Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 73 - Chương 73: Cuộc Tranh Cãi Nảy Lửa Giữa Văn Minh Học Phủ Và Long Võ Vệ (3)

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 73: Cuộc Tranh Cãi Nảy Lửa Giữa Văn Minh Học Phủ Và Long Võ Vệ (3)
 

"Cho nên Hạ Hầu gia cũng không quan tâm thêm một cái bêu danh." Lão giả tủm tỉm cười, "Trịnh phủ trưởng, thực ra Vạn phủ trưởng không nói sai, phủ khố của Đại Hạ phủ đã sắp hết sạch, thật sự không thể lại giảm thêm nữa. Chúng ta xây không nổi chi Long Võ vệ thứ hai, đám cường binh hãn tướng này đánh xong, Đại Hạ phủ tinh nhuệ sẽ tiêu đời!"

"Thiên Nghệ thần tộc mà thôi, cũng không phải trực tiếp hủy diệt thần tộc của họ, hà tất nhìn chằm chằm một nhánh vạn người không thả. Phủ chủ bế quan, Hạ Hầu gia tiền nhiệm, lão nhân gia ái tài thì chư thiên vạn tộc đều biết. Hắn lựa chọn lui binh, để Thiên Nghệ thần tộc đền bù tổn thất, bổ khuyết cho phủ khố của Đại Hạ phủ, ai còn có thể có ý kiến?"

Lão giả cười xán lạn, "Thiên Nghệ thần tộc đại khái cũng sẽ vui mừng, may mắn là Hạ Hầu gia tiền nhiệm, không phải Phủ chủ tiếp tục chấp chưởng Long Võ vệ, bằng không nhánh vạn người này sẽ thật sự xong đời."

"Phủ chủ nổi danh sẽ không khuất phục, lúc này nếu Phủ chủ lui quân, ngược lại sẽ khiến cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cảm thấy Đại Hạ phủ. . . thật sự tiêu rồi."

Trịnh Bình muốn nói lại thôi, một lát sau mới ngập ngừng hỏi: "Thật sự nghiêm trọng như vậy ư?"

"Thật, phủ khố đã sắp hết sạch." Lão giả thở dài: "Bằng không, đánh nhiều năm như vậy, sao lại lựa chọn thỏa hiệp vào lúc này. Thiên Nghệ thần tộc còn dám tiến vào Đại Hạ phủ, dựa theo thái độ trước kia, không đánh tới mức bọn hắn đau nhức, chúng ta tuyệt sẽ không dừng tay! Nhưng hiện tại, thật sự phải nuôi quân súc duệ."

Lão giả thẳng thắn nói: "Phủ chủ lựa chọn bế quan lúc này cũng là vì suy nghĩ đến phương diện đó. Không thể đánh nữa, không đơn giản chỉ là Long Võ vệ, Trấn Ma quân bên kia đều hạ xuống nhiều lần triệu tập lão binh, tổn thất quá lớn, bao gồm cả Trấn Ma quân, tiếp xuống một quãng thời gian đều cần yên tĩnh một chút. Đại Hạ phủ nhìn như mạnh mẽ, trên thực tế đã là không có người kế tục, những năm qua chúng ta đã đánh ra uy danh, giờ phút này lựa chọn nghỉ ngơi lấy lại sức, đây là điều nhất định phải làm!"

"Lúc nào Đại Hạ phủ khôi phục nguyên khí, lúc nào Phủ chủ xuất quan! Khi đó, cũng là thời điểm Phủ chủ đăng lâm vô địch!"

Hạ Long Võ ngồi một bên thản nhiên nói: "Ta vốn định giết đến tận Chư Thiên chiến trường, đồ sát sạch tôn vương bọn chúng, giúp ta đăng lâm! Bất quá. . . Vì cầu chu đáo, nghỉ ngơi dưỡng sức, thời hạn của trận chiến này kéo dài mấy năm, ta tin tưởng Đại Hạ phủ có thể khôi phục nguyên khí!"

"Phủ chủ anh minh!” Vạn Thiên Thánh phì cười xu nịnh: "Phủ chủ làm ra lựa chọn này, Đại Hạ phủ có hi vọng rồi!"

Hạ Long Võ không ăn nổi bộ dáng của ông ta, thản nhiên hỏi vặn: "Ngươi không phải muốn từ chức sao? Không bằng mấy ngày sau ngươi liền từ chức ngay tại đại điển đi! Nếu Chu Phá Thiên nguyện ý nhận ngươi, vậy ngươi cứ đi qua là được."

"Phủ chủ nói đùa!" Vạn Thiên Thánh mặt không đổi sắc, "Vừa rồi chẳng qua là diễn luyện một lần thôi, để phòng khi đại điển, Hạ Hầu gia nhìn ra mánh khóe, những người khác nhìn ra thực hư. Chu Phá Thiên cáo già lắm, ta khinh thường làm bạn!"

"Ha ha!” Hạ Long Võ phát ra tiếng cười nhạo, "Lời này. . . cần chuyển tới Chu Phá Thiên!"

Y đây là nói với lão giả ngồi bên trái.

Lão giả nở nụ cười, nhìn về phía Trịnh Bình, đoạn bảo: "Trịnh phủ trưởng, lời này do ngươi truyền đạt tới Chu phủ chủ, lời của Vạn phủ trưởng phải chuyển hết toàn bộ, không sót một chữ!"

Sắc mặt Trịnh Bình đen kịt, không lên tiếng.

Hạ Long Võ cũng không để ý đến bọn họ, đứng lên nói: "Việc này cứ quyết định như thế! Long Võ vệ cấp tốc rút lui, Thiên Nghệ thần tộc cần phải trả giá đắt, mà ta. . . thì đi bế quan, ngày ta xuất quan sẽ bắt Thiên Nghệ thần tộc khai đao!"

Phía dưới mấy người đều đồng ý, không ai lại có ý kiến.

Vạn Thiên Thánh lộ ra vẻ mặt tươi cười, trước khi đi, ông liếc nhìn Trịnh Bình một cái, đoạn thở dài: "Mãng phu, không biết dùng mưu kế gì cả!"

Trịnh Bình tức nghẹn, "Lão thất phu, đợi năm nay các phủ trao đổi, chờ học viên trong phủ ngươi khóc ròng khóc rã đi!"

Vạn Thiên Thánh lơ đễnh đáp: "Ta chờ, cứ việc đánh, hung hăng mà đánh! Những năm qua người của Chiến Tranh học phủ ngươi tay quá mềm, quyền quá nhẹ, cứ như chưa ăn cơm ấy."

"Năm nay các ngươi lại tới đi, ta miễn phí cho các ngươi vạn cân đồ ăn, ăn no chút, khí lực dùng lớn hơn một chút, đánh cho chạy bớt một nửa học viên, ta sẽ thưởng cờ cho ngươi. Văn Minh học phủ quá nhiều người, cần nhiều như vậy làm cái gì?"

Vạn Thiên Thánh lắc đầu bảo: "Một đám tầm thường, ta đã sớm muốn tinh giản cơ cấu, nếu không phải đám lão gia hỏa kia ngăn cản, hằng năm ta nhiều nhất tuyển nhận ngàn người! Lão Trịnh, lần này làm phiền ngươi, vất vả chút, đánh cho chạy đi một ngàn người, ta tự mình dẫn đầu thầy trò học phủ tới trao cờ thưởng tặng các ngươi!"

Vẻ mặt Trịnh Bình càng khó coi, lão thất phu này, đấu mồm đấu mép với lão liền không thể thắng nổi!

Vạn Thiên Thánh cười đến là thoải mái, chậm rãi ra khỏi phòng khách, nhỏ giọng cảm khái: "Đại Hạ Chiến Tranh học phủ. . . Xuống dốc rồi! Ai! Bên chỗ Long Võ học phủ cũng có điểm đáng xem, đáng tiếc Đại Hạ Chiến Tranh học phủ của ngươi, thật đấy, năm nay không đánh chạy được ngàn người, ta sẽ xem thường ngươi!"

Dứt lời, Vạn Thiên Thánh đã biến mất ở trước mắt.

Trịnh Bình chờ ông ta đi, bỗng thấy vô lực, hắn nói: "Lão thất phu này, càng ngày càng khó quấn! Phủ chủ, Đại Hạ phủ thật sự muốn đổi công làm thủ sao?"

Hạ Long Võ vừa mới rời đi khi nãy, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện lần nữa.

Nhìn Vạn Thiên Thánh rời đi, Hạ Long Võ yên lặng một lát, nói khẽ: "Không phải thủ, là chờ! Chờ nguyên khí khôi phục! Vạn Thiên Thánh đợi nhiều năm như vậy, chờ đến khi Đại Hạ phủ vô lực, cho nên. . . ông ta thắng."

Trịnh Bình thở dài: "Ta có hơi lo sợ."

"Sợ cái gì?"

"Sợ. . . mất đi ý chí chiến đấu, không có lòng tin, chết mất sĩ khí." Trịnh Bình nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Long Võ, ánh mắt phức tạp: "Ta sợ sau khi lui về, lòng người của Đại Hạ phủ cũng sẽ theo bước lui lại này mà biến mất!"

"Nên tới, không sớm thì muộn đều sẽ đến." Hạ Long Võ thản nhiên đáp: "Không thể đánh cả một đời, đánh tới lão binh giải ngũ, còn phải quay lại chinh chiến! Nghỉ ngơi lấy lại sức, đó là nhất định. Hiện tại tu dưỡng thì sẽ càng hiếu thắng hơn cả lúc không thể đánh."

"Lão Trịnh, mấy năm nay Chiến Tranh học phủ tổn thất cũng hết sức thảm trọng, nên nghỉ ngơi một chút đi thôi."

Hạ Long Võ nói xong câu này thì không nhiều lời nữa, bầu không khí xung quanh có chút đìu hiu.

Cả một đời hùng mạnh, đến lúc này, y buộc lòng phải thừa nhận mình không có cách nào tiếp tục như cũ.

Y ngoài miệng nói là xem thường Chu Thiên Đạo, xem thường Chu Phá Thiên, nhưng trên thực tế thì lại có chút bội phục cũng có chút hâm mộ.

"Tối thiểu. . . binh sĩ chết trận của họ ít hơn Đại Hạ phủ ta. . ."

Trong lòng y thì thào một tiếng, ánh mắt Hạ Long Võ lộ ra một tia đắng chát, y rất muốn tiếp tục đánh, nhưng hiện thực không cho phép y tiếp tục nữa.

Y vốn dĩ cực kì hiếu chiến!

Nhưng Đại Hạ phủ giờ phút này như liệt hỏa nấu dầu, nhìn thì phồn hoa như gấm, trên thực tế sớm đã mối nguy tứ phía.

"Vạn Thiên Thánh. . . Đấu nhiều năm như vậy, ta ngược lại muốn xem xem, ngươi có thể thay đổi cái gì?"

Hạ Long Võ tự nhủ trong lòng, y cũng muốn nhìn thử xem Vạn Thiên Thánh có thể làm được đến một bước nào.

"Văn Minh học phủ tiếp đây sẽ là tuyến đầu, hi vọng sẽ không xảy ra chuyện, lão sư, ngài thật sự có thể quản lý hết thảy sao?"

Hạ Long Võ khẽ cười một tiếng, lão sư, đúng vậy, đó là Khải Mông đạo sư của y.

Bất quá qua nhiều năm rồi, y suýt nữa đã sắp quên người này.

Bình Luận (0)
Comment