Chu Hồng Lượng bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, lại ngẩng đầu hô lớn: “Vậy ngươi nguyện ý ở lại Đại Minh phủ ta bao lâu? Ta nghe người ta nói, một khi thực lực ngươi đủ liền sẽ trở về Đại Hạ phủ, ngươi vay tiền của ta, nếu ngươi không trở lại, chẳng phải Đại Minh phủ ta chịu thiệt sao?”
“Quân lấy quốc sĩ đãi ta, ta tất một lòng báo đáp quốc sĩ!”
Tô Vũ cao giọng đáp một câu, Chu Hồng Lượng suy tư, bất chợt phì cười: “Ngươi nói Hạ Hổ Vưu hơn ta, ta không phục, ít nhất có một điểm hắn không bằng ta, không béo bằng!”
“. . .”
Được rồi, ngươi thắng!
Tô Vũ ngừng bước chân, hắn không quay đầu lại, trong lòng bật cười, tên này thật thú vị.
Dù là hậu duệ Hạ gia hay là hậu duệ Chu gia thì đều có khí độ.
Ít nhất tốt hơn đám hậu duệ gia tộc nửa vời nhiều.
. . .
Không nói chuyện với cùng Chu Hồng Lượng nữa, ngay sau đó, Tô Vũ bước vào đại điện.
Vừa vào liền thấy trong đại điện có rất nhiều người, ai nấy đều nhìn hắn như nhìn thứ hiếm lạ.
Tô Vũ cố kiềm nén bản thân, mắt nhìn thẳng, khom người thi lễ: “Bái kiến Phủ chủ, học sinh Tô Vũ đa tạ ân cứu mạng của Phủ chủ!”
“Miễn lễ!”
Chu Thiên Đạo hài lòng mỉm cười, đoạn hỏi: “Trước khi ngươi tới, ta đã thương lượng với mọi người một chút, ngươi nói ý tưởng của mình xem, ngươi muốn đi học phủ học tập hay là lập một sở nghiên cứu chuyên tâm làm việc?”
“Học sinh nguyện nhập học Đại Minh Văn Minh học phủ!”
Chu Thiên Đạo khẽ gật đầu, “Nên như vậy, ngươi muốn trùng kiến viện nghiên cứu Nguyên Thần, cụ thể yêu cầu cái gì thì cứ ghi danh sách rồi giao cho lão Hầu là được, Đại Minh phủ ủng hộ ngươi lập viện nghiên cứu Nguyên Thần.”
“Đa tạ Phủ chủ thành toàn!”
Tô Vũ cung kính nói lời cảm tạ.
Chu Thiên Đạo cười ha hả nói: “Cần gì thì cứ nói, mặt khác đã phê duyệt chức danh nghiên cứu viên sơ cấp cho ngươi, từ nay về sau, ngươi là Văn Minh sư chân chính!”
Tô Vũ lại nói lời cảm tạ.
Chu Thiên Đạo khuyên: “Ngươi còn trẻ, Đại Minh phủ cũng không vội nhất thời, sắp tới ngươi nên đặt học tập là chính, nghiên cứu là phụ, Đơn Đa chi tranh sẽ không lan đến Đại Minh phủ, ngươi ở Đại Minh phủ, Chu gia sẽ bảo hộ ngươi chu toàn, nhưng ra khỏi Đại Minh phủ. . . Tự cầu nhiều phúc đi!”
Chu Thiên Đạo nghiêm mặt nói: “Giờ phút này, ở đây có cường giả Đơn thần văn nhất hệ, ta sẽ nói thẳng một câu. Chư vị, hy vọng tràng cảnh ở Đại Hạ phủ sẽ không xuất hiện tại Đại Minh phủ!”
“Rõ!”
“Được!”
“Ồ!”
“Lần sau không đánh lão Hồ!”
“Lão Hồ còn nợ ta 3 vạn điểm công huân chưa trả, nếu không Tô Vũ giúp lão trả đi, đỡ phải nói chúng ta bắt nạt Đa thần văn nhất hệ.”
“. . .”
Tô Vũ dại ra, cái gì?
Chu Thiên Đạo ho khan một tiếng: “Hồ Hiển Thánh, viện trưởng Đa thần văn học viện của Đại Minh Văn Minh học phủ, Sơn Hải thất trọng, hôm nay không tới đây, chắc là ông ta bế quan rồi, nợ mấy đồng lẻ ấy mà, ngươi không cần để ý.”
Đồng lẻ?
Tô Vũ không hé răng, ta cảm thấy mình sắp xui xẻo rồi.
Ta vừa tới, vậy mà trong đại điện đã có người bảo ta trả nợ hộ vị Hồ viện trưởng này, vậy là sao?
Vị lão giả vừa nói chuyện nhìn về phía Tô Vũ, tươi cười nói: “Ngươi vào học phủ, vậy dựa theo quy củ thì phải phân đến Đa thần văn học viện, Đại Hạ phủ không có Đa thần văn học viện, chúng ta thì lại có, hệ các ngươi không lao động gì, đánh nhau cũng không được, chế tạo cũng không xong, nghiên cứu cũng thường thường, nợ chúng ta chút tiền thôi, đại khái tầm 20 vạn điểm công huân. . .”
“Tô Vũ đồng học, nếu ngươi muốn vực dậy Đa thần văn nhất hệ thì tốt nhất là giúp lão Hồ trả tiền đi, hôm nay lãp không tới không phải vì bế quan, lão sợ chúng ta đòi nợ nên kiên quyết không ra khỏi cửa đấy, cứ tiếp tục như vậy cũng không tốt, đúng không?”
“. . .”
Tô Vũ không nói gì, Hồ Hiển Thánh viện trưởng không tới đây không phải vì bế quan!
Là bởi vì. . . Chủ nợ quá nhiều!
Má nó!
20 vạn điểm công huân?
Lão tử mới vừa trả giúp 30 vạn điểm công huân ở Đại Hạ phủ, các ngươi lại tới, các ngươi nghĩ ta là Thiện Tài Đồng Tử sao?
Giờ phút này đại điện có chút ầm ĩ, ngay sau đó, một vị tráng hán đi về phía Tô Vũ, lớn giọng nói: “Nợ tiền là việc nhỏ, lúc trước lão Hồ đã thế chấp đa thần văn học viện cho ta, phong các viện nghiên cứu không dùng, ba tháng nữa là đến kỳ, ta sẽ đến thu địa bàn, đa thần văn học viện các ngươi sắp không giữ được nữa rồi, Tô Vũ, hay ngươi làm học viên tự do đi!”
“. . .”
Tô Vũ nhìn về phía Chu Thiên Đạo, ánh mắt dại ra.
Chuyện này là thật ư?
Chu Thiên Đạo ho nhẹ một tiếng: “Cái này. . . Đó là chuyện của bọn họ, Chu gia sẽ không tham dự, Hồ viện trưởng thế chấp đa thần văn học viện, ta đây cũng không tiện nói gì, nhưng viện nghiên cứu của hắn không tồi, nếu không ngươi quên vụ tài chính đi, tài chính Chu gia dung để duy trì cho ngươi thì giờ trả cho lão Hà, viện nghiên cứu của viện trưởng lại thuộc về ngươi, coi như viện nghiên cứu Nguyên Thần mà dùng, ồ, không tệ đâu!”
Lão Hà chính là tráng hán.
Chu gia không đưa tiền cho Tô Vũ nữa, mà chuyển sang trả nợ giúp, thế nào?
Viện nghiên cứu của viện trưởng Đa thần văn nhất hệ thì đưa cho Tô Vũ!
Tô Vũ tiếp tục dại ra, rốt cuộc ta đang ở đâu?
Ta đang làm gì?
Ta ở trung tâm đại điện Đại Minh phủ, tại đây, Phủ chủ nói rằng viện trưởng đã thế chấp học viện, không còn nữa rồi!
Hiện tại muốn tới học viện thì trả tiền đi.
Viện trưởng?
Hồ Hiển Thánh?
Tô Vũ đờ đẫn: “Ta lấy viện nghiên cứu, Hồ viện trưởng có đáp ứng không?”
Mọi người không cho là đúng, tráng hán kia nói thẳng: “Hắn nợ tiền, ta đưa giấy nợ và hợp đồng thế chấp cho ngươi, hắn không đưa ngươi viện nghiên cứu, ngươi trực tiếp thu đa thần văn học viện, tự mình làm viện trưởng, vậy không phải tốt hơn sao?”
“. . .”
“Ta có thể làm viện trưởng à?”
Tô Vũ ngây người.
Cái quỷ gì vậy?
“Được rồi!”
Chu Thiên Đạo bất đắc dĩ nói: “Cái kia. . . Ngươi đừng nhận cái cục diện rối rắm này thì hơn, khụ khụ, ta nhắc nhở ngươi một chút, làm viện trưởng thì ngươi phải nuôi sống người cả viện, Đa thần văn nhất hệ tiêu hao nhiều thế nào, chính ngươi cũng rõ, thu không đủ chi.”
Chịu rồi, Đa thần văn nhất hệ đốt của kinh khủng ra sao, Tô Vũ ngươi hẳn là minh bạch.
Người ta khốn cùng thất vọng không phải là không có nguyên nhân.
Lão Hồ cũng không dễ dàng!
Tưởng gỡ được vốn, nhận thêm viện nghiên cứu cao cấp, kết quả lỗ rối tinh rối mù, vốn ban đầu cũng mất hết, hiện tại trốn nợ khắp nơi.
Dưới đài, bên cạnh Tô Vũ, một vị lão nhân tiên phong đạo cốt mỉm cười cất tiếng: “Tô đồng học, nếu ngày nào đó ngươi đi Đại Minh Văn Minh học phủ, nhớ mặc rách nát một chút, gần đây lão Hồ thiếu tiền đến điên rồi, vay tiền khắp nơi, thấy ngươi mặc đẹp không chừng ông ta sẽ bám lấy ngươi, cẩn thận nhé!”
Nghe lời này, những người khác sôi nổi tán đồng, có người nói: “Lão cạn vốn rồi, viện nghiên cứu chó má kia tiêu phí kếch xù, nhưng khai phá ra toàn là thứ phẩm, có tác dụng gì chứ? Còn đại trận dịch chuyển không gian, gia hỏa này điên thật rồi, hình như đã đập vào trăm vạn điểm công huân đi? Giờ thì vui luôn, mệt đến mông hướng lên trời, hiện tại đa thần văn học viện gào khóc đòi ăn, chỉ sợ một đám người muốn chuyển qua hệ khác, không thì sắp chết đói tới nơi!”
“. . .”
Tô Vũ chấn động!
Má!
Nghiên cứu cái gì?
Đại trận dịch chuyển không gian?
Đây không phải Truyền Tống Trận sao?
Tô Vũ biết lý luận này, hắn đã từng nghe nói, nhưng vô địch cũng không làm ra được, Đa thần văn nhất hệ Đại Minh phủ lại nghiên cứu cái này, điên rồi à?
Khó trách nợ nần nhiều như vậy!
Thứ đó mà đập tiền vào thì đúng là chỉ có lỗ chứ không thấy lời!
Tô Vũ đau đầu, Đại Hạ phủ cũng thật là, trước đây mấy người Hồng Đàm vẫn luôn làm nghiên cứu thiên phú tinh huyết, cũng chỉ tiêu hao chứ không kiếm lời, suýt nữa nghèo đến hộc máu, thế mà hiện tại Đại Minh phủ cũng vậy!
Đến mức viện trưởng còn phải thế chấp học viện!
Mà Đại Minh phủ còn cho phép loại giao dịch này!
Một đám người điên đúng không?
Ngươi bảo Chu Minh Nhân thế chấp thần văn học viện thử xem, Hạ gia sẽ một đao đánh chết ông ta!
“Ta. . . Nghĩ lại đã!”
Ta muốn làm học viên tự do.
Có điều hiện giờ Tô Vũ chỉ có thể nói như vậy, hắn không muốn vào đa thần văn học viện, hiện tại bảo trì trạng thái không xác định, hơn nữa hắn cảm thấy đây có thể là cái hố to!