Lúc này, Tô Vũ hạ xuống đất, vẫn là áo trắng như tuyết tung bay.
Hắn khẽ cười nhìn quanh bốn phương, thoải mái nói: "Giết cũng đã tay đấy, chỉ là quá yếu, thiên tài của Đơn thần văn nhất hệ ư? Ha ha!"
Một tiếng cười sảng khoái này đã vả thẳng vào mặt vô số người!
Ngày hôm ấy, Tô Vũ bá đạo khôn cùng.
Hạng nhất Bách Cường, tấn cấp Đằng Không, dùng Phá khiếu đan...
Vô dụng!
Một người một đao, từ đầu tới cuối áp chế hoàn toàn, Tô Vũ chẳng qua chỉ là dưỡng tính, chẳng qua là Vạn Thạch, nhưng một đao của hắn dễ dàng chém nổ tung đối thủ!
Không có đại chiến kinh thiên động địa gì hết, hoàn toàn chỉ là ngược sát!
Giờ khắc này, bốn phương an tĩnh đến dọa người, tiếng thở dốc truyền đến, sau một khắc, tiếng rống giận dữ vang lên, "Tô Vũ!"
Mắt Chu Bình Thăng đỏ ngầu, nhìn về phía Tô Vũ chỉ có phẫn nộ, phẫn nộ vô cùng vô tận!
Ngươi nhất định phải chết!
Ngươi phải chết!
Ngươi cũng đã biết, bây giờ ngươi càng mạnh mẽ thì ngươi càng phải chết!
Ngươi quá mạnh!
Mạnh đến đáng sợ!
Dù cho là Liễu Văn Ngạn năm đó thì khi Vạn Thạch tứ trọng muốn giết Đằng Không cũng sẽ không nhẹ nhàng như vậy!
Tô Vũ cười, nét mặt tràn đầy ý miệt thị!
Ngươi cũng chỉ có thể phẫn nộ!
Ta không chỉ muốn giết Địch Phong, còn muốn giết ngươi, xem như bước đệm tiến thân của ta!
Nhìn quanh một vòng, các học viên dồn dập né tránh ánh mắt Tô Vũ. Mấy năm qua, Tô vũ là học viên đầu tiên tại Sinh Tử lôi chém giết đối thủ cùng là học viên trong học phủ, cũng là người đầu tiên chém chết hạng nhất Bách Cường!
Hạng nhất Bách Cường bảng đã trở thành trò cười!
Chuyện cười rất lớn!
Chuyện cười về một kẻ dẫu đã tấn cấp Đằng Không thì vẫn bị dưỡng tính chém giết thê thảm!
. . .
Trên lôi đài, Tô Vũ phá ra cười lớn, cười tới không kiêng nể gì cả!
Dưới mí mắt tất cả mọi người ở đây, Tô Vũ đã dễ dàng chém nổ Địch Phong.
Giờ phút này, Tô Vũ phớt lờ lửa giận của Chu Bình Thăng, cười vang: "Phế vật chung quy chỉ là phế vật, hôm nay ở Sinh Tử lôi này, bất cứ ai là Đằng Không tiền kỳ của Đơn thần văn nhất hệ đều có thể lên đài chiến với ta!"
Tô Vũ quát to: "Ta chỉ hỏi một câu, các ngươi có dám hay không?"
Dám sao?
Ta mới dưỡng tính!
Giống như Bạch Phong ngày đó!
Anh mới Đằng Không nhưng anh có thể giết Lăng Vân!
Ngày hôm nay, Tô Vũ cũng là như thế.
Ta mới dưỡng tính, dưỡng tính và Đằng Không có khoảng cách càng lớn, mà ta dám khiêu chiến các ngươi, chém giết Đằng Không các ngươi!
Tô Vũ miệt thị!
Trào phúng!
Cười nhạo!
Lúc này, bốn phương đều tịch mịch, im ắng, không một ai nói gì.
Tôn Các lão, Vu Các lão, Lý Các lão. . .
Từng vị Các lão đều trưng ra vẻ mặt tái xanh, bất lực vô cùng.
Tô Vũ dễ dàng chém giết Địch Phong, còn ai dám lên đài?
Đằng Không tiền kỳ. . . Tô Vũ lấy hạ khắc thượng, bày ra Sinh Tử lôi, cả học phủ lớn như vậy liệu có được mấy vị Đằng Không dám lên?
Dù cho là Đằng Không tam trọng thì cũng không dám tự tin bảo rằng có thể giết Địch Phong.
Huống chi Tô Vũ lại giết quá dễ dàng!
Hắn còn giống như chưa hề dùng toàn lực!
Đây không phải vả mặt, đây là đem thể diện của bọn hắn đạp trên mặt đất, lần lượt mà chà đạp.
Tô Vũ không xuống đài!
Hắn cười rất thoải mái, "Hôm nay là ngày khánh điển, cũng nên chúc mừng một thoáng, ta bèn ở đây lập Sinh Tử lôi, cả ngày hôm nay cứ tùy thời tới! Các ngươi có thể tìm được ai thì cứ để người đó tới, không cần giới hạn trong Đơn thần văn nhất hệ, tùy tiện ai cũng được, Đằng Không tiền kỳ thì ta sẽ tiếp đón toàn bộ! Xa luân chiến cũng được luôn!"
Tô Vũ cười càng thêm tùy ý, càng thêm thoải mái!
Vào thời khắc này, ầm ầm một tiếng, nguyên khí đại bạo!
Hắn tiến vào Vạn Thạch ngũ trọng!
Tô Vũ cười ha hả!
Học viên và lão sư ở chung quanh dồn dập biến sắc!
Đây còn là người sao?
Trong nháy mắt đã tiến cấp!
Tô Vũ lại càng cường đại hơn lúc nãy!
Như thế vẫn chưa đủ, giờ khắc này, thần văn chữ "Chiến" sôi trào, ầm ầm một tiếng, chiến ý tăng vọt!
Sát khí vụt tăng!
Nhị giai!
Trường đao triển lộ, đao khí nghiêm nghị, thần văn chữ "Đao" tấn cấp nhị giai!
Lôi Đình vờn quanh, ầm ầm rung động, nhị giai!
Từng viên nhị giai thần văn lần lượt bại lộ, bùng nổ!
Lôi, Sát, Chiến, Máu, Đao, Phá, m, đến tận đây, 8 viên thần văn, ngoại trừ chữ "Hỏa" đều tấn cấp nhị giai toàn bộ.
Chấn động bốn phương!
Ý chí lực của Tô Vũ giống như phần phật sôi trào, bùng nổ dữ dội.
Tô Vũ cười ha hả, bễ nghễ khắp bốn phương!
Ta là dưỡng tính, ta có thể giết Đằng Không!
Ta là dưỡng tính, ta có thể thỏa sức chèn ép Đằng Không!
"Tô Vũ!" Có người quát lạnh, "Chớ quá phách lối. . ."
"Im miệng!"
Tô Vũ cũng quát ngược lại một tiếng, "Ta biết ngươi, Đằng Không ngũ trọng, ngươi lên đài đi, ta giết ngươi thử một chút, có dám không?"
Lời này vừa nói ra, đám học viên lại lần nữa tim đập nhanh, chấn động không ngừng.
Đằng Không ngũ trọng!
Không ít người dồn dập nhìn về phía người kia, nhận ra đối phương là một vị thiên tài của Đơn thần văn nhất hệ, năm đó cũng là học viên Bách Cường, bây giờ y đã tiến vào Đằng Không ngũ trọng.
Mà Tô Vũ. . .
Không ít người nhìn về phía vài vị Các lão của Đơn thần văn nhất hệ, vẻ mặt ai ai cũng rất lạ thường.
Thiên tài trợ giáo đó!
Đằng Không ngũ trọng!
Mà Tô Vũ mới chỉ là Vạn Thạch ngũ trọng, giờ phút này lại muốn phân sinh tử với đối phương, ngươi dám lên đài không?
Dưới đài, vẻ mặt người nọ biến đổi, y cắn chặt răng không lên tiếng.
Dám sao?
Không dám!
Đây không phải luận bàn, luận bàn thì y liền lên, nhưng đây là Sinh Tử lôi, phân ra sống chết.
Thực lực của Tô Vũ rốt cuộc là như thế nào?
Dù cho đến giờ phút này, y cũng không có cách nào xác định.
Trước đó Tô Vũ không vận dụng quá nhiều thần văn, nhưng hắn mới triển lộ ra rất nhiều nhị giai thần văn. Nhiều nhị giai thần văn như thế thì có thể thấy ý chí lực của Tô Vũ cường hãn đến trình độ nào, mới có thể tại giai đoạn dưỡng tính chống đỡ đủ 8 viên nhị giai thần văn.
Thiên tài!
Yêu nghiệt!
Đáng sợ hơn nữa là y dám luận bàn, nhưng tuyệt đối không dám lên phân sinh tử, tu luyện tới Đằng Không ngũ trọng quá khó khăn, y không muốn phân sinh tử cùng một người điên.
"Ha ha ha!"
Tô Vũ bật cười, lắc đầu, khoanh chân ngồi xuống: "Có nguyện ý lên đài thì cứ tới, khánh điển hôm nay ta sẽ tặng cho chư vị trò vui để xem, miễn cho chư vị nhàm chán!"
Mà giờ khắc này, đủ loại truyền âm rơi vào trong tai hắn.
"Tô Vũ, đủ rồi!"
"Ngươi muốn không chết không thôi sao?"
"Tô Vũ, xuống đi, làm như thế, bọn chúng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Tô Vũ. . ."
Từng thanh âm truyền đến, có uy hiếp, có khuyên nhủ, có lo lắng. . .
Hôm nay Tô Vũ không chỉ muốn đạp người, còn muốn đạp tới cùng!
Hắn muốn bày cái lôi đài này tới đêm khuya.
Ngày khánh điển. . . Ha ha, nó sẽ trở thành ngày Đơn thần văn nhất hệ bị chê cười cả một đời.
Địch Phong bị giết, không một vị Đằng Không tiền kỳ nào dám chiến, dám lên đài.
Lên thì sẽ chết!
Rất lâu sau, thấy Tô Vũ ngạo mạn trên đó, trong đám người bên dưới, Tôn Các lão lạnh lùng nói: "Tô Vũ, đã tùy tiện như thế, không bằng lại cuồng thêm chút nữa, ngươi dám chiến Đằng Không cửu trọng sao?"
"Ha ha ha!"
Tô Vũ cười đến không thể tưởng tượng nổi, mà bốn phương, các học viên cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm!
Đơn thần văn nhất hệ, đây là triệt để vò đã mẻ thì không sợ rơi nữa rồi!
Đằng Không cửu trọng?
Ngươi dùng Đằng Không cửu trọng để đấu với Vạn Thạch ngũ trọng?
Đây là lời mà người có thể nói ra à?
Tôn Các lão không nói gì nữa, mặt mũi ông ta đã mất hết, ông không cần quan tâm nhiều mà chỉ cần có thể giết Tô Vũ. Ông chỉ hận không thể để Sơn Hải giết Tô Vũ, mặc dù mất mặt tột đỉnh thế nhưng nếu là Tô Vũ thì những chuyện này không sớm thì muộn sẽ bị người quên lãng.
Ngay tại khi Tô Vũ cười to, giờ khắc này, có người chậm rãi bước lên trên đài.
Trần Vĩnh.
Trần Vĩnh bước lên lôi đài, vẻ mặt hơi mỏi mệt, có chút tiếc hận cùng thống khổ khó nói ra được.
Y nhìn Tô Vũ, miễn cưỡng mỉm cười, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Tôn Các lão, nói khẽ: "Tôn Các lão, Đằng Không cửu trọng thì thôi đi, cao hơn Tô Vũ tận 13 trọng, quá chênh lệch. Đa thần văn nhất hệ đều là cường giả, thế nhưng 13 trọng thì vẫn quá cao, như thế này đi, ngươi là Sơn Hải thất trọng, ngươi lên đài đi, ta cùng ngươi đánh một trận Sinh Tử lôi, ngươi cứ lên đi, ta mới là Lăng Vân mà thôi, đừng lo lắng..."
Ầm!
Giờ khắc này, toàn bộ học phủ đều sôi trào!
Thật hay giả thế?
Điên rồi ư?
Không. . . Đa thần văn nhất hệ rốt cuộc muốn làm cái gì?
Trần Vĩnh mặc kệ những người khác, y nhìn chằm chằm Tôn Các lão, mỉm cười nhẹ nhàng, vẫn hiền hòa hệt như ngày thường.
Thấy Tôn Các lão biến sắc, y khẽ cong môi, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Vũ, trong mắt chất chứa cảm xúc phức tạp không lời nào có thể diễn tả được.
Ngươi. . . không nhịn nổi nữa rồi à?
Cũng đúng!
Ngươi còn quá trẻ tuổi!
Ngay cả ta đều đã sắp không nhịn nổi.
Có lẽ. . . Ngươi sẽ có tương lai tốt hơn để đi.
Hôm nay, ngươi một mình đứng tại đây, sư bá hình như chẳng thể làm được cái gì, nếu ngươi muốn đi, vậy sư bá liền chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, tiền đồ không lo.