Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 698 - Chương 696: Trò Chơi Trốn Tìm (1)

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 696: Trò Chơi Trốn Tìm (1)
 

Cùng lúc đó.

Những người khác cũng đã bắt đầu tu luyện, Chu Bình Thăng lại đang đạp không quan vọng khắp nơi.

Sau đó, Chu Bình Thăng hạ xuống đất.

Phía trước, Hạ Hổ Vưu đang tu luyện, nhìn thấy Chu Bình Thăng, cậu nhíu mày, thầm nói: “Chớ chọc ta, làm chậm trễ việc tu luyện của ta, Hạ gia sẽ trừng trị ngươi!”

Chu Bình Thăng không nói gì, hắn nhìn khắp nơi, không thấy Tô Vũ.

Hắn khẽ nhíu mày, đạp không bay lên, rời đi.

Hắn vừa đi, Hạ Hổ Vưu lẩm bẩm vài câu, đúng là nhàn cư vi bất thiện!

Nhưng Tô Vũ chắc sắp gặp phiền toái thật rồi.

Tuy rằng bí cảnh không nhỏ, nhưng cũng không quá lớn.

Nếu tiếp tục tìm, sớm hay muộn Tô Vũ cũng sẽ bị phát hiện, một khi bị Chu Bình Thăng theo dõi, tên kia đừng nghĩ tới việc tu luyện nữa.

Dù Chu Bình Thăng đã là Lăng Vân thất trọng, nhưng ở đây tu luyện hắn cũng có thể tăng thực lực lên, có điều hiển nhiên hắn đã hoàn toàn từ bỏ việc tu luyện, chỉ một lòng tập trung đối phó Tô Vũ!

. . . . . .

Rất nhanh sau đó, Chu Bình Thăng lại hạ xuống một chỗ.

Nơi đây cũng có mấy người.

Lúc bấy giờ, Ngô Gia đang ngồi cách Vạn Minh Trạch không đến 5 mét, nàng nhìn thoáng qua Chu Bình Thăng, hừ một tiếng, tiếp tục nhắm mắt tu luyện.

Sư đệ nói không cần quan tâm đám người kia!

Hắn mà dám quấy rối, mình liền chạy đến ngồi cạnh Vạn Minh Trạch tu luyện.

Dù sao mình cũng chỉ mới vừa khai Thần Khiếu, nhu cầu ý chí lực không quá lớn, cho dù bị quấy nhiễu, ảnh hưởng cũng không nghiêm trọng.

Vạn Minh Trạch mở mắt nhìn về phía Chu Bình Thăng, cậu khẽ nhíu mày, sau đó tươi cười, bình thản nói: “Chu lão sư, nếu đã tới bí cảnh thì nên quý trọng cơ hội này, hấp thu nhiều ý chí lực, sớm ngày tiến giai Sơn Hải…”

Ánh mắt Chu Bình Thăng sắc bén, nhàn nhạt nói: “Không nhọc Vạn đồng học lo lắng!”

Dứt lời, hắn đạp không rời đi!

Ngô Gia… tuy rằng hắn cũng chán ghét nàng, nhưng nữ sinh này chỉ là hàng đính kèm, nếu không phải nhằm vào Trần Vĩnh, hắn lười để ý đến nàng ta.

Tô Vũ mới là kẻ đáng ghét! Hơn nữa thiên phú của hắn quá mạnh!

Một khi để Tô Vũ hấp thu đại lượng ý chí lực, khi ấy mới là phiền toái.

Chu Bình Thăng đạp không bay lên, quan vọng khắp nơi.

Hắn nhanh chóng nhìn thấy mấy chỗ có ý chí lực quay cuồng.

Hắn không để ý tới, bên kia có thể là Đằng Không hoặc là Lăng Vân đang tu luyện.

Hắn tra xét mọi phương hướng có ý chí lực lưu động, tìm được học sinh Địch Phong của mình, tìm được những người khác, thậm chí cuối cùng cũng tìm được Hạ Thiền, nhưng vẫn không phát hiện thân ảnh Tô Vũ.

“Hạ sư muội, Tô Vũ cùng ngươi tiến vào, ngươi thấy hắn đi đâu không?”

Chu Bình Thăng hỏi, Hạ Thiền khẽ nhíu mày, lạnh lùng đáp: “Không biết, Chu sư huynh vào đây rồi thì chú tâm tu luyện đi, dựa vào việc chèn ép người khác để củng cố địa vị chính mình, quá thấp kém!”

Chu Bình Thăng hừ lạnh trong lòng!

Thấp kém ư?

Ngươi là người Hạ gia thì đương nhiên có thể nói như vậy.

Nhưng nếu mình không áp chế Tô Vũ, ai sẽ để mắt đến mình?

Hiện tại hắn đã mất mặt lắm rồi, không quan tâm có mất mặt hơn nữa hay không.

4 đồ đệ của mình lần này chỉ có một người tới.

Những người khác không phải trọng thương thì là bị tước đoạt quyền lợi không thể tiến vào, sao hắn có thể cam tâm?

Thời gian đã sắp qua một giờ.

Chu Bình Thăng thầm mắng trong lòng!

Người đâu rồi?

Tuy bí cảnh không nhỏ, nhưng cũng không lớn, rốt cuộc gia hỏa kia đã chạy đi đâu?

Hắn không do dự nữa, tự hỏi liệu rằng tên kia có thể chạy đến chỗ mấy vị Đằng Không và Lăng Vân tu luyện không?

. . . . . .

Lại qua nửa tiếng đồng hồ.

Chu Bình Thăng lại chạy qua mấy chỗ, lúc này hắn đến một nơi có ý chí lực quay cuồng.

Vừa tới gần, y liền nghe có tiếng người quát: “Thần Phù hệ Trương Hào đang tu luyện, nơi đây do ta phát hiện, chớ có tranh đoạt, tự mình tìm đi, bằng không chính là kết tử thù!”

Cách thật xa, Chu Bình Thăng đã nhìn thấy Trương Hào, hắn khẽ nhíu mày, thầm than cảm giác của đối phương thật nhạy bén!

Gia hỏa này quả thật rất may mắn.

Trong bí cảnh, tuy độ nồng đậm của ý chí lực nơi đây không phải cao nhất nhưng cũng rất tốt.

Những nơi khác không phải Đằng Không chiếm thì là Lăng Vân, một Dưỡng Tính như cậu mà chiếm cứ được địa phương tốt thế này, quả là đại vận khí.

Hắn không quan tâm Trương Hào, phóng ý chí lực tra xét khắp nơi.

Tuy nơi đây không thể đào động, mà hiện tại hắn hoài nghi Tô Vũ có thần văn ẩn thân, cho nên dù tới đâu dò la thì hắn vẫn không phát hiện ra thân ảnh đối phương.

Tra xét một phen, hắn không có phát hiện gì.

Chu Bình Thăng muốn không mở miệng cũng không được: “Ngươi có nhìn thấy Tô Vũ không?”

“Không!” Trương Hào nhíu mày, không khách khí đáp: “Chu quán trưởng, ngài đang quấy nhiễu ta tu luyện! Ngài tìm Tô Vũ, đó là chuyện của ngài, danh ngạch của ta là do sư phụ ta tiêu tiền mua, ta tìm được nơi tốt nên ngài cố ý tìm cớ quấy nhiễu ta đúng không?”

“Ngươi…”

Chu Bình Thăng phẫn nộ, tên kia nói hươu nói vượn!

Hắn căn bản không định tu luyện!

Trương Hào lạnh lùng nói: “Vậy Chu quán trưởng có thể rời đi, tu luyện là chuyện tư mật, ta không hy vọng bị người vây xem, tuy Trương gia ta không có Sơn Hải, nhưng cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện trêu chọc vào.”

“Hừ!”

Chu Bình Thăng hừ một tiếng, có chút bất mãn. Nhưng hắn không nói gì nữa, đạp không rời đi. Trong lòng hồ nghi, Tô Vũ đâu rồi?

Đáng chết!

Sao hắn vào xong liền mất tích vậy?

. . . . . .

Chờ hắn ta đi rồi, Tô Vũ nhìn thoáng qua cảm ứng ngọc, tốt, hắn ta không còn ở phụ cận nữa, ít nhất là không tra xét bốn phía.

“Trương huynh, ý chí lực bên này càng ngày càng nồng đậm, đợi lát nữa ta phải đi rồi!”

Trong khoảng thời gian ngắn, Tô Vũ đã mở ra 3 Thần Khiếu.

Tốc độ cực nhanh!

Nhưng nơi đây bị hắn tụ tập quá nhiều ý chí lực mà không dám hấp thu.

Tiếp tục như vậy, sớm hay muộn Chu Bình Thăng cũng phát hiện dị thường.

“Hắn không dám tra xét ta.”

Trương Hào nhếch môi, Tô Vũ thấp giọng nói: “Quá nồng đậm sẽ bị chú ý, ta tu luyện thêm nửa giờ, tụ tập thêm chút ý chí lực, lần này tốt nhất là Trương huynh thành công mở 6 thần khiếu đi.”

Trương Hào đã hoàn thành việc mở ra Thần Khiếu thứ hai.

Nghe vậy y cũng không nói nhiều, tiếp tục yên lặng tu luyện.

Tô Vũ nhanh chóng cắn nuốt ý chí lực.

47 Thần Khiếu toàn bộ khai hỏa, tốc độ hấp thu cực nhanh.

So với Lăng Vân tầm thường thì không kém hơn chút nào!

Hơn nữa hắn mới chỉ là Dưỡng Tính, khai khiếu càng đơn giản, giờ phút này, hắn sắp mở ra Thần Khiếu thứ tư trong hôm nay, bình quân nửa giờ là có thể khai một khiếu.

Nhìn nơi xa, Chu Bình Thăng chỉ là bóng dáng mơ hồ, đang tra xét địa phương tiếp theo.

Tô Vũ lộ ra đôi mắt bên dưới trường bào, nhìn chằm chằm về phía đó, không khỏi cười lạnh.

Hắn ta không dám dùng ý chí lực tra xét, muốn bắt mình nào có đơn giản như vậy!

Đợi lát nữa, ta đi trước làm ngài một đợt!

Truyền âm phù lập lòe, Tô Vũ hỏi rõ địa điểm của Địch Phong, chuẩn bị lát nữa cho Địch Phong ăn hành, hút xong ý chí lực bốn phía quanh Địch Phong liền chạy!

Qua khoảng nửa tiếng đồng hồ, thần khiếu thứ 48 mở ra thành công.

Tô Vũ không chậm trễ, thấp giọng nói: “Trương huynh, ta đi trước, đợi lát nữa tên kia lại đến, ngươi có thể đứng dậy mắng hắn. Ta sợ hắn hoài nghi ngươi!”

“Được!”

Trương Hào cũng không nói nhiều, nhìn bóng dáng Tô Vũ nhanh chóng rời đi.

Giờ phút này, Tô Vũ như bị bóng mờ che giấu, di chuyển kề sát mặt đất, quanh người mơ hồ có một ít ảo cảnh hiện ra.

Thần văn chữ “m” che lấp khiếu huyệt, phong tỏa khiếu huyệt.

Thần văn chữ “Máu” chế tạo ảo cảnh, bắt chước hoàn cảnh bốn phía, trừ khi ý chí lực toàn diện đảo qua, nếu không thì muốn phát hiện ra Tô Vũ cũng là việc khó.

Tô Vũ nhanh chóng chạy về một hướng, biến mất trong chớp mắt.

Qua đại khái mười mấy phút.

Chu Bình Thăng lại bay tới lần nữa, nhíu mày nhìn Trương Hào.

Thiên phú của tên Tô Vũ kia rất mạnh, chắc chắn muốn tìm nơi có ý chí lực nồng đậm, mấy nơi khác đều là người bọn họ, chỉ có Trương Hào là Dưỡng Tính, Tô Vũ sẽ không tránh ở đây chứ?

Bình Luận (0)
Comment