Phía trên không trung.
Vẻ mặt vị trung niên Sơn Hải chấn động dữ dội.
Ta đã nhìn thấy cái gì?
Là thần văn chiến kỹ sao?
Có phải ta đã nhìn lầm rồi hay không?
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Tô Vũ đã phác họa hoàn thành thần văn chiến kỹ?
Ông không khỏi rơi vào trầm tư.
Không thích hợp, không phải là vì tốc độ của Tô Vũ quá nhanh, mà là ông cảm nhận được hắn phác họa quá ít thần văn, lúc này chỉ mới có mấy cái thần văn, dẫn tới uy lực thần văn chiến kỹ của hắn còn yếu, này không nên!
Nói chính xác ra thì uy lực cũng không hẳn là quá yếu, thế nhưng Tô Vũ có nhiều nhị giai thần văn như vậy, nói rõ hắn tổng cộng phác họa ra không nhiều thần văn.
Chỉ có mấy cái thần văn mà đã hình thành chiến kỹ rồi?
"Không có khả năng... Tô Vũ không có khả năng chỉ dùng vài thần văn đã phác họa ra thần văn chiến kỹ..."
"Đến cùng là cái gì?"
"Đa thần văn nhất hệ đã xuất hiện biến hóa gì?"
Vị trung niên Sơn Hải biến sắc, so với chuyện Tô Vũ giết chết Đằng Không thì việc này còn khiến ông rung động dữ dội hơn, ông không nhịn được lại nghĩ đến ngày đó Bạch Phong đã chia tách thanh Đồ Long kiếm ra làm mấy thanh kiếm khác nhau.
Sắc mặt vị trung niên biến đổi, ông mơ hồ đoán được một chút gì đó.
Không thể nào!
Nếu là như vậy, toàn bộ Văn Minh sư đều sẽ xuất hiện biến hóa cực lớn.
Đa thần văn nhất hệ quả nhiên vô cùng thần bí!
Ông cấp tốc liên hệ với Hồ tổng quản, đem toàn bộ suy đoán của chính mình ra nói rõ lại một lần.
Hồ tổng quản chỉ lắng nghe mà không nói gì, rõ ràng giờ phút này cũng đang lâm vào trong trầm tư.
Cũng không phải Hồ tổng quản kinh ngạc vì chuyện Tô Vũ giết chết Đằng Không, mà sự rúng động của ông bắt nguồn từ việc thần văn chiến kỹ của Tô Vũ có biến hóa.
. . . . . .
Phía dưới.
Tô Vũ nhìn lướt qua bốn phía, lớn giọng hô lên: "Cảm tạ tiền bối âm thầm hộ đạo, hi vọng tiền bối đừng tiết lộ việc này ra ngoài!"
Giờ phút này có cường giả tới hộ đạo, nếu không phải là người Hạ gia thì hẳn là do Vạn Thiên Thánh an bài.
Cho nên, tiết lộ ra ngoài một ít gì đó thì cũng không trọng yếu.
Có lẽ còn có thể tranh thủ càng nhiều lợi ích!
Mà trên không trung, vị trung niên Sơn Hải nghe vậy thì trong lòng liền run lên, ngươi đang nói chuyện với ta?
Không có khả năng, ngươi làm sao có thể phát hiện ra ta?
Ta là Sơn Hải, phụ cận không còn tên Sơn Hải nào khác, nói như vậy nghĩa là Tô Vũ thật sự đang nói chuyện với ta? Hay chẳng qua là hắn đang nói đại, lừa dối người mà thôi?
Tô Vũ mặc kệ đối phương nghĩ như thế nào, tiếp tục nói: "Tiền bối, qua một đoạn thời gian, có thể ta còn phải đi ra ngoài một bận, đến lúc đó, rất có thể sẽ có Sơn Hải ra tay với ta, nếu tiền bối lo lắng thì có thể hỏi người bên trên xem, có cần đổi người khác tới hay không?"
". . ."
Trung niên Sơn Hải nhe răng trợn mắt, ngươi không phải đang nói chuyện với ta?
Đúng không?
Tuyệt đối là như vậy!
Ta tuyệt đối không thừa nhận đã bị ngươi phát hiện ra sự tồn tại của ta, nếu ta bị ngươi phát hiện, ta sẽ không còn mặt mũi nào để sống nữa.
Ông lựa chọn yên lặng!
Nhưng trong lòng thì đang chửi bậy, ý gì a, ngươi còn muốn ra ngoài lần nữa, nhưng cửa còn chưa bước qua mà đã biết có người muốn giết ngươi rồi?
Thậm chí còn là Sơn Hải cảnh?
Má nó, ngươi có thể đoán trước được tương lai sao?
Đừng đùa ta!
. . .
Tô Vũ chỉ nói đơn giản vài câu rồi thôi.
Còn về phần vì sao hắn lại phát hiện ra đối phương... Nói nhảm, ngọc cảm ứng đã biến sắc liên tục, nếu như vầy mà hắn còn không thể phát hiện thì coi như hắn là ngốc tử rồi.
Kỳ thật hắn đã sớm phát hiện từ lúc còn ở nội thành, nhưng lúc ấy Tô Vũ không xác định được có phải là đối phương tới vì bảo vệ mình hay không.
Hiện tại, trên đại thể đã xác định.
Lá gan đối phương lớn như vậy, có thể bay lượn tự do tại nội thành, vả lại sau khi chiến đấu bùng nổ thì vẫn không có ý định ra tay với hắn, cũng không có dấu hiệu rời đi, đây còn không phải là vì bảo vệ hắn thì còn là gì.
Nếu là địch nhân thì đối phương đã sớm ra tay từ lâu rồi.
Không thể không nói, Triệu Lập đưa cho hắn khối ngọc cảm ứng này đúng là bảo vật.
Tô Vũ dám khẳng định, khối ngọc cảm ứng này nếu bàn về đẳng cấp, có lẽ là Địa giai, khả năng không phải do Triệu Lập chế tạo, mà là có vị Đúc Binh sư lợi hại hơn chế tạo rồi đưa cho Triệu Lập, sau đó ông ấy lại tặng cho mình.
...
Tô Vũ liên tiếp giết chết hai vị Đằng Không, ba vị Đằng Không còn lại cũng đều bị hai đầu đại yêu khống chế.
Ảnh Tử cơ hồ bao trùm toàn thân Trương Vũ, thời khắc này trong mắt lão tràn đầy sợ hãi cùng hoảng hốt, lão hoảng hốt thét to: "Ta nhận thua, ta thừa nhận ta đối với ngươi động ý xấu, nghĩ muốn cướp của giết người! Tô Vũ, ta nhận thua, ngươi đem ta giao cho Long Võ vệ cũng được, phủ quân cũng được, ta nhận thua!"
Tô Vũ không để ý tới lão.
Hắn xuất ra truyền âm phù, nói vài câu.
Một lát sau, hai bóng người phá không mà tới!
Chính xác là một vị lão nhân mang theo Trương Hào phá không tới.
Nhìn thoáng qua khung cảnh xung quanh, vị lão nhân thở dài một tiếng.
Bỗng nhiên ông đột ngột nhìn về một phía trên đỉnh đầu, trong hư không, vị trung niên Sơn Hải thầm mắng một tiếng, cấp tốc tan biến ngay tại chỗ.
. . .
Lão nhân bên cạnh Trương Hào nhẹ nhàng thở ra, âm thầm truyền âm vài câu.
Rất nhanh, ông lại nhìn về phía Tô Vũ rồi lại nhìn thi thể hai vị Đằng Không đã bị giết đằng kia, ánh mắt khẽ biến.
Không nhiều lời, lão nhân rất thẳng thắn, "Ta là Trương Trung Hòa! Đa tạ tiểu bằng hữu đã nhắc nhở!"
Dứt lời, ông nhìn về phía ba người đã bị khống chế bên kia, trầm giọng nói: "Giao ba người này cho ta, bọn họ đều là chiến lợi phẩm của tiểu bằng hữu. Giết một kẻ địch Đằng Không, thấp trọng thì được thưởng trăm điểm công huân, cao trọng thì ba trăm điểm. Sau này dò xét Trương gia, toàn bộ thu hoạch đều thuộc về tiểu bằng hữu! Mặt khác, vì cảm tạ cống hiến của tiểu bằng hữu, vả lại ta coi trọng thiên phú của ngươi, ta sẽ trích tiền cá nhân ra tặng tiểu bằng hữu 5000 điểm công huân, xem như quà khích lệ!"
Tô Vũ nhìn thoáng qua lão nhân, cười nói: "Trương gia gia khách khí!"
Trương Vũ sợ hãi gào thét: "Trung Hòa đại ca, ta bị ma quỷ ám ảnh nên mới động lòng xấu xa đối với Tô Vũ, ta sai rồi, ta xin nhận phạt, Trung Hòa đại ca, xin ngươi nể tình đồng tộc mà tha cho ta một mạng!"
Thời khắc này Trương Vũ cực kỳ hoảng sợ.
Lão không ngốc!
Ngay một khắc Trương Trung Hòa xuất hiện, lão chợt phát hiện mình chết chắc rồi.
Tô Vũ thế mà liên hệ Trương Trung Hòa!
Trương Trung Hòa vì để tẩy sạch quan hệ với Trương gia Bắc khu, chắc chắn sẽ không khinh xuất tha thứ cho lão hắn, tuyệt đối sẽ không!
Ông ta sẽ lấy đi tính mệnh của mình.
Tô Vũ cũng biết điểm này, cho nên mới thản nhiên tiếp nhận 5000 điểm công huân mà Trương Trung Hòa tặng, đây xem như là một giao dịch, người thì giao cho Trương Trung Hòa, còn ban thưởng công huân và chiến lợi phẩm thì đều là của Tô Vũ, đổi lại Tô Vũ sẽ không can thiệp vào việc xử trí mấy người kia nữa.
Mà đối với Tô Vũ, Trương Trung Hòa giết người diệt khẩu cũng được, đào ra nhiều thứ hơn rồi lấy công chuộc tội cũng được, ngược lại đều không có quan hệ gì với hắn.
Hắn chỉ quan tâm tới việc thu tiền, thuận tiện còn bán một cái nhân tình cho Trương gia.
Dù sao đối phương cũng là một vị cường giả Lăng Vân cửu trọng cảnh!