Phủ thành chủ.
Tiếng rống giận, tiếng gầm gừ vang dội không ngừng truyền vào phủ đệ.
Trong đại điện.
Từng vị cường giả đứng san sát nhau, Hạ Hầu gia ngồi ở trên cao không nói một lời.
Hạ Tiểu Nhị. . .
Ha ha, thì ra không phải là không ai biết rõ, chẳng qua là bình thường mọi người không nói ra mà thôi.
Hạ Hầu gia cười khẽ, tựa vào ghế ngồi, không nói một lời.
Phía dưới, cường giả tới càng ngày càng nhiều.
Hội nghị Sơn Hải!
Đây là một lần hội nghị Sơn Hải, Các lão từ các đại học phủ, Sơn Hải ở các bộ ngành lớn, Sơn Hải trong quân đội, Sơn Hải từ khắp nơi. . . Phàm là có thể tới thì đều muốn tới.
50 người, 60 người. . . 100 người, 200 người. . .
Nhiều không thể tưởng tượng nổi!
Đây chỉ là trong Đại Hạ phủ!
Phủ thành cường đại nằm trong ba vị trí đứng đầu!
Khi lão Thiên Mã và lão Sơn Linh đi vào, chứng kiến cảnh tượng trong phòng thì run rẩy lẩy bẩy, sợ hãi vạn phần!
Đây là thực lực của Đại Hạ phủ ư?
Mà khi Hộ Đạo giả các tộc khác bước tới, ai ai cũng sắp nứt cả tim gan!
Khí tức rung chuyển trời đất kia đang trùng kích tất cả mọi người.
Nhật Nguyệt cảnh cũng tới!
Triệu tướng quân, Hồ tổng quản, Kỷ thự trưởng, thống lĩnh Ám Vệ, tướng chủ phủ quân, lão thái Ngô gia. . .
Một vị lại một vị cường giả xuất hiện.
Hạ Vân Kỳ, Hồ Bình, Triệu Minh Nguyệt. . . Những người này cũng đều đến.
Vạn Thiên Thánh, Trịnh Bình. . . mấy vị phủ trưởng đã sớm đứng ở phía trước.
Từng vị lại từng vị cường giả nối tiếp!
Rất nhiều, rất nhiều người!
Có người màu tóc bạc trắng, có người sắc mặt đau thương, có người vô cùng phẫn nộ, có vài vị cường giả trong quân đội giờ phút này sớm đã nghẹn một bụng khí đến muốn giết người, nhìn chằm chằm đám cường giả của Đơn thần văn nhất hệ, hận không thể xé nát bọn hắn!
Đại Hạ phủ, tướng sĩ chinh chiến trên tiền tuyến có trăm vạn người!
Quân dự bị phía sau càng nhiều không kể xiết!
Việc này nếu triệt để làm lớn lên, một khi rung chuyển quân tâm, Đại Hạ phủ mà bị cường địch tấn công thì chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề lớn!
"Báo!"
Rất nhanh, bên ngoài đại điện có một vị cường giả Sơn Hải vào cửa, quỳ một chân trên đất, lớn tiếng nói: "Bẩm Hầu gia, Chu Minh Nhân, Hồng Đàm. . . Tổng cộng có 16 vị Sơn Hải không thể tới, vì họ đều đang bế quan!"
16 vị Sơn Hải còn đang bế quan, không thể xuất quan.
Hạ Hầu gia nhẹ nhàng gõ gõ lên tay ghế, truyền ra tiếng lộc cộc, y nhắm mắt, trả lời: "Bế quan thì thôi, tới không được cũng không thể cưỡng cầu."
Sau một khắc, có người lại báo, "Bẩm Hầu gia, Đại Chu phủ, Đại Thương phủ, Đại Minh phủ đều có sứ giả đến đây!"
"Triệu!"
Hạ Hầu gia cười khẽ: "Đều đã thành trò cười của chư thiên, không sao, tiếp tục đi, cứ tới xem náo nhiệt, không sao hết!"
Y cười thành tiếng, phía dưới, vô số vị cường giả trông thấy cảnh tượng này lại kinh hồn táng đảm.
Đại Hạ phủ lần này xem như ngã chổng vó rồi!
Một học viên tên Tô Vũ và một đoạn ghi hình đã làm cho cả Đại Hạ phủ đều dậy sóng, thậm chí liên lụy đến ngàn tỉ dân chúng và ngàn vạn tướng sĩ.
Bây giờ, các tướng sĩ đã phẫn nộ đến mức liên lụy đến hết thảy Văn Minh sư.
Họ muốn đóng cửa ba đại Văn Minh học phủ!
San bằng tất cả học phủ!
Lời này, nghe mà rợn cả người.
"Báo, bẩm Hầu gia, sứ giả Cầu Tác cảnh, Chiến Thần điện cầu kiến!"
"Triệu!"
Hạ Hầu gia bật cười, "Tiếp tục đi! Còn có ai tới nữa không? Vạn Tộc giáo có muốn tới không? Không phải trong số chúng ta có người có quan hệ rất tốt với Vạn Tộc giáo sao? Cũng triệu kiến mấy tên tới đi!"
". . ."
Không ai lên tiếng.
Lời này quá đâm tim!
Một lát sau, sứ giả từ các đại phủ, Cầu Tác cảnh, Chiến Thần điện dồn dập tiến vào.
"Tự mình tìm một chỗ đợi xem náo nhiệt đi, đều ở một bên mà xem."
Hạ Hầu gia tủm tỉm cười, y nhìn xuống phía dưới, cường giả vô số.
Đây là Đại Hạ phủ!
Luận về thực lực, gấp đôi Đại Minh phủ cũng chưa hẳn so sánh được.
Mà giờ khắc này lại có một người vào cửa, người vừa tới cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng tìm một chỗ đứng, ôm cánh tay, lạnh lùng nhìn về phía bốn phương.
Triệu Lập!
Hạ Hầu gia mỉm cười cũng không thèm để ý, hậu duệ của Tứ đại, đỉnh cấp Đúc Binh sư, mặc dù không phải Sơn Hải nhưng Triệu Lập cũng có tư cách tới.
Không bao lâu sau lại có một người tiến vào, trong nháy mắt y xuất hiện, khí tức phá Sơn Hải ngập tràn khắp phòng!
Trần Vĩnh!
Y dễ dàng tiến nhập Sơn Hải, không nói một lời, phảng phất như chẳng qua là ăn cơm uống nước. Y tìm một góc để đứng, cũng không nói câu nào.
Hạ Hầu gia vẫn giữ im lặng, giống như đang chờ đợi cái gì đó.
Lại một lát sau, có người đến.
Lần này không phải một người, mà là một đám người.
Có Sơn Hải, có Lăng Vân.
Mấy vị Hoàng lão không một mình đến đây, mà là cùng nhau đi, không chỉ tới mà còn mang theo một yêu thú to lớn vô cùng.
Yêu thú kia khí tức lay trời.
Sau một khắc, yêu thú khôi phục hình người, biến thành một vị lão giả tóc trắng, lưng còng xuống nhưng khí thế vẫn vô cùng cường đại, thậm chí còn vượt qua Nhật Nguyệt cảnh như Triệu tướng quân.
"Vật cưỡi của Nhị Đại!"
Có người truyền âm một câu, trong lòng rung động, vật cưỡi của Nhị Đại quả nhiên vẫn còn sống, từ lâu đã vào trung lập hệ, hôm nay trung lập hệ thế mà cũng cho mời vị này ra, vị này đã rất lâu rồi không hiện thân.
Nhật Nguyệt thất trọng!
Chân chính là đỉnh cấp cường giả, là một trong số cột chống trời của Đại Hạ Văn Minh học phủ!
Vật cưỡi mà Nhị Đại lưu lại!
Phía trước, Vạn Thiên Thánh hơi hơi khom người, lão giả cũng không để ý tới ông, cất bước tiến lên đằng trước, ho nhẹ một tiếng, "Tham kiến Hầu gia, lão hủ làm phiền!"
"Khách khí!" Hạ Hầu gia cười đáp: "Thế mà khiến ngươi cũng phải rời núi, hôm nay thật là náo nhiệt!"
"Không thể không đến." Lão giả cúi đầu, khom người, tằng hắng một cái.
Trung lập hệ có nhiều vị Các lão tự thân tới cửa mời lão đến chủ trì công đạo, cho nên, lão đành phải tới.
Lão nhân cũng không nhiều lời, nghiêng đầu nhìn thoáng qua đám người phía sau Tôn Các lão, cười khẽ, thời khắc này Tôn Các lão sớm đã sợ đến tái mặt.
Xảy ra đại sự rồi!
"Đều đã tới đông đủ rồi chứ?"
Hạ Hầu gia lên tiếng, bắt đầu hội nghị: "Chuyện hôm nay mọi người đại khái đều biết, đều thấy được. Tiếng hô ngoài kia, mọi người đại khái cũng nghe rõ. Ta thấy việc này chẳng phải đại sự gì, Tô Vũ vốn ỷ được sủng sinh kiêu, lại dám thả ra những hình ảnh xấu xí đó, đáng chết! Hãy mau tiến binh vào Đại Minh phủ, bắt lấy Tô Vũ, đánh giết Chu Thiên Đạo cho ta. Chúng dám nói bậy nói bạ, dám có gan vu oan Đại Hạ phủ ta, việc này cũng nên giải quyết!"
"Chu Thiên Đạo quá to gan lớn mật, không được chúng ta đồng ý đã chém giết Kim phủ trưởng Nhật Nguyệt cảnh, chém giết Vu Hồng và vài vị Các lão, đúng là gan bằng trời, nên giết. Tru di toàn tộc!"
"Vừa vặn người đã đến đủ, đi thôi, cùng nhau tiến vào Đại Minh phủ, giết Tô Vũ, diệt Chu Thiên Đạo, việc này đại khái là sẽ chẳng còn ai dám nói gì nữa!"
". . ."
Không ai lên tiếng.
Hạ Hầu gia cười ha hả: "Làm sao vậy? Đại Hạ phủ ta thiện chiến nhất, nói một câu không khách khí, Đại Minh phủ nho nhỏ kia, quân tiên phong của ta chỉ một ngày đã có thể đạp phá cổng thành, bắt lấy Chu Thiên Đạo, chém đầu hắn, Đại Minh vương còn có thể làm gì? Phụ thân ta là Đại Hạ vương cũng có thể ra tay chém chết Đại Minh vương, chẳng phải làm như vậy thì rất sung sướng à?"
Im ắng.
Hạ Hầu gia tủm tỉm cười, nhìn lướt một vòng đại điện rồi lại nói: "Sao thế? Đều không nói lời nào là ý gì? Một tên Tô Vũ nho nhỏ thì tính là thứ gì! Hắn cũng xứng vu oan cho Sơn Hải Nhật Nguyệt của chúng ta à? Còn dám bịa đặt, dạng người như thế còn không giết, giữ lại làm gì?"
"Đại Hạ phủ mấy trăm năm truyền thừa, chẳng lẽ còn vì Tô Vũ cỏn con mà phải nói lời xin lỗi, phải ra mặt giải thích với hắn?"
"Hắn xứng sao?"
Hạ Hầu gia cười ha hả tiếp tục: "Cái tên này bịa đặt vu oan, làm rung chuyển lòng người, nên giết! Hắn chính là Vạn Tộc giáo, ta nói như vậy, có ai có ý kiến gì không?"
". . ."