“Liên hệ rồi.”
Chu Thiên Đạo qua loa đáp: “Hắn không để ý đến ta, nhưng đó là trước kia, hiện tại không phải Tô Vũ đang ở đây sao? Lần trước Triệu Thiên Binh còn bị hắn mời ra, ta thấy mối quan hệ này phi thường tốt, rất có hi vọng!”
Giúp Triệu Lập thành công chế tạo Văn Binh, Triệu Lập thăng cấp Sơn Hải, đại khái cũng có thể thăng cấp Chú Binh sư Địa giai.
Có thêm một vị Chú Binh sư Địa giai cũng rất tốt.
Mấu chốt chính là, có lẽ. . . có thể kéo theo Triệu Thiên Binh tới!
Đó chính là kẻ có được chân truyền chân chính của Tứ Đại!
Chú Binh sư Địa giai đỉnh cấp!
Kẻ đúc ra Văn Binh Địa giai đỉnh phong!
Cả Nhân cảnh, ở đạo Chú Binh, người có thể đơn độc đúc nên Văn Binh Thiên Giai hiện tại chỉ có một vị, là cường giả vô địch cảnh.
Triệu Thiên Binh ở Đại Chu phủ cũng rất được coi trọng, bằng không thì một kẻ ngoại lai như ông mà muốn trở thành phủ trưởng Chú Binh học phủ, đây là chuyện không thể tưởng tượng.
Ngưu Bách Đạo không nói gì!
Tên này còn dám nghĩ thật kìa!
Tiểu Chu này càng ngày mơ càng xa, đã kéo được Tô Vũ tới đây rồi lại còn muốn kéo thêm Triệu Lập, nghĩ kéo được Triệu Lập rồi còn mơ mộng kéo luôn theo Triệu Thiên Binh, mơ hão chăng?
Mà kỳ thật Chu Thiên Đạo còn tưởng tượng ra viễn cảnh đẹp hơn nữa, ông lẩm bẩm: “Kỳ thật có thể mượn sức cả người khác nữa! Ngô Nguyệt Hoa! Đỉnh cấp thần đan sư! Ngươi thấy không? Tiểu nha đầu Ngô gia đã chạy tới đây theo Tô Vũ rồi, nếu lôi kéo được Ngô Nguyệt Hoa thì có lẽ mẫu thân nàng cũng theo tới, đó cũng là đỉnh cấp thần đan sư, còn có tiểu nha đầu Ngô Kỳ kia nữa, nàng cũng là thiên tài yêu nghiệt có một không hai.”
Chu Thiên Đạo càng nói càng hung phấn: “Có được một Tô Vũ còn có thể kéo theo rất nhiều người! Trừ tên Liễu Văn Ngạn thích gây chuyện kia, kỳ thật có thể nhận hết, Liễu Văn Ngạn thì thôi, để lại cho Đại Hạ phủ đi!”
Liễu Văn Ngạn quá phiền toái, dễ chọc đến vô địch.
Còn mượn sức những người khác thì không hề có chút áp lực nào.
Các ngươi thử gây chuyện ở địa bàn Đại Minh phủ ta xem?
Mà trung tâm của tất cả những người đó đều là Tô Vũ.
Chu Thiên Đạo cười tới nhe răng trợn mắt!
Có lẽ thật sự có thể thành công đấy!
Thử xem, cũng không tổn thất cái gì, nếu thành công thì ông kiếm bộn rồi.
“Lão Ngưu, tập trung chế tạo ngọc cảm ứng siêu cấp cho ta, dù không thể bao trùm toàn thành, vậy cũng phải bao trùm Đại Minh Văn Minh học phủ trước, ta muốn xem tên to gan lớn mật nào dám ẩn núp tiến vào!”
Muốn lẻn vào Thiên Đô phủ ư?
Vậy phải hỏi Chu gia ta đã!
Các ngươi cho rằng đây là tiểu phủ sao?
Chu gia đào tạo Văn Minh sư, cho đãi ngộ tối cao, tiêu tốn vô số tài nguyên, hao phí vô số đại giới, há có thể không có chút bản lĩnh nào!
“Được, ta sẽ bảo bọn họ thử điều chỉnh một chút, mau chóng hoàn thành, bao trùm học phủ trước.”
Dứt lời, Ngưu Bách Đạo lại hỏi: “Còn gây chuyện ở Cầu Tác Cảnh không?”
“Có chứ! Không gây chuyện thì bọn họ sẽ cảm thấy là chúng ta chột dạ, càng là lúc này thì càng phải lớn mật, càng phải càn rỡ! Lão tử không chứng đạo, không sợ bất cứ ai, ai muốn chứng đạo thì đến cầu ta đi, ngươi xem Đại Chu phủ dám trêu ta sao?”
Chu Thiên Đạo bĩu môi, bọn họ chọc ta thử xem!
Chu Phá Long, Chu Phá Thiên nhà ngươi còn muốn chứng đạo hay không?
Muốn cha ta nhúng tay hay không?
Nếu cha ta mặc kệ, lại kéo theo mấy bằng hữu cũng mặc kệ, vậy thì dù Hạ Long Võ đứng mũi chịu sào, các ngươi cũng sẽ gặp phiền toái lớn.
Kiêu ngạo!
Điệu thấp!
Đây là hai mặt hoàn toàn bất đồng, ở Đại Minh phủ, hai mặt mâu thuẫn như vậy lại thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Ta không gây chuyện, nhưng không sợ gặp chuyện.
Bình thường ta điệu thấp, nhưng nếu dám chọc tới ta, ta đây không kiềm nén nữa, ta sẽ bung xõa, bung tới nỗi khiến ngươi phải sợ hãi cho biết.
“Tiếp tục áp bách bọn họ, bắt đền tiền, nói nhảm ít thôi, không đền không được! Dám thử Đại Minh phủ ta, muốn chen chân vào sự vụ Đại Minh phủ, lá gan không nhỏ, không vả mặt bọn họ thì không được, Đại Hán Vương mà xuất quan, bảo lão đại đi cáo trạng, khóc lóc kể lể, bọn họ muốn làm phản chắc, địa bàn nhà ta mà cũng dám nhúng tay vào!”
Ngưu Bách Đạo cười cười gật đầu, cũng không nhiều lời.
Chu Thiên Đạo coi như là đứa trẻ lớn lên trong sự quan sát của ông.
Là một gia hỏa rất thú vị!
Ông ngẫm nghĩ một lúc rồi nhắc nhở: “Có thể nói với Tô Vũ là một vài công pháp truyền trong Đại Minh phủ trước rồi mới truyền ra ngoài, phải cho Đại Minh phủ chút ưu thế.”
“Cái này không thành vấn đề!”
Chu Thiên Đạo gật đầu, đơn giản, không phải đại sự.
Ngưu Bách Đạo trầm mặc một hồi, lại mở miệng: “Có khả năng hắn thật sự có di tích truyền thừa của vô địch.”
“Đừng nhớ thương!”
Chu Thiên Đạo gạt đi: “Một di tích vô địch mà thôi! Không đáng nhớ đến! Thứ nhất, ngươi lấy được cũng chưa chắc có thể thành vô địch, năm xưa kẻ tiến vào di tích vô địch không chỉ có 36 người.”
“Thứ hai, ngươi lấy được rồi mà mất đi Tô Vũ cũng chưa chắc có lời, có khả năng những thứ trong di tích đã được hắn ghi nhớ kỹ trong đầu.”
“Hắn ở đây, tương đương với Đại Minh phủ chúng ta có một vị kế thừa di tích vô địch, có nghĩa nó vẫn là của Đại Minh phủ!”
“Tiểu tử này ghi thù rất dai, đừng nghĩ đến phương diện đó, nếu hắn đã tới rồi thì sẽ không tùy tiện bỏ chạy!”
Chu Thiên Đạo cười ha hả: “Hiện nay danh khí của tiểu gia hỏa Tô Vũ thực lớn, cũng không biết đã chọc bao nhiêu người, đến ngày nào đó hắn muốn bỏ chạy, bị người đuổi giết bên ngoài liền sẽ biết Đại Minh phủ tốt thế nào, hắn không chạy thoát được đâu!”
Ngưu Bách Đạo bật cười, không nói thêm nữa.
Ông nghĩ có khả năng Chu Thiên Đạo sẽ yêu cầu mượn di tích của Tô Vũ một chút, nhưng thoạt nhìn Chu Thiên Đạo hoàn toàn không có ý tứ đó.
“Phủ chủ, hỏi một câu cuối cùng, Hạ Long Võ rốt cuộc có ý gì?”
“Cái gì?”
“Sao y cứ phải kéo dài mấy năm làm cái gì?”
Chu Thiên Đạo nhìn ông một cái, sau một lúc lâu mới nói: “Ngươi đã nhìn ra rồi?”
“Đương nhiên!”
Ngưu Bách Đạo cạn lời, “Ta hiểu một chút về Hạ Long Võ, theo lý thuyết, sau khi hắn chém giết mấy Thần tộc kia thì nên lập tức ra Chư Thiên chiến trường chứng đạo, kết quả lại không đi mà là lựa chọn bế quan, giả vờ bế quan vì cái gì?”
“Chờ thời cơ!”
Chu Thiên Đạo tùy ý đáp: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì là y đang chờ người! Có thể là chờ Hạ Tiểu Nhị, Vạn Thiên Thánh, có thể là mấy người Liễu Văn Ngạn. Nhưng chắc chắn là đang đợi ai đó!”
Ngưu Bách Đạo bừng tỉnh, “Mấy gia hỏa kia có hy vọng không?”
Dùng Hạ Long Võ làm bia ngắm, để mấy người bọn họ thuận thế chứng đạo, tính an toàn cao hơn nhiều.
Hạ Long Võ đã chuẩn bị tốt để làm bia ngắm!
“Ta không biết!”
Quả thật Chu Thiên Đạo không biết, ông do dự nói: “Ta không biết Hạ Long Võ đang đợi ai, dù sao chắc chắn là đang đợi người, sáng tạo cơ hội cho người khác!”
“Aiii!”
Ngưu Bách Đạo thở dài một tiếng, đại loạn sắp đến!
Thôi, mặc kệ.