Tô Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng lão, "Cho nên lần này không giải quyết được, ta sẽ rời phủ, từ nay về sau, một đường hướng nam, bước vào Đại Minh phủ, cầu sinh, cầu bảo hộ!"
". . ."
Hoàng lão thất thố mà nhìn hắn, thật lâu sau ông vẫn không nói gì.
Hắn muốn đi!
Hắn thế mà nảy sinh chủ ý muốn rời đi!
"Ngươi. . . Tô Vũ. . . Làm sao lại đến mức này?"
Ông trơ mắt nhìn Tô Vũ từng bước một phát triển, từng bước một đi tới hôm nay, thế mà bây giờ hắn lại nói hắn muốn đi.
Hắn không muốn ở lại Đại Hạ phủ!
Mắt Tô Vũ hơi đỏ lên, nói khẽ: "Ta không muốn đi, phụ thân ta còn ở lại Đại Hạ phủ, sư phụ ta ở đây, sư bá, sư tổ, bằng hữu, sư tỷ của ta đều ở đây hết."
"Nhưng mà. . . Ta cảm thấy, có lẽ ta cần phải đi!"
Tô Vũ nhếch miệng cười khổ: "Tại nơi đây, ta cảm thấy ta sẽ không phát huy ra tác dụng của mình! Nước ở Đại Hạ phủ quá sâu! Sơn Hải, Nhật Nguyệt nhiều lắm, thiên tài như mây, cường giả như mưa!"
"Tại nơi này, ta lần lượt dốc hết toàn lực, ta tận hết khả năng, thứ có thể trả giá ta đều sẽ trả giá hết thảy, chỉ cầu được ủng hộ, duy trì, đồng ý, kết quả. . . Ta lại không nhận được."
Tô Vũ cười nói: "Ngài, Nhiếp lão, Triệu lão sư, bao gồm cả đám Hạ Hổ Vưu đều là người tốt, đều đang ủng hộ ta, ta biết, rất nhiều người vẫn ôm thiện ý với ta, nhưng mà ta vẫn muốn đi. Bởi vì. . . Các ngươi không phải là người quyết định."
". . ."
Tâm tình Hoàng lão rất phức tạp, "Ngươi nghiêm túc à? Sở nghiên cứu Nguyên Thần của ngươi mới tạo dựng lên, vậy mà ngươi muốn đi sao? Ngươi mới có được thành quả, vừa chế tạo đoàn đội thuộc về chính ngươi, ngươi vẫn muốn đi ư?"
Tô Vũ yên lặng một hồi mới đáp: "Ta còn chưa xác định, chờ xem hôm nay đi! Ta chế tạo sở nghiên cứu Nguyên Thần chính là vì để lưu lại lâu dài, nhưng dù ta đưa ra Hợp Khiếu pháp, về sau, ta vẫn không đạt được chút gì đó mà ta vốn nên nhận được, ta liền biết có vài người muốn càng nhiều hơn so với ta!"
Hắn đang nói đến Vạn Thiên Thánh và Hạ gia.
Thứ mà họ mong muốn càng nhiều hơn!
Hợp Khiếu pháp không đủ để cho họ dám đặt cược.
Mà Tô Vũ lại không nguyện ý bỏ ra càng nhiều, điểm công lao, vinh dự, vinh quang gì đó cũng chỉ là hư ảo.
Thứ hắn muốn không phải là cái này!
Hắn muốn là sự cam đoan của Hạ gia, muốn là sự bảo đảm của Vạn Thiên Thánh.
Hắn không biết sư tổ của mình, bao gồm cả mấy người Liễu Văn Ngạn đã có thỏa thuận gì với Hạ gia cùng Vạn Thiên Thánh, thế nhưng Tô Vũ biết thứ mà mình muốn không phải những thứ này.
Rời Đại Hạ phủ tới Đại Minh phủ, ý niệm này mơ hồ từng xuất hiện trong đầu hắn.
Hôm nay, ý nghĩ ấy lại đạt đến mức độ mãnh liệt nhất.
Người Hạ gia tốt, rất tốt, bao gồm cả Đại Hạ vương.
Vạn Thiên Thánh không tệ, ông cũng rất tốt, hắn không ghét Vạn Thiên Thánh.
Kể cả rất nhiều người, hắn đều không ghét, thậm chí là cả Lưu Hồng luôn đối đầu với hắn thì hắn đều không hề chán ghét.
Nhưng bọn họ lần lượt không chịu đặt cược, hoặc là nói luôn bắt hắn chờ đợi, chờ đợi một kết quả, chờ đợi vào tương lai.
Tô Vũ không muốn chờ, hắn không muốn đợi chờ mãi, hắn sợ chính mình đợi không được kết quả này, liền mất hết hy vọng, thậm chí là tuyệt vọng với toàn bộ Đại Hạ phủ!
Đã như vậy, chi bằng lần này cao chạy xa bay, tương lai biết đâu hắn sẽ còn ôm chút mong chờ đối với Đại Hạ phủ.
Hắn nhìn về phía Hoàng lão, cắn răng nói: "Lão sư, hi vọng ngài giữ bí mật, qua một thời gian ngắn nữa ta sẽ đi xa."
Hoàng lão yên lặng.
Nửa ngày sau ông mới gật đầu.
Ông sẽ giữ bí mật.
Tô Vũ nhìn về hướng Tu Tâm các, ngài đã nghe thấy chưa?
Ngài thật sự không quan tâm sao?
Ta đã bỏ ra văn quyết, ta bỏ ra công pháp, mặc kệ là văn quyết hay Hợp Khiếu pháp, vẫn còn chưa đủ hay sao?
Hôm nay là khánh điển của Đại Hạ phủ!
Đại Hạ vương sẽ trở về!
Hôm nay Đơn thần văn nhất hệ đều dám làm như thế, các ngài còn ôm lấy hi vọng với chúng ư?
Đại Hạ phủ như thế, ta còn ở lại thì thật sự có bất cứ hy vọng nào sao?
Chuyến đi đến Tinh Lạc sơn sắp tới có lẽ sẽ là khởi đầu mới.
Đại Minh phủ. . . Có người từng tiếp xúc với hắn.
Đương nhiên, hắn còn cần thời gian, cần xác minh, cần càng nhiều hứa hẹn.
Đối với Đại Minh phủ, hắn vẫn thấy quá xa lạ.
Ai lại nguyện ý ly biệt quê hương, ai lại nguyện ý viễn phó tha hương cơ chứ?
Hắn không muốn!
Thật sự không muốn!
Ở nơi này có thân nhân của hắn, có bằng hữu của hắn, nhưng hắn phải đi, thân nhân của hắn ở trên chiến trường, bằng hữu của hắn bất lực, phái hệ của hắn bị chèn ép.
Sư bá, sư tổ dù vất vả nhưng cũng không dám đi, không chịu đi, có người ăn chắc rằng bọn hắn sẽ không đi.
Mà hắn… thật sự phải đi rồi.
Thừa dịp hiện tại, vô địch còn chưa chú ý tới mình, thừa dịp hiện tại Nhật Nguyệt vẫn không để ý tới mình, hắn phải đi!
Đi tìm một mảnh thiên địa mới!
Chờ ta quật khởi, ta sẽ trở lại, mà không phải vĩnh viễn bị chèn ép ở nơi này, vĩnh viễn phải lo lắng bị người đâm dao sau lưng.
Lúc này Hoàng lão rất đau lòng, không nỡ và cũng có phần thất vọng!
Quá nhiều cảm xúc tích lũy ở trong lòng!
Thiên tài, yêu nghiệt, thậm chí là dùng từ tuyệt thế thiên kiêu cũng chưa đủ để miêu tả, hôm nay hắn nói hắn muốn đi, dẫu viễn phó tha hương, ly biệt quê hương, cũng không nguyện ý lại lưu lại Đại Hạ phủ.
Ông nhìn về phía lầu gác bên ngoài, nhìn về phía Tu Tâm các!
Cứ thế mà từ bỏ Tô Vũ sao?
Thật sự nhẫn tâm sao?
Hắn đã đưa ra Hợp Khiếu pháp, đều không đủ để rung chuyển một ít gì đó sao?
Là chúng ta không hiểu, hay là vì các ngươi quá máu lạnh?
Vốn ông rất muốn nói, rất muốn khuyên, nhưng bây giờ toàn bộ từ ngữ bỗng chốc hóa thành hư không.
Ông không muốn nói gì, cũng không thể nói gì được nữa.
Tô Vũ. . . Tại Đại Hạ Văn Minh học phủ này hắn đã thu được cái gì?
Quyền tiến vào bí cảnh!
Trừ cái đó ra, còn nữa không?
Dù cho tiến vào bí cảnh thì đó cũng là quyền lợi mà hết thảy học viên đều có, có tiền, có tích lũy công huân thì ai cũng có thể tiến vào. Hắn không thu hoạch được gì, ngược lại hắn đã bỏ ra rất nhiều, cuối cùng lại chẳng nhận được gì.
Nếu hắn không chọn Đại Hạ Văn Minh học phủ mà tới các học phủ khác thì hắn đều có thể thu hoạch được rất nhiều thứ đồng dạng.
Hắn là do Bạch Phong cùng Liễu Văn Ngạn đưa tới, kết quả. . . Hai người này bây giờ đã không còn ở trong học phủ.
Hồng Đàm dù sao vẫn cách một tầng, quan hệ với Tô Vũ cũng không tới tình trạng thân thiết kia.
Tô Vũ thất vọng, uể oải, thậm chí tuyệt vọng, giờ khắc này, Hoàng lão đều có thể cảm nhận được.
Hắn thất vọng trước Đại Hạ phủ, tuyệt vọng đối với Đại Hạ Văn Minh học phủ.
"Ngươi. . ."
Một câu kẹt trong cổ họng, ông không biết nên nói gì, mãi rất lâu sau đấy, Hoàng lão mới cắn răng, con mắt ông đỏ lên, bỗng nhiên nói: "Nói rất đúng! Nói không sai! Ta ủng hộ ngươi, ta trở về sẽ viết một phong thư, tiến cử ngươi với vài vị Sơn Hải ở Đại Minh Văn Minh học phủ. Năm đó, chúng ta từng chinh chiến cùng nhau trên Chư Thiên chiến trường, nếu ngươi đi thì có thể tìm bọn hắn, đều là bạn sinh tử chi giao của ta."
Ông nhìn chằm chằm Tô Vũ, vào lúc này, trong lòng ông khó chịu không nói ra được.
Phải đi rồi!
Hôm nay liệu có kỳ tích không?
Hôm nay sẽ có người tới ngăn cản tất cả những thứ này sao?
Ông nghĩ đi nghĩ lại, ông hết sức tuyệt vọng, có lẽ Tô Vũ nói đúng, không ai sẽ đến ngăn cản, Vạn Thiên Thánh luôn giữ quy củ, hạ bậc để chèn ép thì vẫn là quy củ.
Hạ gia là người trung lập!
Nếu là bên trung lập thì sẽ không tham dự tất cả những thứ này, dù cho cảm thấy không ổn.
Hoàng lão nhếch miệng cười, "Cũng tốt, cũng tốt! Phủ chủ Đại Minh phủ là Chu Thiên Đạo, ông ta là người tốt, là kẻ rất thú vị. Ông ta coi trọng thiên tài, nhưng bởi vì Đại Minh phủ thực lực không đủ, hấp dẫn không được thiên tài! Ngươi đi thì ông ta nhất định sẽ coi trọng ngươi, nhất định!"
"Hạ gia bị cản chân cản tay nhiều lắm, bởi vì họ muốn có thêm hai vị vô địch nên có người sợ, có người không nguyện ý, ta biết ngươi có chút oán giận nhưng mà đừng oán. Hạ gia. . . Hạ phủ chủ muốn chứng đạo vô địch cũng không hề đơn giản!"
"Tiểu tử, nhớ kỹ, không phải ai cũng đều nguyện ý thấy một gia tộc sản sinh ra hai vị vô địch!"
"Chu gia chính là vết xe đổ!"