Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 889 - Chương 887: Sự Đáng Sợ Của Cải Tạo Hệ

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 887: Sự Đáng Sợ Của Cải Tạo Hệ
 

Chu Thiên Đạo cau mày: "Tên Lam Thiên kia muốn làm gì? Hắn không phải là biết được gì rồi đấy chứ?”

"Không sao."

Lão nhân cũng không quá để ý, "Lam Thiên chỉ sợ là đã để mắt tới Tô Vũ, không sao, cái tên này xấu đến chảy mủ, nhưng lại không phải loại hỏng bét, hắn xấu tới mức tự ý thức mình là người tốt, là vì cứu người. Dù cho hắn biết một số bí mật của Tô Vũ thì cũng sẽ không truyền ra ngoài, đại khái là chuẩn bị muốn thu phục Tô Vũ."

Làm một người, nếu xấu đến mức tự cảm giác mình là người tốt, cảm thấy mình đang cứu vớt thế nhân thì sẽ rất khó phán đoán hành vi cư xử của bản thân, có đôi khi sẽ làm ra một chút chuyện khiến người khác không thể tin được.

"Đồ đệ của hắn bị Hạ Tiểu Nhị mang đi rồi. . ."

"Mang cái rắm!"

Đại Minh vương thuận miệng mắng: "Hạ Tiểu Nhị ở đâu ra bản lĩnh mang người của hắn đi, toàn bộ Đại Hạ phủ có thể bắt được tên kia thì cũng chỉ hai ba vị, không bao gồm Hạ Tiểu Nhị. Thiếu nữ kia lúc ta trở về đã nhìn một chút, không thấy biển ý chí, xem ra đã sớm bị Lam Thiên mang đi rồi. Hạ Tiểu Nhị mang theo cái xác rỗng trở về thôi, thật hay giả cũng khó nói."

Đây chính là sự đáng sợ của cải tạo hệ!

Chu Thiên Đạo líu lưỡi: "Lam Thiên vào Nhật Nguyệt mới không bao lâu nhỉ, thực lực gì rồi?"

"Không rõ, ít nhất là Nhật Nguyệt thất trọng."

Đại Minh vương trả lời: "Tên kia cải tạo chính mình, đã cải tạo đến một mức độ đáng sợ, thực lực mạnh mẽ là lẽ thường, được rồi, bắt không được hắn thì lão phu cũng lười để ý đến hắn."

Nói xong, ông cụ lại bảo: "Lão già ta còn có việc, Đại Minh phủ bên này. . ."

Ông cụ nhìn thoáng qua Tô Vũ, "Đừng quá gấp, kiềm chế một chút, chậm rãi tích lũy rồi xưng vương, Đại Minh phủ không vội, không tranh một sớm một chiều! Bọn hắn đấu của bọn hắn, chúng ta mặc kệ, thắng đầu chưa hẳn đã thắng cuối!"

"Nếu như Tô Vũ truyền ra công pháp gì. . ." Chu Thiên Đạo ướm hỏi.

"Tùy ý!" Lão nhân nói: "Truyền trong phạm vi nhỏ là được rồi, đừng làm lớn, dù cho hắn muốn tái lập đa thần văn nhất hệ thì cũng tùy hắn, thế nhưng đừng để khắp nơi đều có, phiền lắm, tối thiểu đừng khuếch trương ra các phủ khác từ Đại Minh phủ. . ."

Chu Thiên Đạo gật đầu.

Lão nhân lại mắng: "Còn nữa, đồ hỗn đản nhà ngươi mau biết tiến thủ chút! Hạ Long Võ người ta đã sắp chứng đạo mà ngươi còn kẹt ở đây, hiện tại nói dễ nghe thì là chúng ta người nào cũng không sợ, nói khó nghe chút. . . Người ta không thèm để vào mắt!"

Đại Minh vương khó chịu muốn chết: "Lão Hạ kia còn chưa hẳn là đối thủ của ta, kết quả sao nào? Đại Minh phủ cùng Đại Hạ phủ. . . Ngươi đi hỏi thử xem, thanh danh cả đời của lão tử, tất cả đều bị ngươi phá hỏng rồi!"

Chu Thiên Đạo bất đắc dĩ đáp: "Cha, việc này sao có thể trách ta? Đây là vấn đề di truyền!"

"Bớt nói nhảm đi!"

Đại Minh vương nói đến đây, cuối cùng nhìn thoáng qua Cục lông nhỏ đang hấp thu thần văn, ánh mắt lấp lánh: "Vật nhỏ này, ngươi dặn Tô Vũ đừng rêu rao, đừng mang đi lung tung."

"Hả?"

"Ta hình như đã gặp qua bộ tộc của nó rồi."

Đại Minh vương không quá chắc chắn: "Thôn phệ thần văn. . . hình như đã gặp qua, nhưng ta không nhớ kỹ, cũng không xác định có phải nó hay không. Hơn ba trăm năm trước, khi vừa chứng đạo không lâu, lúc tìm người đánh nhau hình như có một thứ xuất hiện, lóe lên một cái rồi biến mất, nuốt trọn biển ý chí của một vị vô địch, không biết có phải là thứ đồ chơi này hay không."

". . ."

"Vô địch?" Chu Thiên Đạo nuốt một ngụm nước bọt, ngài đừng có nói xạo!

"Không xác định."

Đại Minh vương lại nhìn một chút, nửa ngày sau mới nói: "Dù sao cũng đừng mang theo nó chạy lung tung là được rồi! Tại sao nó lại đi theo Tô Vũ thế?"

Được rồi, ông cụ cũng lười nhác quản, chỉ cần Chu Thiên Đạo tự cẩn thận một chút là được.

Đến đây, cuối cùng ông mới nói: "Phương pháp chia tách thần văn. . . Đây mới là trọng điểm của rất nhiều thứ, tối thiểu đối với Văn Minh sư là như thế, Đại Hạ vương là tên mãng phu, hắn không hiểu, Hạ gia đi theo Chiến Giả đạo nên cũng không biết rõ! Vừa rồi ta mới ghi chép lại một vài điểm, còn chưa hoàn thiện lắm, ta thấy Sơn Hải làm có vẻ khó khăn, thứ này chúng ta không dễ kiếm, dù sao không phải thuộc đa thần văn nhất hệ, cứ để Bạch Phong cùng Tô Vũ đi chuẩn bị cho tốt. . ."

Lão nhân trầm ngâm một hồi lại nói: "Nếu có thể để cho đám lão gia hỏa như chúng ta chia tách sát nhập chiến kỹ, chắc chắn sẽ có nhiều thứ cải biến, Đại Minh phủ nhiều ít gì phát cho hắn gì đó, cái này phải bỏ ra, lấy ra thì ta còn có thể kéo mấy lão bằng hữu tới."

"Bạch Phong đang ở tiên phong doanh!"

"Không có việc gì!"

Đại Minh vương trấn an: "Ta ở ngay tại Chư Thiên chiến trường, giúp đỡ coi chừng hắn chút, hiện tại không tiện đưa hắn đi, miễn cho mất quy củ, chờ hắn giết được vài người, ra khỏi tiên phong doanh, ta sẽ đưa trở về!"

"Vậy được!"

Chu Thiên Đạo gật gật đầu, thấy lão đầu tử muốn đi, ông vội nói: "Cha, ngài đi rồi, Hạ Long Võ đánh tới thì làm sao để xử lý?"

". . ."

Đại Minh vương thấy lòng thật mệt mỏi!

Lão tử có đứa con như ngươi thật là mệt chết, tội nghiệp đại ca ngươi, đi quá sớm, bằng không thì Chu gia ta cũng không đến mức đáng thương như thế.

"Hạ Long Võ nhàn rỗi không chuyện gì mới đến đánh ngươi, người ta chướng mắt ngươi lắm!"

Đả kích con trai một chút, rất nhanh ông cụ lại nói: "Cầu Tác cảnh hiện đang tọa trấn là vị vô địch Đại Hán vương, có chuyện gì thì tìm ông ta hỗ trợ. Bên Chiến Thần điện hiện đang tọa trấn chính là Diệt Tằm vương, cái tên này mấy ngày trước lại chiến với Long Tằm vương một trận, bây giờ đã trở về tu dưỡng, ta thấy Tô Vũ hình như tu luyện Thời Gian của lão, nếu gặp phải phiền toái thì cũng có thể tìm ông ta. Nếu mà ông ta không giúp thì ném công pháp Thời Gian vào hầm cầu, ghi chép hình ảnh truyền khắp Nhân cảnh!"

". . ."

Chu Thiên Đạo im lặng, ngài đang hố chết con của ngài có đúng không?

Diệt Tằm vương sẽ đánh chết ta!

"Sợ cái gì, cha ngươi còn sống cơ mà."

Đại Minh vương nói vài câu, lại dặn dò: "Ta đi trước, gần đây Thủy Ma tộc và Nguyên thủy thần tộc đều hơi dị động, ta phải đi canh chừng, lão Hạ đều đi cả rồi."

"Cha, Tô Vũ hình như có thần quyết, Văn quyết!"

"Đã nhìn ra." Đại Minh vương lắc đầu: "Không có tác dụng lớn gì, không phải người nào cũng có thể tu luyện, bao gồm cả ta, hiện tại nếu muốn mở thần khiếu thì có thể mở được mấy cái? Tiểu tử này ngày nào đó làm ra pháp môn Hợp Thần khiếu, hoặc là làm ra Nguyên Thần khiếu thì ngươi hãy thông báo tới ta. . ."

Dứt lời, ông lại cấp tốc nói: "Có thể là cải tạo từ Ngũ Hành tộc Văn Quyết rồi hợp nhất lại với nhau, ta cảm nhận được khí tức ngũ hành, thứ này thích ứng với rất ít người, có thể làm được hai bộ 72 khiếu là đủ rồi. Ta quan sát thì thấy hắn có nhiều lắm, không phải tuyệt thế thiên tài thì căn bản không tu luyện được, quá chậm trễ thời gian, tác dụng lại không lớn, Chu gia không có tuyệt thế thiên tài như thế, ngươi giành cái này có ích lợi gì!"

". . ."

Chu Thiên Đạo suy nghĩ một chút, gật đầu, hình như rất có đạo lý!

Đại Minh vương lại bảo: "Đừng nhìn chằm chằm cái kia, không có ích gì, muốn thì chú ý vào Nguyên Thần khiếu ấy, đây mới là then chốt!"

Đại Minh vương cười ha hả: "Bên chỗ Bạch gia ngươi bảo Tô Vũ tới lui nhiều một chút, lúc trước Bạch Thiên Hạo hình như bùng nổ liền là Nguyên Thần khiếu, thế nhưng những di vật mà tên kia lưu lại, lão tử xem không hiểu rõ lắm, có thể Tô Vũ lại có phát hiện không chừng."

"Nguyên Thần khiếu thật sự tồn tại ư?"

Bình Luận (0)
Comment