Tô Vũ cứ thế điên cuồng vừa hút ý chí lực xung quanh vừa dùng chùy nện để nén ý chí lực của mình lại.
Hắn không biết rằng, sư tổ của hắn ở bên ngoài đã sắp sụp đổ luôn rồi.
…
Ta không sao!
Ta có thể chống đỡ!
Ta phải che giấu, ta không sao.
Lúc này Hồng Đàm thật sự sắp không chịu được, ý chí lực bị hấp thu quá nhanh quá nhiều, chừng 100 cái Thần Khiếu hấp thu ý chí lực sẽ thế nào, tốc độ này đã có thể so được với Lăng Vân cửu trọng.
Một vị Lăng Vân điên cuồng hấp thu ý chí lực không hề tiết chế, gánh nặng đối với bí cảnh quá lớn.
Sắp hỏng rồi!
Hồng Đàm hiểu ngầm, nếu tiếp tục, bí cảnh thật sự sẽ hỏng.
Nhưng nó tuyệt đối không thể hỏng trong tay mình.
Hồng Đàm liếc nhìn khắp nơi, lão Tề… chọn ngươi đi!
Ngươi là bằng hữu của Hạ mập mạp, đợi lát nữa giao cho ngươi chủ trì, nếu hỏng… đó là trách nhiệm của ngươi, đừng trách ta.
Lão tử chịu đựng không nổi nữa!
Ngươi không sợ đắc tội với người ta, ta sợ, đa thần văn nhất hệ vốn đã khó khăn rồi, ngươi cố lên, chống đỡ đi.
Hồng Đàm thầm nghĩ, trên mặt vẫn bình tĩnh.
Rút ra một ít ý chí lực chỗ Tô Vũ phân tán vào bí cảnh, duy trì bí cảnh vận chuyển, cung cấp cho những người khác tu luyện, tránh bị người phát hiện bí cảnh này có dấu hiệu sắp hỏng.
Đến khi lão Tề tiếp nhận sẽ chỉ còn dư lại một tầng da! Hỏng cũng là chuyện trong chớp mắt.
Đương nhiên, nếu gia hỏa hấp thu là Tô Vũ thì ông phải bảo hắn cút đi, đừng hút nữa!
Không thể đối thoại ư? Không thành vấn đề!
. . . . . .
Trong bí cảnh, Tô Vũ đang tu luyện, tuy rằng cảm thấy ý chí lực giảm đi, nhưng không sao, ý chí lực chỉ giảm đi một chút.
Nhưng hàng rào ý chí lực xung quanh hắn đột nhiên dao động.
Tô Vũ ngẩng đầu nhìn, vách tường ý chí lực đang chấn động.
Rồi dần dần xuất hiện một chữ!
“Chạy!”
Đúng vậy, chạy!
Tô Vũ sửng sốt, nghĩa là sao?
“Chạy!”
Chữ càng lúc càng rõ.
Sau đó, chữ lại biến đổi thành “Sắp nổ!”
Tô Vũ sửng sốt!
Má!
Cái gì?
Bí cảnh này sắp nổ ư, lại còn là nổ từ chỗ này?
Cái quỷ gì vậy?
Không phải bí cảnh do đại lão Nhật Nguyệt cảnh lưu lại à?
Sao lại nổ được?
Dù trong lòng còn nghi hoặc nhưng Tô Vũ nhịn, hắn chờ đợi một hồi, không có chữ nào hiện ra nữa, mà vách tường ý chí lực lại ngày càng bạc nhược.
Tô Vũ mơ hồ nhìn thấy người bên ngoài.
Hắn không dám chậm trễ, nhanh chóng thu liễm Thần Khiếu, thần văn bóng ma bao trùm. Kết giới bao trùm!
Tô Vũ đứng dậy, giữ bình tĩnh cất bước đi ra ngoài.
Hắn thuận lợi xuyên qua hàng rào, vẻ mặt Tô Vũ đạm nhiên, mấy người khác đều nhìn về phía hắn, Kỷ Tiểu Mộng đang ngồi tu luyện cạnh Chu Bình Thăng hiếu kỳ hỏi: “Sao ngươi không tu luyện?”
Phải biết rằng, đây là cửa sau Hồng Đàm mở cho Tô Vũ, tuy rằng đám người Chu Bình Thăng bất mãn, nhưng vẫn biết bọn họ rất khó đánh vỡ được thứ mà cường giả nửa bước Nhật Nguyệt làm ra, dù đánh vỡ thì cũng dễ làm cho bí cảnh hỏng mất.
Cho nên dù biết Tô Vũ ở bên trong, những người này cũng không đánh tan vách tường ý chí lực kia.
Tô Vũ tươi cười hiền lành nói: “Dù sao ta cũng là Dưỡng Tính, hấp thu hữu hạn, đã bão hòa rồi, không cần ở bên trong nữa.”
Dứt lời, Tô Vũ nhìn thoáng qua mọi người đang tu luyện bên ngoài, cười nói: “Đa tạ chư vị tiền bối đơn thần văn nhất hệ, độ chứa đầy ý chí lực của ta đã hơn 90%, tiến bộ rất lớn, có vẻ cách Đằng Không không xa!”
Tô Vũ tươi cười, Hồ Văn Thăng cùng Hạ Ngọc Văn liếc mắt nhìn hắn, không để ý.
Chu Bình Thăng lạnh mặt, cũng không hé răng.
Lưu Hồng nghiền ngẫm: “Tô Vũ, thăng cấp nhanh như vậy, đã hoàn thành phác hoạ thần văn chưa? Chẳng lẽ, ngươi định gia nhập đơn thần văn nhất hệ chúng ta ư?”
Tô Vũ ngây ngô đáp: “Sao ngài nói vậy, hiện tại ta không phải thuộc đơn thần văn nhất hệ sao? Không đúng, học phủ chỉ có một thần văn hệ, không phân đơn hay đa.”
“…”
Lưu Hồng bật cười, trong lòng lại hồ nghi.
Sao tiểu tử này không tu luyện nữa?
Thật sự bão hòa ư?
Cũng có khả năng!
Rốt cuộc từ ngày hôm qua đến bây giờ đã hai ngày, Tô Vũ hấp thu không ít ý chí lực, bão hòa là bình thường.
Tô Vũ không để ý tới gã, hắn cất bước rời đi, vừa đi vừa nói: “Ta được miễn phí tiến vào bí cảnh, thật sự phải cảm tạ chư vị tiền bối, chân thành cảm tạ, các vị tiền bối đừng cảm thấy ta đang trào phúng.”
Tô Vũ nói rất nghiêm túc!
Ta nghiêm túc! Chân thành cảm tạ các ngươi!
Các ngươi đúng là người tốt, mà đáng tiếc, ta mới khai 100 Thần Khiếu, sư tổ bảo ta rời đi làm gì?
Còn nói sẽ nổ?
Không đến mức thế chứ!
Ta định khai ít nhất 108 cái Thần Khiếu, thôi, may mà trong biển ý chí của mình, ý chí lực đã ở trạng thái bão hòa, 100 Thần Khiếu đã chứa đầy ý chí lực.
Tạm được!
Trở về tiêu hóa một chút, muốn mở thêm 2 - 3 cái Thần Khiếu cũng không khó.
Nếu không được, trước khi đi vớt thêm một đợt nữa.
Dù không mở được đến 108 cái, 105 cái cũng miễn cưỡng vừa lòng.
Tô Vũ đi về hướng Ngô Gia, vừa đi vừa tìm người.
Hắn không quản đám người phía sau, một đám Lăng Vân và Đằng Không, dù nổ cũng không sao, không tổn thương được bọn họ.
Còn mấy học viên như Kỷ Tiểu Mộng thì cũng không vấn đề gì, những người đó có thể bảo vệ bọn họ, người Đơn thần văn nhất hệ mà dám không bảo vệ bọn họ, vậy chờ chết đi.
Nữ nhi tiến vào bí cảnh một cái mà đi đời luôn, vậy thì Kỷ Hồng có thể làm thịt toàn bộ bọn họ!
. . . . . .
“Ngô Lam!”
Nửa đường, Tô Vũ thấy Ngô Lam, hắn chào một tiếng, cười hỏi: “Bão hòa chưa?”
Ngô Lam liếc mắt nhìn, không muốn để ý đến hắn.
Nàng đã bão hòa từ lâu rồi! Hiện tại đang uẩn dưỡng thần văn!
“Cùng nhau đi thôi, ý chí lực ở đây quá nồng đậm…”
Ngô Lam tắt tiếng, ngươi ngốc à!
Nồng đậm mới tốt cho tu luyện!
Kỳ thật Tô Vũ không muốn lên tiếng, nhưng Ngô Lam người ta là cháu gái của Ngô Nguyệt Hoa, Ngô Nguyệt Hoa xem như… Sư nương của hắn đi?
Có lẽ!
Chắc đúng!
Cụ thể thế nào hắn không rõ ràng lắm, chỉ biết trước đây quan hệ giữa Liễu lão sư và Ngô Nguyệt Hoa chắc chắn không tầm thường, thương thay Liễu lão sư.
Trước đây ông còn nói nữ nhân làm chậm trễ tu luyện, mấy năm nay không thể đi vào Đằng Không, có lẽ đã bị nữ nhân ảnh hưởng.
Khó trách lại cảnh cáo mình như thế!
Không sao, lão sư đã truyền thụ lại kinh nghiệm xương máu, có vẻ là ông đã được trải nghiệm rồi.
“Ngô Lam, Hạ Hổ Vưu nói ngươi phế vật, chuẩn bị tìm ngươi ước chiến luận bàn, ngươi biết việc này không?”
“…”
Lời này vừa nói ra, Ngô Lam không tu luyện nữa, nàng nhanh chóng đứng lên, lạnh lùng quát: “Ngươi nói thật ư?”
“Thật!”
Tô Vũ cười đáp: “Lúc trước ta gặp hắn, chính hắn nói đấy, nói ngươi ỷ vào tỷ tỷ và cô nãi nãi, quá mức kiêu ngạo, hắn muốn đánh ngươi từ lâu rồi!”
“Hừ!”
Ngô Lam hừ lạnh một tiếng, “Hắn ở đâu?”
“Phía trước…”
Tô Vũ cười một tiếng, vừa đi vừa nhanh chóng truyền âm cho Hạ Hổ Vưu.
. . . . . .
Cùng lúc đó.
Hạ Hổ Vưu lấy ra truyền âm phù nhìn thoáng qua, là tin nhắn của Tô Vũ.
“Ngô Lam chuẩn bị tìm ngươi luận bàn, xin lỗi, ta tùy tiện nói thôi, nói ngươi rất mạnh, không phải phế vật, thượng trung cũng không tồi, kết quả nàng không phục, cứ đòi tìm ngươi luận bàn, ngươi ứng phó người ta một chút.”
“…”
Hạ Hổ Vưu muốn văng tục!
Liên quan gì đến ta?
Gia hỏa Tô Vũ này không tu luyện đi, chạy đi tìm Ngô Lam làm gì.
Tên hỗn đản này, không phải hắn cố ý hố ta chứ?
Cậu liếc mắt nhìn Ngô Gia cách đó không xa, Hạ Hổ Vưu bỗng nhiên cười nói: “Ngô Gia học tỷ, Tô Vũ vừa mới nói, hắn cùng Ngô Lam tu luyện xong sắp trở lại, bảo lát nữa thái độ ngươi tốt một chút, Ngô Lam tính cách cao ngạo, nhìn người bằng lỗ mũi, ngươi đừng để ý, cũng đừng trêu chọc người ta.”
Ngô Gia nhíu mày nhìn cậu, “Sao sư đệ không tự mình nói với ta?”