Không đề cập tới Độc Nhãn cùng Huyết Nguyệt, hay Cự Sơn bại lộ hành tung, đây cũng là một khâu trong kế hoạch của Tô Vũ.
Cứ để cho địch nhân biết lá bài tẩy của ngươi!
Đương nhiên, tốt nhất là còn có thể lại bại lộ thêm một chút, để cho địch nhân mừng rỡ, cảm thấy ngươi quả nhiên còn có át chủ bài khác, hí hửng vì bọn hắn đã phát hiện bí mật càng sâu hơn.
Mà Ảnh Tử cùng Thủy Nhân chính là át chủ bài tầng thứ hai Tô Vũ chuẩn bị tiết lộ.
Bây giờ Sơn Hải không dám trực tiếp trắng trợn dò xét hắn nên chưa hẳn phát hiện ra hai gia hỏa đó, chờ khi hai gia hỏa kia cũng bại lộ, kẻ địch liền sẽ cảm thấy, ngươi không còn lá bài tẩy nào nữa, chỉ có thể thúc thủ chịu trói, chỉ có thể chờ đợi cái chết.
Dùng thứ thấp bé để ẩn giấu đi thứ càng sâu.
Đây là việc mà Tô Vũ muốn làm!
Chính là dẫn dụ kẻ địch mắc câu!
Không mắc câu thì lấy đâu ra cái cớ để chém giết?
Không mắc câu, hai vị cường giả mà Hạ Hổ Vưu đưa tới sẽ chỉ bảo hộ Tô Vũ, chứ không chủ động trợ giúp Tô Vũ giết người.
Không mắc câu, dù là Thiên Mã tộc chuyện trợ giúp nhân tộc cũng sẽ không chủ động ra tay.
Những kẻ trung lập đều có thể mượn cơ hội này để kéo lên chiến thuyền.
Đây chính là việc mà Tô Vũ cần làm.
Không thể hù kẻ địch chạy mất!
Mà nếu đối phương không mắc câu, Chu gia không thể xuất thủ hỗ trợ, Các lão của Đơn thần văn nhất hệ bảo mình ra ngoài đi dạo một vòng chẳng lẽ không được sao?
Trước khi chưa ra tay với Tô Vũ, đối phương thậm chí có thể vô sỉ nói là mình muốn bảo hộ Tô Vũ, đều không có vấn đề gì.
"Đến đi, để bọn hắn ra tay với ta!"
Đây mới là mục đích của Tô Vũ!
Mà nếu chỉ là kẻ yếu ra tay thì hắn không cần, hắn cần Sơn Hải tự mình ra tay với hắn, đây mới là mục đích cuối cùng của Tô Vũ.
Mượn đao giết người!
Đương nhiên, ở trong đó cần có đúng mực, cần Tô Vũ nắm bắt, bằng không thì sẽ tự chơi chết chính mình.
Đơn thần văn nhất hệ nếu có Nhật Nguyệt ra tay thì lại càng tốt hơn, điều kiện tiên quyết là phải chờ, chờ đến Tinh Lạc sơn thì mới được, khi đó, Chu gia mới có thể danh chính ngôn thuận ra tay đối phó đối phương.
Tô Vũ đang đánh cược!
Đánh cuộc rằng tin tức trong tay kẻ khác không chuẩn xác!
Không có mấy người biết lần này hắn chuẩn bị một đi không trở về, trực tiếp đầu nhập Chu gia, bằng không với tính cách của Chu gia, trừ phi ngươi đánh tới Thiên Đô thành, bằng không bọn họ sẽ chẳng thèm để ý đến ngươi.
Chờ mình thật sự đầu phục Đại Minh phủ, tin tức này truyền ra ngoài, vậy thì mọi tính toán của hôm nay đều là uổng phí.
Hắn đang đánh cược tin tức của những người kia không đủ nhạy!
Trong mắt cường giả ở Đại Hạ phủ, Tô Vũ sẽ không đầu nhập vào các đại phủ khác, đại phủ khác yếu như vậy, lại không có chỗ dựa cũng như chưa quen cuộc sống nơi đây, Tô Vũ bây giờ còn chưa phải chịu thiệt thòi lớn, vì sao lại phải chạy?
. . .
Đội ngũ tiếp tục lên đường.
Tô Vũ nghĩ đến việc này, âm thầm tính toán tất cả mọi chuyện.
Nguy hiểm khẳng định là có.
Thế nhưng, nếu chẳng hề có tí nguy hiểm nào mà muốn kéo vài vị Sơn Hải xuống nước, vậy thì hiển nhiên không có khả năng.
Mạo hiểm là vì thu hoạch lớn hơn!
Sơn Hải như thế vẫn chưa đủ.
Hắn muốn biết, có vị Lăng Vân nào sẽ ra tay hay không, tỉ như Chu Bình Thăng!
Lăng Vân mà ra tay thì cần gì?
Cần Sơn Hải bên phe đối phương đều bị cuốn lấy, không có cơ hội xuống tay với mình, giờ phút này, Đằng Không giết không được mình, chỉ có thể đưa Lăng Vân tới, người nào có khả năng ra tay nhất?
Chu Bình Thăng!
Hắn ta là Lăng Vân thất trọng, theo người khác nghĩ thì hắn ta có thể đánh giết chính mình, mà đối phương cừu hận rất sâu với mình, chỉ cần có cơ hội, đối phương nhất định sẽ xuống tay.
Sơn Hải bên Tô Vũ không thể có ai rảnh tay, thế lực ngang nhau là tốt nhất, như thế thì mới có thể dẫn dụ Lăng Vân như Chu Bình Thăng ra tay.
Như thế mới có cơ hội một mẻ hốt gọn bọn chúng!
Chu Bình Thăng tới rồi sao?
Tám chín phần mười là đã đến rồi!
Hắn là người liên lạc giữa Hạ Thanh cùng Đơn thần văn nhất hệ, hắn hận Tô Vũ, hắn khẳng định sẽ đến, cũng không biết giờ phút này hắn đang ẩn náu ở đâu.
Tô Vũ tiếp tục tiến lên, một đường thẳng bước.
Giờ phút này, các cuộc tập kích đã ít hẳn.
Bởi vì có người đang thu thập những tên cường giả tán giáo kia, tỉ như Độc Nhãn.
Đương nhiên, còn có một số đồ đần vẫn độc hành, mai phục Tô Vũ ở phía trước, cuối cùng đều chỉ có một con đường chết.
. . .
"Phốc!"
Một đao chém chết một tên mai phục tại thân cây, sắc mặt Tô Vũ bình tĩnh, nhìn cũng không nhìn thân cây bốc lên máu tươi kia, hắn chỉ nhìn về phía trước, bên kia có núi.
Trời đã sắp sáng rồi.
Một đường bay nhanh, một đêm này, nhóm Tô Vũ lại đi được thêm năm, sáu trăm dặm, dựa theo tốc độ đó, hơn mười giờ nữa họ liền có thể đến Nam Nguyên.
Một đêm, mấy người khác đã mỏi mệt không thể tả, không ít người trên thân đều dính đầy huyết dịch.
Chu Hạo cũng là toàn thân tắm máu, cậu đi đến bên cạnh Tô Vũ, trầm giọng hỏi: "Phía trước là núi, nơi có núi sẽ dễ bị mai phục, cần đi đường vòng không?"
"Năm vị Sơn Hải, không, sáu vị Sơn Hải, lại còn ở trong Đại Hạ phủ, lượn quanh làm gì!"
Tô Vũ trực tiếp phản bác!
Đi đường vòng làm gì?
Mấy tên Hộ Đạo giả kia sẽ bảo vệ hắn đến cổng di tích, đã như vậy thì cứ mượn sức của họ giết một chút Vạn Tộc giáo, cho hắn nhiều thêm ít điểm tích lũy, chẳng lẽ không tốt sao?
Cũng không biết hang ổ Vạn Tộc giáo ở đâu, bằng không thì mang theo mấy tên này trực tiếp giết vào, trước khi vị trí di tích chưa bại lộ, bọn chúng tuyệt đối sẽ không để cho hắn chết.
Chỉ đơn giản như vậy!
Thăm dò thì thăm dò, bây giờ bọn hắn sẽ không muốn giết chết Tô Vũ.
Đương nhiên, Tô Vũ lại đang nghĩ tới kế hoạch chơi chết bọn hắn.
Mắt thấy sắp sửa vào sơn đạo, Tô Vũ mở miệng nói: "Các vị tiền bối, phía trước có núi, nguy hiểm vẫn sẽ còn, chúng ta tạm thời chỉnh đốn một lát, có vị tiền bối nào nguyện ý đi trước dò xét không?"
Trong hư không, một bóng người hiện ra, một lão giả mở miệng đáp: "Ta đi xem một chút!"
Sơn Hải cảnh!
Tô Vũ có khả năng cảm ứng ra, phân biệt một thoáng, hắn nhận ra đối phương.
Hộ Đạo giả của Vạn tộc nhập cảnh tự nhiên là sẽ có tư liệu lưu lại, không có tin tức nào mà Hạ gia nắm giữ không được, cũng không có tin tức gì mà Hạ Hổ Vưu không lấy được, dĩ nhiên, đó là những tin tức căn bản.
"Hộ Đạo giả Thiên Mã tộc."
Tô Vũ nhận ra đối phương, hắn vẫn bất động thanh sắc, Thiên Mã tộc chưa chắc là kẻ địch, dĩ nhiên, trước mắt khó mà nói.
"Tiền bối là Hộ Đạo giả của tộc nào?"
"Thiên Mã tộc!"
Tô Vũ suy nghĩ một chút bèn nói: "Tiền bối xin hãy cẩn thận, đến Sơn Hải mặc dù đều có thể đằng không, nhưng vùng núi này không phải chiến trường mà Thiên Mã nhất tộc am hiểu. Thị Huyết tộc lúc trước không chừng sẽ mai phục ở ngay tại đây, tốt nhất là ngài hãy mang theo một vị cường giả am hiểu vùng núi cùng đi dò xét."
Trong hư không có người lên tiếng: "Tiểu hữu quá lo lắng, chúng ta đều ở ngay đây, đối phương sao dám tập kích lão? Trong chớp mắt, chúng ta cũng có thể chạy tới cứu viện."
Tô Vũ bất đắc dĩ đáp: "Ta chỉ là sợ đối phương dung kế điệu hổ ly sơn."
Trong hư không, lão nhân kia không lên tiếng.
Cường giả Thiên Mã tộc cười ha hả nói: "Được, Thiết Dực tộc đạo hữu, cùng đi nhé? Các ngươi am hiểu bay lượn, có thể kịp thời phát giác được những điểm ẩn núp, miễn cho thật bị sự bị người ta phục kích, thành ra lại mất mặt!"
"Được!"
Thiết Dực tộc lần này chỉ là một vị Lăng Vân cửu trọng, thế nên cũng không quá lo lắng.
Dựa theo cách nói trước đó, chưa đến di tích thì sẽ không có cường giả ra tay.
Chỉ là cũng cần dò xét một chút, làm bộ làm tịch mà thôi.