Lão phủ trưởng nhìn hắn, cau mày gạt đi: "Ta và lão Liễu nói đùa thôi, ngươi còn tưởng là thật!"
"Ta coi là thật!"
Tô Vũ nghiêm túc nói: "Thoả đáng mà, ta có khả năng vậy thì phải trả! Ngài ấy, bồi dưỡng thêm chút sư đệ sư muội đi, đối với ta thì chút ít này không tính là gì."
"Tiểu tử ngươi. . . Khẩu khí cũng không nhỏ."
Nói xong, Lão phủ trưởng bỗng nhiên cười lớn: "Ngươi nói đến Lôi Nguyên đao, ta phải nói cho ngươi một sự tình. Lão Liễu vương bát đản kia ngày đó chỉ viết 4 đao, còn lại đao thứ 5 trở đi đều là giả!"
". . ."
Tô Vũ dở khóc dở cười, "Khó trách lúc trước ta luôn cảm thấy không thích hợp, ta còn tưởng rằng do ta bảo tồn không thích đáng nên đã làm hỏng mất, hóa ra là như thế này!"
Lão phủ trưởng cũng cười không ngừng, lòng ông vui vẻ vô cùng.
Việc này ta đã nghẹn trong bụng lâu lắm rồi.
Đáng tiếc lão Liễu không ở đây, bằng không thì để coi ông ấy có mặt mũi nhìn ai nữa hay không.
Tô Vũ cũng bật cười vui vẻ, sau đấy hắn nhìn về phía Hạ Binh, đoạn nói: "Hạ thúc, phiền ngài truyền cho cha ta một bức thư, nhắn cha mặc kệ nghe được cái gì thì hãy làm như không nghe thấy, cứ vui vẻ mà sống, ta làm con trai, lớn lên sẽ tự có lựa chọn của mình, thế thì sẽ không sai!"
Hạ Binh gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
Lão phủ trưởng nhìn thoáng qua Tô Vũ, ông không lên tiếng hỏi gì.
Mắt thấy sắp đến cư xá nhà mình, Tô Vũ liền bảo: "Ta về trước đi nhìn một chút, đêm nay ta sẽ ra ngoài chuẩn bị nhiệm vụ, đánh giết yêu thú náo động ở lân cận, kỳ thật cũng không có gì đáng ngại, mấy vị Sơn Hải kia tùy tiện đều có thể giải quyết."
Lão phủ trưởng không nói gì thêm, ngươi biết thế rồi mà ngươi còn muốn trở về!
Tiểu tử này quả là không thành thật.
. . .
Cáo biệt lão phủ trưởng, Tô Vũ tiến vào cư xá nhà mình.
Sắc trời đã tối, Tô Vũ rất lặng lẽ, không gặp được người nào, rất nhanh hắn đã đi tới trước cửa căn hộ của mình.
Mở cửa, hơi mốc tràn ra.
Nửa năm không có người ở, trong phòng đã phủ không ít tro bụi, hắn đưa nguyên khí rung chuyển một thoáng, tro bụi bay ra, gian phòng khôi phục sạch sẽ.
Tô Vũ ngồi trên ghế sô pha, lặng yên suy nghĩ sự tình.
Một lát sau, cửa chính bị gõ vang.
Tô Vũ nghiêng đầu nhìn lại, bình tĩnh nói: "Vào đi!"
"Tô đồng học không chào đón à?"
Ngoài cửa truyền đến tiếng cười.
Cửa đều không mở thế mà bảo người ta vào đi, đây cũng không phải là đạo tiếp khách.
"Hoan nghênh, lười đứng dậy."
Người ngoài cửa bật cười, cửa lớn tự động mở ra, một vị lão nhân đi vào trong rồi hỏi: "Cần ta tự giới thiệu không?"
Tô Vũ đứng dậy, cười nhạt: "Không cần, tham kiến đại nhân!"
Không cần hỏi, hẳn là vị thống lĩnh của Long Võ Ám Vệ.
Cường giả Nhật Nguyệt cảnh!
Bằng không, Cự Sơn cũng sẽ chẳng im hơi lặng tiếng.
"Ta đã muốn tới từ lâu rồi, đáng tiếc tiểu hữu không ở đây, chủ nhân không có mặt, không hỏi trước mà đến thì chính là kẻ trộm."
Lão nhân nhìn thoáng qua căn phòng, cười nói: "Tiểu hữu, Hầu gia hẳn là từng đề cập với ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Không thế nào cả."
Tô Vũ qua loa đáp: "Ta không biết di tích gì cả, các ngươi tìm được, đó là bản lĩnh của các ngươi, tìm không thấy thì cũng đừng hỏi ta!"
Lão nhân khẽ gật đầu, bỗng nhiên lại đặt ra câu hỏi: "Tiểu hữu trở về Nam Nguyên vào lúc này là vì cái gì?"
Tô Vũ mỉm cười hỏi ngược lại: "Đại nhân muốn hỏi cái gì?"
Lão nhân lắc đầu, "Đừng hiểu lầm, ta đã cảm ứng một thoáng, vị đạo hữu hộ đạo cho ngươi hình như có thương tích trong người, cần ta hỗ trợ không? Đây cũng là ý của Hầu gia, nếu như tiểu hữu đồng ý thì lão hủ sẽ lập tức ra tay."
"Không cần!"
Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Đa tạ đại nhân, cũng xin thay ta chuyển đạt lòng biết ơn đối với Hầu gia!"
Hạ Hầu gia muốn bán nhân tình vào lúc này sao?
Không cần!
"Thế thì cũng không sao."
Lão nhân không ép buộc, rất nhanh ông ta lại nói: "Bất quá Hầu gia còn bảo ta chuyển đạt một câu, Đại Hạ phủ có lẽ có vài vấn đề, thế nhưng không sớm thì muộn đều sẽ được giải quyết, tiểu hữu cũng không cần quá thất vọng."
"Ta hiểu rõ!" Tô Vũ gật đầu, "Đa tạ đại nhân, cũng tạ ơn Hầu gia!"
Hắn không nói thêm gì, lão nhân nọ cũng không nói nữa, ông đứng dậy, rất nhanh đã tan biến khỏi căn phòng.
Một lát sau, Cự Sơn xuất hiện, thấp giọng hỏi: "Vì sao không cầu viện? Ta thấy Hạ gia vẫn có ý giúp ngươi. Có lẽ giải quyết xong phiền toái này thì không cần rời đi cũng được."
Tô Vũ day day trán: "Không cần, trước khi đi không cần thiết thiếu nợ người ta, huống chi là ta thiếu nợ nhân tình bọn họ sao? Hạ Hầu gia cũng quá biết cách làm ăn rồi, chỉ là y khôn khéo quá mức. Người của Đại Hạ phủ cấu kết với Vạn Tộc giáo, người của y ra tay giải quyết thế mà còn muốn khiến ta mắc nợ? Những năm qua Hầu gia xem ra là máu làm ăn khắc vào cốt tủy rồi!"
Đây là nhân tình mà ta nợ các ngươi?
Không phải!
Đại Hạ phủ xảy ra vấn đề như vậy, Đơn thần văn nhất hệ dám cấu kết với Vạn Tộc giáo, lại còn muốn đánh giết ta, muốn chiếm lấy di tích của ta. Người của ngươi muốn ra tay thế mà ngươi còn muốn ta ghi nhớ ân tình. Chỉ có thể nói, những năm này Hạ Hầu gia thật sự đã quá mức thiên về trao đổi ích lợi rồi.
Hiện giờ nếu Hạ gia tung ra một kích lôi đình, thừa dịp mình còn chưa tới Tinh Lạc sơn mà trực tiếp chém giết những người kia, Tô Vũ cũng phải bội phục mấy phần.
Còn về chuyện trở ngại khi chứng đạo vô địch, ngươi phóng túng bọn họ bấy lâu nay, chẳng lẽ đối phương thật sự sẽ nhớ nhân tình à?
Tô Vũ không cảm thấy Đơn thần văn nhất hệ sẽ cho rằng như vậy!
Hạ gia lo lắng nhiều quá!
Nghĩ cũng quá nhiều!
Có lẽ chính Tô Vũ còn chưa thể nào hiểu được, thế nhưng hiện tại hắn cũng không cần đi tìm hiểu.
"Thương thế không ngại chứ?"
Tô Vũ không tiếp tục xoắn xuýt chuyện này, hắn hỏi một câu, Cự Sơn trầm giọng đáp: "Không sao, rất nhanh sẽ khôi phục."
"Vậy thì tốt."
Tô Vũ nhìn đồng hồ, "Không nên chậm trễ, ban đêm đông người, trước hừng đông cần đến nơi, hết thảy theo ta nói mà làm."
"Được!"
Tô Vũ nhìn chằm chằm vào Cự Sơn một lúc lâu, "Sau chuyện lần này, các ngươi muốn đi thì ta sẽ cho người hộ tống các ngươi rời đi, hi vọng tiền bối đừng tự tìm đường chết."
"Ta hiểu!"
Cự Sơn không nhiều lời, chính như Tô Vũ nói, lúc này mà phản bội thì chính là muốn chết.
Chu gia, Hạ gia đều là gia tộc vô địch.
Giờ phút này, ai cũng đều đang chăm chú ngó chừng.
Tô Vũ thậm chí còn cự tuyệt Hạ gia trợ giúp, bởi vì theo Tô Vũ, việc này vốn không nên để mình đi cầu viện mới có người ra tay trợ giúp.
Hạ Hổ Vưu là Hạ Hổ Vưu, không có nghĩa là đại diện cả Hạ gia.
Hạ Hổ Vưu đưa tới hai vị Hộ Đạo giả, đó là nhân tình, Hạ Hầu gia bên kia thì thật sự không tính, Tô Vũ cũng không cần thiết phải mắc nợ gì y.