Ngưu Bách Đạo câm nín, ngươi yêu sách nhiều như vậy, người ta đáp ứng mới là lạ!
Ngẫm nghĩ một hồi, Ngưu Bách Đạo bất giác bật cười: “Ngươi yêu cầu quá đáng, ta thấy không ổn đâu, như vậy đi, ta truyền tin qua đó, bọn họ mà không trả tiền, cho Hồ Hiển Thánh đi chế tạo hố đen không gian, nuốt Cầu Tác Cảnh của bọn họ, ngươi xem thế nào?”
“. . .”
Chu Thiên Đạo không còn lời gì để nói, sau một lúc lâu, ông gật đầu, “Được, làm vậy đi!”
“Được, ta đi đây, dọc đường tên nhãi ranh kia đi theo ta, ta còn không có thời gian tắm một cái, thể nghiệm và quan sát dân tình một chút, ta đi trước.”
“Kiềm chế đi, già rồi!”
“Vẫn khỏe mạnh hơn ngươi!”
Hai người trêu chọc lẫn nhau, sau đó Ngưu Bách Đạo rời đi, Chu Thiên Đạo cười một tiếng, bọn họ rảnh rỗi sinh nông nổi à, hiện tại thằng ngốc nào chủ trì Cầu Tác Cảnh, địa bàn nhà ta mà cũng muốn xen vào ư?
Các ngươi cho rằng chúng ta là Hạ gia chắc?
Ngáp một cái, sau đó Chu Thiên Đạo mở miệng: “Người đâu, đi nói cho Tô Vũ, có người muốn nhằm vào hắn, ta vì hắn mà thanh toán 100 vạn điểm công huân đuổi tên kia đi, nhưng tiền bạc hao cảm tình, lần sau có thành quả nhớ ưu tiên cung ứng Chu gia, Chu gia không thiếu tiền!”
“Rõ!”
Lập tức có người đáp lời rồi rời đi, Chu Thiên Đạo nở nụ cười, nhân tình miễn phí, không đưa là ngu.
“Thử à?”
Ông nói thầm một tiếng, thật không thú vị.
Bọn họ muốn thử Đại Minh phủ, hay là nhằm vào Tô Vũ?
Hay là. . . Nhằm vào ta?
Ta mới đột phá Nhật Nguyệt cửu trọng không lâu, còn chưa chứng đạo, thử cái gì!
“Ta yếu như vậy, mỗi ngày bị người khác khinh bỉ, các ngươi thử ta làm gì? Ta còn chưa chắc đánh được Hạ Tiểu Nhị, các ngươi nhắm vào Hạ gia và Chu gia là được, lão Chu gia ta đã thảm như vậy còn muốn tới thử, ai, nhân tâm vô cổ a!”
Chu Thiên Đạo rung đùi đắc ý, ta yếu lắm, thật đấy!
Cha ta còn nói ta yếu, các ngươi nói xem ta có yếu hay không?
. . .
Giờ phút này, trong Đại Minh Văn Minh học phủ có tiếng bàn luận ồn ào.
Phó phủ trưởng mới tới còn chưa vào cửa đã tàn, bị mang đi rồi, thật đáng thương.
“Thật thảm!”
Ngô Lam ăn cơm cũng nghe được thanh âm bên ngoài, đồng tình than một tiếng, phó phủ trưởng, ít nhất là Sơn Hải đỉnh phong, kết quả lại bị kẹp bắt thú kẹp gãy chân, vậy còn không thảm thì cái gì mới là thảm?
Chẳng những thảm, còn mất mặt.
Tô Vũ lại không cảm thấy như vậy, hắn chỉ cảm thấy Đại Minh phủ thật to gan, không cho Cầu Tác Cảnh chút mặt mũi nào, giẫm bẫy kẹp gãy chân ư, ai tin chứ, tin thì là kẻ ngốc!
“Cầu Tác Cảnh. . .”
Tô Vũ nghi hoặc, Cầu Tác Cảnh có ý tứ gì?
Cầu Tác Cảnh không phải là một thánh địa do các đại vô địch tạo thành sao?
Những người như Đại Minh Vương mới là chủ lưu trong đó, vậy mà Cầu Tác Cảnh dám tới nhúng tay vào việc nhà lão Chu gia, điên rồi à, hay là cảm thấy Đại Minh Vương không phải người đứng đầu cho nên không cần nể tình?
Kỳ thật Đại Hạ vương cũng là phó lãnh đạo Chiến Thần Điện.
Người đứng đầu Chiến Thần Điện là Đại Tần vương.
Nhưng không thấy Chiến Thần Điện có lá gan xen vào chuyện Đại Hạ phủ, sứ giả Chiến Thần Điện ở Đại Hạ phủ rất ngoan ngoãn, gần như không có động tĩnh gì, mà sao Văn Minh sư lại lắm chuyện như vậy?
Tô Vũ không nghĩ nữa, dù sao đối phương chưa chắc đã tới vì mình.
Tuy hắn gây ra động tĩnh không nhỏ, nhưng thực lực của hắn chỉ có hạn, tuy rằng rất nhiều người cảm thấy dù không có thiên phú tinh huyết, Tô Vũ vẫn là yêu nghiệt, nhưng cố lắm thì cũng chỉ có thể chiến Đằng Không thất bát trọng.
Yêu nghiệt thì yêu nghiệt, cũng không cần phái cường giả tới nhìn chằm chằm, không chừng là vì ai khác.
Nhưng thực đáng tiếc, người ta vừa tới đã bị đám lão Chu đá đi rồi.
Khó trách Đại Minh phủ có thể hưởng thái bình, nơi đây căn bản không có không gian sinh tồn cho đám gia hỏa thích gây chuyện!
. . .
Cơm nước xong, bọn họ xuống lầu.
Các học viên còn đang nghị luận, hôm nay có ba tin tức lớn, thứ nhất là Đại Viên Cầu hùng thú sinh nhãi con, thứ hai là Tô Vũ nhập học, thứ ba là phó phủ trưởng gãy chân.
Khó được có hôm nhiều tin tức lớn như vậy, học viên Đại Minh phủ rất hưng phấn, không ngừng thảo luận.
Ngô Lam nghe những người đó tranh luận ồn ào, cảm thấy khó hiểu, “Bọn họ không cần tu luyện hay đi học sao?”
Sao nàng cảm giác những người nhàn rỗi quá vậy?
“Đây cũng là một loại tu luyện.”
Tô Vũ cười cười, chỉ vào vị học tỷ đang trồng hoa, “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thần văn của vị kia liên quan đến hoa cỏ, thoạt nhìn không có lực sát thương, mà nếu cho nàng thời gian bố trí một lãnh địa thực vật, lực sát thương tuyệt đối không yếu!”
Giờ phút này, Tô Vũ cũng dần hiểu ra một vài điều.
Văn Minh sư Đại Minh phủ không phải không tu luyện, chỉ là phương pháp bất đồng mà thôi.
Khóe miệng hắn nhếch lên, chỉ qua một học viên câu cá nơi xa: “Vị kia đang mài giũa ý chí lực, trong nước có một yêu thú thực lực không yếu bồi luyện, đây cũng là tu luyện.”
“Thấy lão sư đạp Phong Hỏa Luân không? Phong Hỏa Luân là thần văn, vài thần văn hợp thể, đã cụ hiện, có lẽ vị này đang thí nghiệm hiệu quả, khả năng là đang cải tiến phương thức tổ hợp.”
Tô Vũ vừa dứt lời, vị lão giả đạp Phong Hỏa Luân nhìn về phía hắn, nhe răng cười, rồi xuất hiện trước mặt hắn trong nháy mắt, “Tô Vũ, ngươi là thiên tài Đa thần văn nhất hệ, hẳn ngươi có rất nhiều lĩnh ngộ với vấn đề dung hợp thần văn, nếu không ngại thì có thể giao lưu cùng lão phu bất cứ lúc nào.”
Tô Vũ mỉm cười đáp: “Chắc chắn rồi! Phong Hỏa Luân của lão sư do mấy thần văn tổ hợp thành vậy?”
“Ba cái, phong, hỏa, tốc.” Lão nhân khoe: “Tốc độ không tồi, lực sát thương tạm được, nhưng vẫn cảm thấy khiếm khuyết điểm gì đó, tuy dung hợp được nhưng không phải hoàn mỹ, luôn có chút xung đột trong đó.”
Lão nhân lẩm bẩm: “Ta nghĩ chỉ cần có thời gian thì có thể tự nhiên ma hợp, nào ngờ đã lâu rồi mà vẫn không ma hợp thành công.”
Tô Vũ quan sát hồi lâu liền hiểu, hắn giải thích: “Phong trợ hỏa thế, hỏa lại không thể trợ phong thế, không quá cân bằng! Thần văn chữ tốc không có tác dụng cân bằng, tốt nhất là lão sư phác họa thêm một thần văn cổ vũ thần văn chữ phong, nếu không hỏa thế quá lớn, phong thế bị áp, sớm hay muộn cũng sẽ phá hỏng cân bằng.”
“Ngươi nói có chút đạo lý.”
Lão nhân thở dài: “Nhưng chúng ta không phải Đa thần văn nhất hệ, một khi gia nhập nhiều thần văn, tuy rằng vẫn có thể hình thành tổ hợp, nhưng sẽ phải hao phí rất nhiều tinh lực để khống chế tổ hợp thần văn, mọi người ai mà không có mấy cái như vậy? Thần văn chiến kỹ là chủ động giam cầm thần văn, hình thành một thể, mà chúng ta cần tự mình dùng ý chí lực thao tác, như vậy sẽ khiến chúng ta tốn rất nhiều tinh lực, theo ý ta, ba thần văn là tổ hợp phát huy uy lực lớn nhất hiện giờ.”
Tô Vũ gật đầu, điều này cũng đúng.
Không có khuôn mẫu thần văn chiến kỹ, kỳ thật mọi người cũng có thể tổ hợp, nhưng đó là cưỡng ép tổ hợp, không phải dung hợp, đây không phải là đa thần văn dung hợp hệ, cũng không phải thần văn chiến kỹ, không thể hình thành một khuôn mẫu, những thần văn đó bài xích lẫn nhau, yêu cầu người thao tác phải áp chế lực bài xích, tiến hành cưỡng ép dung hợp.
“Tiểu Tô đồng học, có thời gian thì giao lưu sau, lão phu đi trước đây!”
Lão nhân không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi.
Ngô Lam kỳ quái nhìn Tô Vũ: “Ông ta là người Đơn thần văn nhất hệ à?”
Vậy mà ngươi còn nói chuyện với ông ta!
Tô Vũ phì cười: “Không sao, ta không nhằm vào toàn bộ đơn thần văn nhất hệ, chỉ là một số người mà thôi, ở Đại Minh phủ này cũng không có cừu hận hay mâu thuẫn gì liên quan đến ta, giao lưu bình thường là được.”