"Phúc của Đại Hạ phủ a!"
Các tướng sĩ thầm cảm khái, có vài vị lão binh đến từ Trấn Ma quân càng là cười không ngậm mồm vào được.
Nội bộ Trấn Ma quân cũng tranh đấu ngươi cao ta thấp.
Nhưng ra ngoài thì tất cả mọi người đều là đồng đội.
Bây giờ, con của chiến hữu cũ xuất sắc như thế, những người này cũng thấy vinh dự lây, lần sau gặp cường giả trong quân, còn có thể nói khoác vài câu, con trai của vị nào đó trong Trấn Ma quân của ta là Tô Vũ, quen biết không?
Không biết ấy hả?
Phệ Hồn quyết, Hợp Khiếu pháp mà ngươi tu luyện đều là của Tô Vũ, đều là của Trấn Ma quân chúng ta!
Chậc chậc, tưởng tượng thôi đã thấy vui rồi!
Thoáng cái liền hơn ngươi một bậc!
Lý Vân Phong nghe bọn hắn nghị luận, nhìn bọn hắn cao hứng bừng bừng thu thập những thi thể yêu tộc kia, nhịn không được nói: "Là thiên tài thì những tháng ngày trải qua cũng sẽ rất khổ sở, Tô Vũ ở Đại Hạ phủ gia nhập đa thần văn nhất hệ, Chiến giả như chúng ta thì không rõ ràng, nhưng Văn Minh sư hẳn là đều biết tình huống. . ."
Thật sự là có người hiểu biết rộng, nghe xong lời này lập tức nói: "Thống lĩnh, hắn là người đa thần văn nhất hệ? Ta còn thực sự không chú ý tới đấy, có vẻ sẽ khó khăn, ta nghe nói có nhiều chỗ đều muốn hủy bỏ đa thần văn nhất hệ, bất quá Tô Vũ giỏi như vậy, hắn không sao chứ?"
"Sẽ không có chuyện gì đâu, hắn là thiên tài bậc này, còn làm ra nhiều công pháp có ích, chẳng phải là nên coi thành bảo bối để cúng bái à, nào có phiền toái gì."
". . ."
Các quân sĩ nghị luận với nhau, nhưng trong lòng cũng không quá để ý.
Trong mắt bọn họ, Tô Vũ có thiên phú thế kia, nhất là những công pháp của hắn lợi hại như vậy, Đại Hạ phủ còn có thể gây phiền cho Tô Vũ à?
"Lần sau gặp mặt các Thành Vệ quân ta thì phải nói cho bọn hắn, công pháp của bọn họ tu luyện là do Trấn Ma quân ta làm ra. . ."
"Lão Trần, Trấn Ma quân nào của ngươi, ngươi đã sớm giải ngũ rồi!"
"Hiện tại ngươi là Thành Vệ quân của Thiên Thủy thành, đâu phải Nam Nguyên thành, còn muốn lôi kéo làm quen gì chứ!"
". . ."
Các tướng sĩ trêu ghẹo, vui đùa, tâm tình ai ai cũng đều rất không tệ.
Lần này không những gặp được Tô Vũ mà còn lấy được không ít thi thể yêu thú, dù cho những thi thể này sẽ báo công cho đám học viên kia, thế nhưng thi thể cũng đáng tiền mà.
Hơn nữa nhìn bộ dáng kiểu này thì chắc hẳn đối phương sẽ không báo công.
Dưới tình huống bình thường, chém giết yêu tộc đều có công lao, điều kiện tiên quyết để báo công là thu thập bằng chứng đặc thù của yêu tộc.
Không có khả năng chẳng có bằng chứng liền cho ngươi báo công?
Các tướng sĩ thu thập xong bên này, tiếp tục tiến lên, quả nhiên họ lại gặp vô số thi thể yêu thú, trước mặt hình như vẫn còn nữa, thế nhưng có vẻ là đã xuất hiện những người khác đang thu thập, họ thấy mà khó chịu, vội vàng đi qua thương lượng.
Đây chính là do Tô Vũ cho bọn họ!
Không thể cho người khác!
Một tới hai đi, tin tức Tô Vũ trở về Nam Nguyên, trên đường chém giết trên ngàn yêu tộc trong nháy truyền ra mấy đại thành xung quanh.
Trong quân có Trấn Ma quân xuất ngũ, ai cũng đều hận không thể tuyên truyền khắp mọi nơi rằng đó là người của Trấn Ma quân ta!
Sáng tạo ra Hợp Khiếu pháp, sáng tạo ra Phệ Hồn quyết, đều là do người của Trấn Ma quân làm!
. . .
Ngắn ngủi nửa ngày, danh tiếng của Tô Vũ liền lưu truyền trong khắp 28 thành ở Đại Hạ phủ.
Mà giờ khắc này Tô Vũ đã càng ngày càng tới gần Nam Nguyên.
Vạn Tộc giáo lại đang hành quân lặng lẽ!
Đã không còn ai để đánh giết, đồ đần độn đều đã chết sạch, kẻ nào trên Đằng Không thì dù sao cũng đều có đầu óc, chết nhiều người như vậy thì hiển nhiên nên dồn dập co đầu rút cổ.
. . .
Nam Nguyên thành.
Trên tường thành.
Thành chủ Ngô Văn Hải, phủ trưởng lão Vương, thống lĩnh Thành Vệ quân Trương Vân, đường chủ Tập Phong đường Tằng Hoa và thập trưởng Long Võ vệ Hạ Binh, bọn họ đều đến đông đủ.
Nhìn về phía phương xa, Ngô Văn Hải cảm khái một tiếng: "Tô Vũ. . . Lão Hạ, ngươi từng nghĩ tới chưa? Thời gian mới chỉ mấy tháng mà thôi, vừa rồi bên chỗ Thiên Thủy thành, Phó thống lĩnh Thành Vệ quân Lý Vân Phong đã gửi điện báo, cảm tạ ta một hồi lâu. Cái tên Lý Vân Phong này tuổi không lớn lắm, nhưng trước đó ta tới Thiên Thủy thành làm việc, y hết sức kiêu ngạo!"
Thật sự cảm khái!
Lý Vân Phong thì dĩ nhiên là Ngô Văn Hải biết đến.
Người của Lý gia ở Thiên Thủy thành, bản thân cũng là thiên tài, Đằng Không thất trọng, tuổi tác không phải quá lớn, mới ngoài ba mươi mà thôi.
Ngồi ở vị trí cao, địa vị Thiên Thủy thành đương nhiên cao hơn cả Nam Nguyên.
Ông là thành chủ, tới Thiên Thủy thành làm việc, gặp Lý Vân Phong nhưng vẫn phải thấp hơn người ta một cái đầu.
Bây giờ ngược lại thì hay rồi, đối phương chủ động tới nói lời cảm tạ.
Ánh mắt Hạ Binh cũng cực kỳ phức tạp, y biết Tô Vũ là thiên tài, nhưng không nghĩ tới hắn lại là thiên tài tới mức độ như vậy.
Rời đi chưa tới nửa năm, Tô Vũ trở về lại là dùng tư thái này để hồi hương.
Bên cạnh, lão phủ trưởng cười đắc ý không ngừng: "Nam Nguyên trung đẳng học phủ ta lợi hại chớ?"
"Có liên quan gì với ngươi?"
Ngô Văn Hải trêu ghẹo: "Lão Vương, đó cũng không phải là học sinh của ngươi, là của lão Liễu mà."
"Như nhau mà, Tô Vũ dám nói mình không phải tốt nghiệp từ Nam Nguyên trung đẳng học phủ chắc?"
Lão phủ trưởng cười không ngừng, "Ghê gớm thật, lúc trước khi hắn đi, ta liền biết tiểu tử này không sớm thì muộn sẽ trở nên nổi bật, quả nhiên, nhanh như vậy liền vang danh khắp chốn rồi!"
Cười thì cười, rất nhanh sắc mặt ông lại biến hóa: "Chỉ là quá khoa trương, tiểu tử này, chúng ta từ Nam Nguyên đi ra, khiêm tốn một chút mới tốt! Chúng ta không giống như các đại thành, mấy nơi đó còn có thành chủ Sơn Hải làm chỗ dựa, Nam Nguyên ta... hi vọng dựa vào lão Ngô nhà ngươi hay sao?"
". . ."
Ngô Văn Hải không lên tiếng, lòng ông có chút uể oải.
Lời nói này quá đau tim!
Không thể cãi, không có cách nào phản bác.
Nam Nguyên thật sự rất yếu, Đằng Không chẳng được mấy ai, nói là một trong 28 thành nhưng có khi còn không bằng một khu mạnh mẽ trong các đại thành.
Mấy người đang trò chuyện, phía trước, bụi mù bốc lên!
Một vệt kim quang hiện ra!
Đó là Toan Nghê!
Khí thế vô cùng mạnh mẽ!
Trên tường thành, Ngô Văn Hải sợ hãi than khẽ: "Kia chính là Toan Nghê mà Lý Vân Phong nói hả? Chủng tộc bách cường, Đằng Không cao trọng."
"Người ta cưỡi yêu thú còn mạnh hơn người, aiii!"
Lão phủ trưởng lại đâm tim người ta thêm một lần.
Ngô Văn Hải im lặng, ông thật sự đau lòng, ngươi còn dám nói!
Tô Vũ thật là có năng lực, chưa tới nửa năm mà đã có thể cưỡi một đầu Toan Nghê về nhà.
Mấy người vừa nói xong, có Thành Vệ quân hoảng sợ hét lớn: "Rất nhiều yêu thú!"
Đúng vậy, rất nhiều yêu thú!
Đều là thi thể!
Ngoài thành, Tô Vũ gặp một đám yêu thú bạo loạn nên thuận tay xử lý, vừa vặn nơi đây cách Nam Nguyên thành không xa nên hắn cho kéo hết về.
Xuyên thành một chuỗi do Toản Sơn ngưu cùng Toan Nghê phụ trách kéo.
Cho nên, mới bao phủ nổi lên màn bụi mù.
Còn về chuyện hư hao, thi thể yêu thú cực kỳ kiên cố, vừa mới chết nên sẽ không dễ dàng hư hao như vậy.
Nam Nguyên!
Đến rồi!
Tô Vũ nhìn chằm chằm thành trì cũ nát trong ký ức, so với Thiên Thủy thành, so với Đại Hạ phủ, Nam Nguyên quá nhỏ, cũng quá tồi tàn.
Năm đó không cảm thấy gì, bây giờ vừa so sánh thì mới thấy thật sự cũ nát.
Dù cũ nát, dù nhỏ yếu, Tô Vũ vẫn thích Nam Nguyên hơn, bởi vì đây là nhà của hắn.
Tại đây, hắn đã khoan khoái sinh sống 18 năm.
Tại đây, hắn quen biết vài bằng hữu và một vài sư trưởng.
Toan Nghê bay nhanh tới, đến gần dưới tường thành, Tô Vũ đạp không phóng lên, trong nháy mắt đã đạp vào tường thành, lớn tiếng nói: "Tham kiến thành chủ, tham kiến phủ trưởng!"
"Tô Vũ trở lại rồi!"
Tô Vũ lớn tiếng nói xong bèn nhìn về phía lão phủ trưởng, đột nhiên hắn cảm giác thân thiết vô cùng.
Thấy Hạ Binh, hắn mỉm cười, trong lòng không khỏi hơi xốn xang.
Hắn còn thấy cả Trần Khánh Hòa, cha của Trần Hạo, giờ phút này, Trần Khánh Hòa cũng cười ha hả nhìn hắn, mặt mũi tràn đầy tự hào.