Tính ra, tổng cộng lần này Tô Vũ thu hoạch được 32 vạn điểm công huân, 7 vạn điểm cống hiến.
Mà đó còn là Tô Vũ không lấy được thẻ của vị Ma thần Nhật Nguyệt ngũ trọng kia, kẻ đó đã bị Chu Thiên Đạo trực tiếp mang đi.
32 vạn điểm!
Giờ phút này, mặt mũi trung niên trắng bệch, y đã biết đối phương là ai!
Tô Vũ!
Thật giỏi, giết thật nhiều.
Hắn giết chết nhiều người như vậy, thật đáng sợ, mà toàn bộ thẻ công huân còn nằm trong tay hắn.
Tô Vũ không để ý tới sắc mặt của đối phương, hắn đang nghĩ đến Đại Hạ phủ, Đại Hạ phủ cư nhiên không khóa đám thẻ này lại.
Tô Vũ nhếch môi cười, không biết Đại Hạ phủ tạm thời quên mất hay là chưa kịp làm, hay là cố ý không khóa, bởi vì có lẽ Hạ Hầu gia đoán được rằng đống thẻ này bị mình cầm đi.
Tô Vũ không chút chần chừ, hắn chuyển toàn bộ điểm công huân trong từng tấm thẻ đến thẻ của mình.
Thẻ của hắn vốn không còn điểm công huân, lúc này nháy mắt đã lên tới 32 vạn, đây là lần Tô Vũ sở hữu nhiều điểm công huân như thế.
Cuối cùng Tô Vũ để lại một tấm thẻ không biết của ai, bên trong có trăm điểm công huân, hắn tùy tay ném cho người trung niên kia, bình thản nói: “Đa tạ, đây là thù lao của ngươi!”
“Không dám, tiểu nhân nào dám thu đồ của đại nhân.”
“Cầm đi!”
“Vâng.”
Người trung niên không dám từ chối nữa, y cầm thẻ công huân, nhỏ giọng nói: “Đại nhân, kỳ thật điểm cống hiến của Vạn Tộc Giáo cũng có thể đổi thành điểm công huân.”
Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, người trung niên cẩn thận lựa chọn từ ngữ: “Cái kia. . . trong Vạn Tộc Giáo có vài kẻ không xem như Vạn Tộc Giáo chúng thật sự, chỉ là kẻ du thủ du thực, kẻ lừa đảo, những người này có kẻ ẩn núp ở các đại phủ, sẽ làm giao dịch điểm cống hiến và điểm công huân.”
Tô Vũ gật đầu, xua xua tay: “Ta biết rồi!”
Người trung niên cũng không dám nhiều lời thêm, Tạ tổng quản nhanh chóng cho người dẫn y rời đi.
Chờ y đi rồi, Tạ tổng quản mới lên tiếng: “Tô tiên sinh, Vạn Tộc Giáo quả thật có người như vậy, điểm cống hiến có thể đổi thành điểm công huân, đối phương sẽ lấy chút lợi tức, nhưng nếu tiên sinh có phương pháp thì tự ngài dùng là được, chưa chắc đã cần tiêu tiền đi đổi.”
Tô Vũ gật đầu, hắn không vội, tạm thời không thiếu tiền.
32 vạn điểm, vậy là đủ rồi!
Tô Vũ lại hỏi: “Tạ tổng quản, các đại phủ thống kê công huân như nhau đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Ta chém giết không ít yêu thú ven đường, bao gồm một ít Vạn Tộc Giáo chúng cùng với đám phản nghịch Chu Bình Thăng, ta có thể đổi điểm công huân sao?”
“Có thể!”
Tạ tổng quản giải thích: “Các đại phủ trong Nhân Cảnh làm việc độc lập, bình thường không can thiệp vào việc của phủ khác, nhưng có vài thứ vẫn phải thống nhất, ví dụ như tiền An Bình hoặc điểm công huân để tiện trao đổi, đây là hệ thống giao dịch mà Cầu Tác Cảnh và Chiến Thần Điện cùng tạo ra năm đó.”
Tạ tổng quản nói tiếp: “Chiến tích của ngài có thể tính là quân công, quân công là khen thưởng cơ sở, kỳ thật do Chiến Thần Điện và Cầu Tác Cảnh phân phát, mà nguồn điểm công huân lại do các đại phủ cùng nhau gom góp, mục đích là tạo cơ hội cho Văn Minh sư và Chiến Giả tự do, nếu không, đối phương giết địch nhân ở Đại Hạ phủ, tới Đại Minh phủ lại không đổi được thì bọn họ sẽ mất đi tính tích cực.”
Tô Vũ gật đầu, quy định này không tồi.
Lúc trước hắn không tìm hiểu sâu, nói cách khác, các đại phủ cung cấp tài chính công cộng, do Cầu Tác Cảnh và Chiến Thần Điện làm chủ, sau đó phát cho những người lập công, cứ như vậy, đổi công huân ở đâu cũng như nhau, sẽ không tạo thành áp lực hay bất mãn đối với đại phủ địa phương.
“Tọa kỵ của ta cũng giết không ít người, vậy có tính là của ta không?”
Hắn đang nói đến mấy vị Độc Nhãn, bọn chúng giết không ít người, có cả Sơn Hải cảnh, bọn chúng đã giết Vân Hổ và Sơn Hải của Ma Hạt giáo, cùng với Lăng Vân cửu trọng của Thiết Dực Điểu nhất tộc.
Mà đám Thủy Nhân cũng giết Lăng Vân cửu trọng của Hắc Báo tộc.
“Đương nhiên được tính là chiến lợi phẩm của tiên sinh!”
Tô Vũ tính toán một chút, giết Đằng Không, tiền trung hậu tam trọng, phân biệt là 100, 200, 300 điểm.
Giết Lăng Vân, vậy tăng lên rất nhiều, 1000, 2000, 3000.
Mà giết Sơn Hải, đó chính là 1 vạn đến 3 vạn điểm công huân.
Sơn Hải mà đám Độc Nhãn giết đều là tiền kì, hai vị Sơn Hải là 2 vạn điểm, đám Thủy Nhân giết tổng cộng 4 vị Lăng Vân hậu kỳ, 12.000 điểm, lại thêm mấy kẻ Lăng Vân tiền kỳ khác nữa.
Tính ra đại khái cũng đến 4 vạn điểm.
Chưa kể trên đường bọn họ còn giết không ít Yêu tộc Đằng Không cảnh cùng Vạn Tộc Giáo chúng Đằng Không cảnh tập kích, tính ra cũng có mấy ngàn điểm.
Nhiều thật, chắc đổi được khoảng 5 vạn điểm công huân đúng không?
Tính toán như vậy, lúc này Tô Vũ kiếm lời rất nhiều, hơn 40 vạn điểm công huân, nếu tính thêm cả đống điểm cống hiến.
Mặt khác còn có một vài Văn Binh tổn hại cùng với thi thể mấy đại yêu và thi thể đám Yêu tộc Đằng Không.
Những gia hỏa đó đều không mang bảo vật nào.
Cộng thêm bảo khố của Thiên Nghệ thần giáo, Tô Vũ kiểm kê một chút, chỉ sợ giá trị cũng có mấy chục vạn điểm công huân, lúc này, có lẽ Tô Vũ đang sở hữu gần trăm vạn điểm công huân!
Đương nhiên đây là kết quả của 12 vị Sơn Hải và 2 vị Nhật Nguyệt tử vong mang đến cho hắn.
Giết nhiều người như vậy mà không kiếm được trăm vạn điểm công huân, vậy còn không bằng đi nghiên cứu phát minh công pháp, một bộ công pháp xuất sắc cũng có thể kiếm nhiều tương tự.
Khó trách Văn Minh sư Đại Minh phủ lười ra chiến trường.
Dù giết chóc nhiều, dù giết vài vị Nhật Nguyệt cũng chưa chắc kiếm được nhiều như tích lũy từ mấy vật nhỏ bọn họ nghiên cứu phát minh ra.
Giết người, là vụ làm ăn kiếm tiền ít nhất.
Tô Vũ không lằng nhằng, giao Thần Phù dùng một lần cho Tạ tổng quản rồi nói: “Tổng quản có thể giúp ta xử lý mấy thứ này không? Và cả một ít Văn Binh tổn hại nữa.”
Có rất nhiều thứ linh tinh, giữ lại cũng không có trợ giúp quá lớn cho Tô Vũ.
Không bằng đổi hết toàn bộ thành công huân, rồi xem mình cần cái gì thì mua sắm sau.
Tạ tổng quản vội đáp: “Chỉ là việc nhỏ, nếu Tô tiên sinh không tiện ra mặt thì ngài cứ giao bằng chứng ngài đã giết chết Yêu tộc và đám Vạn Tộc Giáo cho ta, ta giúp tiên sinh giải quyết vấn đề lĩnh công huân.”
“Phiền toái tổng quản!”
Tô Vũ thở phào, như vậy cũng tốt.
Chu Thiên Đạo chỉ lấy đi thi thể Thần Ma Nhật Nguyệt, còn lại đều cho hắn, hiện giờ hắn lại đưa hết cho Tạ tổng quản, chỉ tự lưu giữ thi thể 3 đại yêu Sơn Hải, sau này có khả năng cần dùng tới.
. . .
Cứ như vậy, Tô Vũ không ra cửa, ở yên trong tiểu lâu.
Chờ tới buổi tối, Tạ tổng quản mang đến cho hắn một tấm thẻ công huân, tổng cộng vừa vặn 5 vạn điểm công huân, không biết có phải là y cố ý xin con số tròn cho hắn hay không, Tô Vũ cũng không hỏi nhiều.
Đến lúc này, trong tay hắn đã có 37 vạn điểm công huân, 7 vạn điểm cống hiến.
Thi thể 3 đại yêu Sơn Hải, còn có một vài bảo vật khác, bản thân Tô Vũ cũng mang theo mấy chục cuốn ý chí chi văn cùng với một ít tư liệu từ Đại Hạ phủ, còn có vài con rối Triệu Thiên Binh đưa, đều là đồ hữu dụng.