thì phải đến đánh đồ ngớ ngẩn Chu Bình Thăng kia.
"Bình Thăng, tài chính của Tô Vũ là do ngươi cung cấp?"
Lời này vừa nói ra, Chu Bình Thăng biến đổi sắc mặt một thoáng, có chút khó coi, trầm giọng nói: "Ngày đó xin chỉ thị của vài vị Các lão, Các lão đều đồng ý! Còn có Lưu sư đệ cũng ở tại hiện trường, hắn biết tình huống!"
Lưu Hồng hờ hững nói: "Đúng, Tôn Các lão, việc này. . . Việc này chúng ta thật sự không nghĩ tới Tô Vũ gian trá đến thế! Ngày đó có người của Hạ gia, còn có không ít người của thế lực khác đều đến, không một người nào phát hiện dị thường!"
Gã phải giúp Chu Bình Thăng nói chuyện!
Việc này không thể truy đến cùng, bằng không thì gã cũng gặp phiền toái.
"Phải không?" Tôn Các lão lạnh lùng hỏi: "Vậy thật sự là 100 ngàn công huân?"
Ông nhìn về phía Lưu Hồng, "Lưu Hồng, ngươi nói đi!"
Lưu Hồng thầm mắng một tiếng!
Má nó.
Lúc này ngươi hỏi ta làm gì?
Hỏi, ta không phải đã làm mất lòng Chu Bình Thăng cùng Chu Minh Nhân sao?
Tôn Các lão làm gì chứ, nhất định phải kéo ta xuống nước à?
Đều là lúc nào rồi!
Chu Bình Thăng âm trầm không nói lời nào, Lưu Hồng lúng túng đáp: "Cái kia. . . Tôn Các lão, những sự tình này kỳ thật có thể nói sau, hiện tại việc cấp bách là không cho Tô Vũ cầm về danh ngạch!"
Lưu Hồng vội vàng nói: "Đối sách trước đó xuất hiện biến hóa! Hắn mạnh như vậy, nếu để hắn tấn cấp Đằng Không, đó mới là phiền toái lớn!"
Tôn Các lão không nói gì.
Vu Hồng lạnh lùng hỏi: "Người nào tới ngăn cản? Chiêm Hải à? Có thể ngăn cản thành công sao?"
"Vẫn có hi vọng, dù sao Tô Vũ chỉ có một người, mạnh hơn cũng chỉ là một người. . ."
Lưu Hồng vội vàng nói: "Thật sự không được. . . Thế này đi, khi hắn tiến vào bí cảnh thì an bài hàng loạt cường giả bao vây Tô Vũ, không cho hắn thu nạp ý chí lực, chấn động ý chí lực bốn phương, hắn hút không được còn có thể như thế nào?"
Lời này vừa nói ra, mấy người khẽ gật đầu.
Tô Vũ, rất có thể sẽ cầm tới danh ngạch.
Không thể không phòng!
Đã như vậy, lại không thể ra tay với học viên, biện pháp tốt nhất chính là để vài vị cường giả vây quanh hắn, hấp thu ý chí lực lân cận, không cho Tô Vũ cơ hội!
Lưu Hồng thấy thế lại nói: "Mặt khác, Tô Vũ muốn trù hoạch kiến lập trung tâm nghiên cứu. . . Cái này. . . Tôn lão, ngài xem hay là học viện trực tiếp khước từ đi? Hiện tại xem ra Tô Vũ cũng không phải là hạng điên cuồng, ai cũng không biết hắn muốn làm cái gì, vẫn là nên phòng ngừa vạn nhất cho thỏa đáng."
Tôn Các lão không nói gì.
Đây là hành vi tự đánh mặt mình!
Ông không quá muốn làm!
Mà chẳng qua là cho đối phương một nơi chốn, đây không phải việc khó, trừ phi không cho Tô Vũ cơ hội xin thành công.
Tôn Các lão trầm giọng nói: "Chuyện này bàn sau!"
Còn chuyện mới rồi có phải 100 ngàn công huân hay không, Lưu Hồng né tránh không đáp, những người khác biết có vấn đề, khẳng định không phải chỉ là 100 ngàn điểm công huân.
Chu Bình Thăng phế vật, không chỉ cung cấp cho Tô Vũ hàng loạt công huân, mà còn nuốt riêng hàng loạt công huân khác.
Mấy người Tôn Các lão thật sự muốn đập chết hắn cho rồi!
Thành sự không có, bại sự lại có thừa!
Tôn Các lão nói xong, lại cảnh cáo: "Chu Bình Thăng, đừng gây phiền toái cho chúng ta nữa! Tại học phủ mà ngươi còn dám làm loạn, vậy thì cút đến Chư Thiên chiến trường cho ta!"
Lại một lần nữa chọc giận Vạn Thiên Thánh!
Hôm nay Vạn Thiên Thánh nổi bão, ngay cả ông đều cảm thấy trái tim băng giá.
Phủ trưởng, đại khái thật sự đã là Nhật Nguyệt.