Liễu Văn Ngạn thật sự viết《 Lôi Nguyên đao 》là vì Tô Vũ, kỳ thật việc này cũng có chút vượt qua phạm vi năng lực của Tô Vũ, bất quá làm như thế cũng có chỗ tốt, khi Tô Vũ đến Thiên Quân thậm chí Vạn Thạch thì đã có thể dễ dàng tu luyện Lôi Nguyên đao.
"Ầm ầm!"
Tô Vũ không để ý tới việc lôi đình nổ vang, hắn chỉ chăm chăm quan sát Liễu Văn Ngạn đang luyện đao.
Liễu Văn Ngạn đã viết xuống mấy chục chữ, trên bàn sách xuất hiện rất nhiều vị "Liễu Văn Ngạn", mà tất cả những người này đều đang không ngừng xuất đao.
Cùng một đao!
Đây là đao thứ nhất của Lôi Nguyên đao.
"Shhh. . ."
Bên cạnh Lưu Nguyệt, có mấy người đau đớn hít vào ngụm khí lạnh, cấp tốc nhắm chặt mắt lại.
Đao thứ nhất, trọn vẹn 6 người không thể tiếp tục nhìn nữa, dồn dập nhắm mắt.
Còn lại 5 người, ngoại trừ Tô Vũ và Lưu Nguyệt, 3 người khác cũng đều lộ ra vẻ mặt trắng bệch.
Liễu Văn Ngạn vẫn tiếp tục viết, lại sau một lúc lâu, 3 người kia rốt cuộc cũng không chịu nổi, lần lượt từ bỏ.
Lúc này, dù là Lưu Nguyệt cũng thấy nhức đầu dữ dội, ý chí lực của nàng gần đây đã có tiến bộ, nhưng Liễu Văn Ngạn đang viết huyền giai võ kỹ, nàng cũng khó có mà chịu đựng nổi.
Tu luyện đao thứ nhất trôi qua rất nhanh.
Đao thứ nhất —— Lôi Kích!
Đao thứ hai —— Lôi Động!
Lần này, thật giống như có Thiên Lôi chấn động, tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, mà bên trên da thú, Liễu Văn Ngạn cũng xuất đao nhanh hơn, từng khiếu huyệt lập lòe hào quang, chấn động dữ dội!
Đao ra tựa như vạn thú tuôn trào.
"Đao thứ hai, vận dụng 12 khiếu huyệt, Thiên Quân cảnh có thể tu!"
Lão phủ trưởng tiếp tục giới thiệu, trên thực tế, gần như ông chỉ là đang nói cho Tô Vũ nghe, bởi vì trên trán Lưu Nguyệt đã vã đầy mồ hôi, ông nhìn liền biết ắt hẳn nàng sẽ khó kiềm được qua đao thứ ba.
Mà Tô Vũ thì vẻ mặt mặc dù có chút trắng bệch, bất quá nhãn thần sáng như tuyết, hắn đã hãm sâu trong đó, xem ra còn có thể tiếp tục chống đỡ.
"Khó trách được Lão Liễu coi trọng. . ."
Lão phủ trưởng trong lòng yên lặng tự nhủ, kỳ thật trước đó ông vẫn luôn xem trọng Lưu Nguyệt, bởi vì Lưu Nguyệt có ý chí lực mạnh hơn Tô Vũ, dĩ nhiên, hiện tại hai bên đều không khác biệt lắm, khoảng cách không tính là lớn.
Nhưng mà Lưu Nguyệt hiện tại so với Tô Vũ thì vẫn hiện ra sự chênh lệch.
Quan sát ý chí chi văn không đơn giản chỉ cần ý chí lực, còn cần tính bền dẻo.
Khi ngươi hãm sâu trong đó, người bên trong văn kia sẽ giống như đang xuất đao với ngươi.
Lôi đình cũng giống như oanh kích vào ngươi.
Ngươi sợ cảm giác đau đớn thì chắc chắn ngươi sẽ không chịu nổi.
Nếu chỉ đơn thuần là ý chí lực mạnh mẽ, chẳng qua là khiến ngươi có cơ hội xem càng nhiều hơn mà thôi, cũng không phải là nhất định có thể xem hết.
"Lưu Nguyệt dù sao cũng là nữ sinh, còn chưa trải qua trận chiến lớn nào, còn tiểu tử Tô Vũ, hắn đã thật sự giết người!"
Lão phủ trưởng thầm cảm khái trong lòng, Tô Vũ thật sự đã giết người.
Không phải là khi truy sát giáo chúng Vạn Tộc giáo với Liễu Văn Ngạn, mà là lần trước tại học phủ, Trần Hạo báo nhận công lao, giờ phút này Lão phủ trưởng đã hoàn toàn xác định, tên giáo chúng đó không phải do Trần Hạo giết, mà là Tô Vũ đích thân ra tay.
Một học viên mới chỉ Khai Nguyên tứ trọng lại dám phục sát cường giả Thiên Quân thất trọng!
Đây là dũng cảm!
Đây là huyết tính!
Đương nhiên. . . còn có lỗ mãng!
"Hi vọng Lão Liễu không nhìn lầm người."
Lão phủ trưởng mặc dù thực lực không mạnh, nhưng ông và Liễu Văn Ngạn giao hảo đã hơn 40 năm, hiểu rõ về đối phương hơn so với bất kỳ người nào khác.
Liễu Văn Ngạn ở trong học phủ có thể im lặng chờ đợi nhiều năm như vậy, cũng có liên quan lớn đến lão phủ trưởng.
40 năm trước, từ tiền tuyến thụ thương lui ra, lão phủ trưởng đảm nhiệm chức vụ phủ trưởng của Nam Nguyên trung đẳng học phủ, khi đó ông vẫn chỉ là Thiên Quân cửu trọng, thực lực rất yếu, cũng không biết quá nhiều, duy chỉ biết có một chuyện, người của ta chính là chiến hữu sinh tử!
Không quan tâm trước đó có chuyện gì, đến Nam Nguyên học phủ thì phải nghe ông.
Cứ như vậy, ông của cùng năm đó và Liễu Văn Ngạn dần dần thành mạc nghịch chi giao.
Trong đầu lão phủ trưởng lóe lên một vài hình ảnh rồi biến mất, sau một khắc, thân thể ông khẽ động, ông níu tay Lưu Nguyệt cưỡng ép kéo ra một bên, nhíu mày quát khẽ: "Đừng ép bản thân nhìn nữa!"
"Phủ trưởng. . ."
Gương mặt Lưu Nguyệt đầy vẻ uể oải, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Tô Vũ hẵng còn đang quan sát, bỗng nhiên có chút sụp đổ, "Ta. . . Ta ngay cả đao thứ hai cũng chẳng thể nhìn xong. . . Phủ trưởng. . . Ta. . ."
Trước khi bước vào căn phòng này, nàng vẫn cảm thấy mình mạnh hơn Tô Vũ!
Lần trước Bạch Phong viết《 Khai Nguyên quyết 》, nàng cũng không bằng Tô Vũ, nhưng tốt xấu gì thì nàng cũng đã xem xong Khai Nguyên quyết.
Cho nên nàng cảm thấy bản thân mình không mấy yếu kém hơn người bạn học kia.
Nhưng lần này thì nàng đã bị sự thật vỗ mặt, bởi vì khoảng cách giữa đôi bên chênh lệch quá rõ ràng.
Ngay cả đao thứ hai nàng cũng chưa xem xong!
Mà Tô Vũ giờ phút này chẳng qua là vẻ mặt trắng bệch, ánh mắt lại sáng ngời có thần, vẫn còn tiếp tục xem, mà Liễu Văn Ngạn đã viết qua đao thứ ba.
Ngay cả vẻ mặt Liễu Văn Ngạn cũng tái nhợt, mồ hôi không ngừng nhỏ xuống.
"Lôi!"
Tô Vũ không tiếp tục quan sát đao thứ ba, hắn phát hiện mình có chút xem không hiểu, vả lại Liễu Văn Ngạn xuất đao quá nhanh, hắn gần như không theo kịp.
Đúng lúc ấy, hắn chợt nhìn thấy một chữ, giống như sống lại.
Lôi!
Là "Lôi" của Lôi Nguyên đao!
Lôi Nguyên đao thông thiên xuất hiện nhiều nhất chính là chữ "Lôi" này, thậm chí còn nhiều hơn cả "Đao".
Đây là đao pháp do một vị cường giả quan sát lôi đình mà sáng tạo ra.
Lôi đình có uy lực rất mạnh, tốc độ rất nhanh, lực phá hoại cũng cực lớn.
Vị cường giả kia từng thấy được lôi đình phá diệt mỏm núi, đỉnh núi hóa thành đất đai khô cằn, cho nên mới sáng tạo ra Lôi Nguyên đao.
Mà hiện tại thứ Tô Vũ nhìn thấy chính là "Lôi đình" .
Trước mắt chỉ còn lại lôi đình, sấm sét như đang phá hư hết thảy, đang bạo tạc đỉnh núi, đang oanh kích vũ trụ.
"Lôi. . . Lôi đình có uy lực thật mạnh. . ."
Tô Vũ thầm nghĩ, cũng không cảm thấy có gì phải sợ hãi, lôi đình này có hiệu quả gây khiếp sợ, giống như muốn mọi người e ngại nó, bất quá Tô Vũ thật sự không e ngại, trong trí nhớ của hắn, khi còn bé đã từng mơ có quái vật bùng nổ lôi điện giết chết chính mình.
Khi còn bé dĩ nhiên hắn cũng rất sợ, sợ muốn chết.
Bất quá cho tới bây giờ, Tô Vũ đã sớm không coi đó là việc to tát nữa.
Những năm qua, hắn từng bị lôi điện đánh chết, bị móng vuốt xé rách, bị nuốt chửng, bị móc rỗng trái tim, bị phân thây từng mảnh rất nhiều lần.
Quen là được rồi!
Hơn ba ngàn giấc mộng, hơn ba ngàn kiểu chết khác nhau.
Khi ngươi liên tục trải qua hơn ba ngàn kiểu chết, ngươi còn chưa phát điên, còn chưa sụp đổ, thì tức là đại biểu rằng ngươi đã thành thục.
Cái giá của việc thành thục có chút nghiêm trọng.
Khi còn bé kém chút bởi vì không ngủ được mà đột tử, chờ quen thuộc thì đã tốt lắm rồi.
Cho nên lúc này chữ "Lôi" giương nanh múa vuốt, Tô Vũ chỉ cảm thấy buồn cười, nó như này thì muốn đánh chết mình kiểu gì?
"Ta cũng không phải chưa từng bị lôi điện đánh qua. . ."
Trong lòng Tô Vũ xuất hiện ý nghĩ như vậy, từng có lần trước trải qua, hắn biết, đây là thần văn mà chính mình phát hiện thích hợp với bản thân.
Thần văn chữ "Lôi"!
Tô Vũ bắt đầu nhào lên bắt nó, nhưng hắn chỉ bắt được… cái chân của chữ "Lôi"?
Một chữ viết mà thôi, rốt cuộc nó có chân hay không thì hắn cũng không biết.
Nhưng Tô Vũ vẫn cảm thấy thứ mà mình đang nắm rất giống cái chân của nó, hắn dùng sức kéo về đối phương về trong đầu mình.
Liễu Văn Ngạn đang viết 《 Lôi Nguyên đao 》, thân thể hơi chấn động một chút, nghiêng đầu nhìn qua, sắc mặt tràn đầy vẻ mệt mọi, lại nhịn không được lộ ra nụ cười.
Tiểu tử này. . . thế mà lại lần nữa phát hiện thần văn thích hợp với bản thân.
Không phải nói bất luận chữ gì đều sẽ trở thành thần văn, cũng không phải bất luận một bài ý chí chi văn nào cũng có thể làm cho người ta cảm ngộ thần văn.
Thích hợp với bản thân mới được.
Bạch Phong là thiên tài nhưng đều phải quan sát rất nhiều lần ý chí chi văn mới phác họa ra thần văn cơ bản đầu tiên của bản thân.
Có vài học viên hao phí giá lớn, quan sát mấy chục lần ý chí chi văn, hoặc là quan sát rất nhiều vạn tộc nguyên bản mới có cơ hội phác họa thần văn.
Rất nhiều người đến giai đoạn dưỡng tính mới phác hoạ ra thần văn, thậm chí giai đoạn dưỡng tính vẫn chẳng phác hoạ thành công, vậy cũng là điều thường gặp.
Bởi vì bọn họ không phát hiện thần văn thích hợp với bản thân mình.
Mà Tô Vũ, quan sát hai lần, thế mà đều tìm được thần văn của hắn, điều này khiến Liễu Văn Ngạn cũng có chút kinh hỉ ngoài ý muốn.
"Tiểu tử khá lắm. . ."
Trong lòng ông tán dương một câu, Liễu Văn Ngạn vừa xuất thần, lần này có chút phiền phức!
Ông tiêu hao quá nhiều ý chí lực, viết đến đao thứ ba, kỳ thật ông cũng sắp sụp đổ rồi.
Bất quá miễn cưỡng tiếp tục viết, ông còn có thể tiếp tục viết.
Suy nghĩ một chút, Liễu Văn Ngạn cắn răng, tiếp tục viết, viết đến đao thứ tư, đủ cho Tô Vũ dùng đến Thiên Quân đỉnh phong thậm chí Vạn Thạch.
Còn phần còn lại . . Tùy tiện giả vờ viết là được.
Chữ viết dĩ nhiên không giả, chỉ là ông không kèm theo ý chí lực mà thôi.
Ngược lại tiểu tử này trước khi đến Vạn Thạch cũng không cần đến đệ tứ đao, chờ hắn tới Vạn Thạch, nếu mình có cơ hội, lại viết cho hắn một bản khác là được.