Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Đã sang tháng mới, dường như tất cả đều đã qua, không có đấu tranh, không có âm mưu.
Hồng Đàm không thấy tung tích, Trần Vĩnh lại co đầu rút cổ vào Tàng Thư Các.
Bạch Phong trước kia còn có khả năng gây chuyện, bây giờ cũng đã bị sung quân.
Tô Vũ hay gây chuyện lúc trước dường như bị thương, vẫn luôn điệu thấp vô cùng.
Ngô Gia không thường xuất hiện, nàng tập trung bế quan phác họa thần văn, chuẩn bị lực lượng để tiến vào Đằng Không.
Không có đa thần văn nhất hệ, dường như sẽ không xảy ra chuyện gì.
Thậm chí mơ hồ cho người ta ấn tượng, kỳ thật… Không có đa thần văn nhất hệ cũng khá tốt.
Đây là ý tưởng của một vài người.
. . . . . .
Ý nghĩ này cũng đã truyền đến tai Tô Vũ.
Trong trà lâu.
Tô Vũ ngồi uống trà cùng Hồ Tông Kỳ, nghe Hồ Tông Kỳ thuật lại suy nghĩ của những người khác liền mỉm cười đáp: “Bọn họ nghĩ gì là chuyện bọn họ. Đa thần văn nhất hệ quan trọng hơn sự tưởng tượng của bọn họ nhiều, nếu bọn họ thật sự cảm thấy chúng ta quá an tĩnh, vậy cũng không sao, kệ thôi!”
Vĩnh viễn không có khả năng đánh thức người đang giả vờ ngủ.
Trong suy nghĩ của một số người, Đa thần văn nhất hệ bị diệt cũng tốt, bớt việc.
Nhưng đến khi Đơn thần văn nhất hệ khi dễ bọn họ, những người này chắc sẽ cảm thấy vì sao không ai giúp mình, rồi hận trời trách đất.
Tô Vũ không quan tâm, vừa uống trà vừa hỏi: “Ngươi phác họa được mấy thần văn rồi?”
“Hai cái.”
Hồ Tông Kỳ không hiểu ý hắn nhưng vẫn trả lời.
“Là Nhân tộc sao?”
“Không phải, đều là Ma tộc.”
Tô Vũ trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn quyết didhj mở miệng: “Tốt nhất đổi thành Nhân tộc đi, thừa dịp hiện tại còn chưa uẩn dưỡng.”
“Này…”
Hồ Tông Kỳ có chút khó xử: “Không phải ta không tin ngươi, nhưng một khi thay đổi thành thần văn Nhân tộc, chiến lực giảm xuống, tuy ta còn chưa tới Đằng Không, không cần xuất chiến, nhưng một khi Đằng Không, Thần văn Nhân tộc rất yếu.”
Tô Vũ khẽ gật đầu, “Ta biết, nếu ngươi cảm thấy vô vọng tới Nhật Nguyệt thì không cần để ý. Nếu có dã tâm tiến vào Nhật Nguyệt, ta cảm thấy vẫn nên phòng trước thì hơn.”
“Thần văn Thần Ma sẽ kiềm chế cường giả tiến vào Nhật Nguyệt cảnh.”
Tô Vũ suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Kỳ thật hiện tại không đổi cũng không sao, không được thì đến Sơn Hải rồi tính, dù sao cũng còn rất lâu.”
Hồ Tông Kỳ trầm tư một hồi, khẽ gật đầu.
Chờ đi!
Hồ Tông Kỳ đổi đề tài: “Lần này ta tìm ngươi là muốn nói, hình như đầu tháng sau, học viên Chiến Tranh học phủ sẽ đến khiêu chiến tân sinh năm nay, gần đây ngươi không xuất hiện, ta sợ ngươi không biết việc này.”
Tô Vũ gật đầu, “Đã biết, ta nghe người khác nói rồi. Không sao cả, ta lười ra mặt! Lần này ngươi đừng xem thường những người đó, một đám đều che giấu, không ít kẻ có thực lực cường hãn, mà chắc không quan hệ gì đến ta.”
Hồ Tông Kỳ thở dài, “Ta còn tưởng ngươi muốn ra mặt đây, đánh bại đối phương, cho bọn họ nhìn xem tân sinh năm nay cường đại thế nào.”
“Không cần thiết.” Tô Vũ lắc đầu: “Làm thế để làm gì? Điệu thấp đi, về sau biết đâu lại có thể dùng những người đó.”
Hắn không quá để ý.
Hạ Hổ Vưu đã nói chuyện này với hắn, Trương Hào cũng nói.
Tô Vũ không quan tâm.
Luận bàn ư?
Liên quan gì đến ta!
Không chơi, ta còn chưa khỏe đâu.
Tô Vũ đổi đề tài: “Gần đây đơn thần văn nhất hệ không có động tĩnh gì, là ngầm hành động hay thế nào? Không nhằm vào chúng ta chứ?”
“Không!” Hồ Tông Kỳ cười đáp: “Là chuyện nội bộ, không phải Hồ Văn Thăng đã xuất quan sao? Hơn nữa Lưu Hồng tiến vào Lăng Vân, còn có vài vị Lăng Vân khác, sau khi Trịnh Các lão rời khỏi, vị trí mạch chủ vẫn đang bỏ trống, bọn họ đang cạnh tranh chức vị này!”
“Thì ra là thế.”
Bảo sao ta thấy gần đây thuận lợi hẳn, không ai gây sự, tuy rằng cũng có một phần nguyên nhân là hệ bọn họ có người bế quan, có người điệu thấp, mà hắn không bị đơn thần văn nhất hệ nhằm vào cũng là chuyện tốt.
Tô Vũ nói: “Ngươi nói xem, sắp tới nếu sư tỷ ta khiêu chiến Bách Cường bảng thì có bị ngăn cản không?”
“Cái này khó nói!” Hồ Tông Kỳ lắc đầu: “Ta cảm thấy Chu quán trưởng còn chưa chết tâm, nếu thành mạch chủ thì tốt, nếu không thì hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ cơ hội trở thành Quán trưởng, đây là cơ hội của hắn, Sơn Hải khó vào, không thành mạch chủ, vị trí Quán trưởng Tàng Thư Các có hi vọng trở thành Các lão nhất.”
“Trở thành Các lão thì thế nào?” Tô Vũ nói: “Dựa theo quy định, hắn phải bảo trì thái độ trung lập, vậy không phải là hạn chế chính hắn ư?”
Hồ Tông Kỳ nhỏ giọng đáp: “Có sao đâu, trung lập có cái tốt của trung lập! Ngươi cho rằng hắn thật sự tranh phúc lợi cho đơn thần văn nhất hệ ư? Hắn thành Các lão thì sẽ có cơ hội đi Cầu Tác Cảnh tiến tu, một khi thành công, trở thành Sơn Hải, hắn trở về chính là Các lão danh chính ngôn thuận, cái gì trung lập hay không trúng lập, hắn để ý làm gì?”
“Hắn để ý cái danh nghĩa kia mà thôi, mục đích của hắn chỉ có một, là Sơn Hải!”
Tô Vũ ngẫm nghĩ, gật đầu.
Điều này cũng đúng!
Nói vậy, đơn thần văn nhất hệ, hoặc là nói Chu Bình Thăng kỳ thật còn chưa hết hi vọng, hắn cũng đã nhìn ra.
Địch Phong vẫn luôn kiềm chế không đột phá, điều này không bình thường.
Trước đó Địch Phong đã sắp đột phá, còn tiến vào trong bí cảnh, ý chí lực sắp không áp được nữa, nếu áp tiếp, chắc hẳn là muốn làm thần văn thăng cấp, gã không thăng cấp, khả năng cao là muốn nhằm vào mình.
Tô Vũ không để ý, quyết định tiếp tục quan sát.
Nếu tới tháng 12 mà những người kia còn gây chuyện, vậy thì khỏi phải khách khí với bọn họ.
Hiện tại việc cấp bách là... Tô Vũ đã hết sạch tiền!
Hắn còn nợ Hạ Hổ Vưu 1100 điểm công huân.
Hắn muốn đi kiếm chút tiền, hiện tại đơn thần văn nhất hệ không dễ moi, nhưng còn kho tàng khác đang chờ hắn.
Hắn biết, lúc này mình đi ra ngoài không phải chuyện tốt.
Có lẽ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng, thứ nhất là hắn thiếu tiền, thứ hai là hắn muốn nhìn xem có thể dụ đám hỗn trướng kia ra hay không, tiện thể làm thịt bọn họ!
Thứ ba, sắp tới hắn chuẩn bị thành lập viện nghiên cứu, cũng cần rất nhiều tiền.
Còn có tinh huyết thần ma Đằng Không cảnh cũng tốn tiền, còn việc sư tổ nói thế chấp trung tâm nghiên cứu Văn Đàm, trừ khi bất đắc dĩ mới có thể xảy ra.
Kết lại, kho tàng của Thiên Nghệ thần giáo rất quan trọng.
Đương nhiên, thời điểm không phải hiện tại.
Tô Vũ chuẩn bị tiến vào Vạn Thạch, phác hoạ thêm một ít thần văn, đợi chân chính có lực lượng địch nổi Đằng Không, lúc đó hắn sẽ ra ngoài, hiện tại ra ngoài nguy hiểm quá lớn.
“Tông Kỳ, lần này ta tìm ngươi là cần ngươi lưu ý một chút xem gần đây có nhiệm vụ gì về Vạn Tộc hố hay không.”
Tô Vũ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Ta muốn đến Vạn Tộc hố, nhưng bên ngoài có Long Võ Vệ gác, ngươi giúp ta lưu ý một chút có nhiệm vụ liên quan tới phương diện này hay không.”
“Được!”
Hồ Tông Kỳ không hỏi nhiều, đợi lát nữa gã đi tới nhiệm vụ sở nhìn xem là được.
“Mặt khác, giúp ta lưu ý động tĩnh của vài người.”
Tô Vũ nhỏ giọng nói ra mấy cái tên, Hồ Tông Kỳ cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng vẫn gật đầu đáp: “Được, ta sẽ lưu ý giúp ngươi!”
“Cẩn thận một chút!” Tô Vũ nhắc nhở: “Đừng để bị phát hiện, không cần cố tình đi hỏi thăm.”
“Yên tâm đi!”
Hồ Tông Kỳ không hỏi gì, Tô Vũ lại lâm vào trầm tư.
Gần đây trong học phủ xuất hiện một đống truyền âm phù.
Không phải hắn chủ động phát ra, có rất nhiều cái là bị cố ý ném ở nơi nào đó cho người tới nhặt, có cái lại trực tiếp ném vào trong nhà người nào đó, chờ đối phương phát hiện.
Cho nên hiện tại, thành viên hội hỗ trợ rất nhiều, không phải tất cả đều là tiểu hào của Tô Vũ nữa.
Đương nhiên, tiểu hào của hắn gần đây cũng thường xuyên hoạt động.
Có người lấy được truyền âm phù, hoặc là tò mò, hoặc là mang theo mục đích khác, gia nhập trong đó.
Đương nhiên có người không gia nhập, âm thầm nhìn trộm cũng là bình thường.
Có tiểu hào được người liên hệ, liên hệ một cách bí mật, giống như có ý tứ mượn sức, cũng không biết là tổ chức khác kéo người hay là mục đích nào khác.
Tô Vũ hoài nghi, trong đám người này, có khả năng có gia hỏa Vạn Tộc Giáo.
Mấy tiểu hào của hắn thường xuyên phát biểu một ít ngôn luận huyết tinh, tỷ như trực tiếp phá hủy đơn thần văn nhất hệ, ngầm tìm cơ hội giết chết một đám người.
Dù sao đều là e sợ thiên hạ không loạn.
Kết quả, mấy cái tiểu hào này đều được người ngấm ngầm liên hệ.
Có lẽ Vạn Tộc Giáo thích kiểu người như vậy.
Người lấy được truyền âm phù, Tô Vũ gần như đều biết là ai, cho dù những người đó lấy tên giả thì hắn cũng thừa biết danh tính đối phương.
Giờ phút này, Tô Vũ bảo Hồ Tông Kỳ nhìn chằm chằm mấy người nọ.
Không cần cố tình, tùy ý là được.
Hai người hàn huyên thêm vài câu, sau đó Tô Vũ mới tạm biệt Hồ Tông Kỳ, đi ra khỏi trà lâu.