Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 104

Chị Triều lúc nào cũng giỏi, Hướng Vãn biết chứ.

Cô đưa tay, khẽ chạm vào ngón út của Triều Tân, dùng động tác nhẹ nhàng thay lời muốn nói, rằng mình sẽ không ngủ thiếp nữa.

Và đúng thật tinh thần Hướng Vãn dần tốt hơn, tới buổi chiều, kết quả xét nghiệm máu đã có, hai chỉ số quan trọng bắt đầu dần trở về mức bình thường, tất mọi người thở phào.

Bác sĩ cho tháo máy thở của Hướng Vãn, cô không quen lắm, hít sâu hai hơi, rồi ho khan.

Triều Tân vộivuốt nhẹ ngực Hướng Vãn, đợi tiếng ho dần lắng xuống, nghe thấy giọng nói khàn đặc: "Chị Triều."

Khó nghe, khó nghe đến nỗi Hướng Vãn bất giác nhíu mày.

Vu Chu đứng cuối giường nói: "Khoan hẳn nói chuyện. Mấy hôm em không nói rồi, khô mồm nữa, uống tí nước cho mềm cổ họng rồi nói."

Tô Xướng vừa kịp mang nước nóng từ ngoài vào, đưa cho Triều Tân, rót thêm chút nước khoáng, đợi nước vừa đủ ấm rồi mới đưa cho Hướng Vãn.

Bành Hướng Chi giúp Hướng Vãn nâng giường dậy, đỡ em ngồi dựa vào.

Đầu Hướng Vãn còn choáng, cảm giác ngủ quá giấc, mắt cũng nóng, nhưng so với trước đó thì dễ chịu hơn nhiều.

Uống ngụm nước ấm, nghe Triều Tân hỏi: "Nóng không em?"

Hướng Vãn cố gắng hắng giọng, thử phát âm hai lần, thấy đỡ khó nghe hơn, yếu ớt nói: "Sao chị lại hỏi em?"

Vẫn khàn, nghe như thủy tinh bị giấy nhám cọ.

"Ơ?"

"Sao chị không thử rồi mới đưa cho em?" Mặt xanh xao, nhưng đôi mắt đen láy vẫn long lanh, khiến Hướng Vãn thêm cuốn hút.

"Chị," Triều Tân bất ngờ, "Em bị nhiễm khuẩn mà, chị sợ..."

Vu Chu cười như nắc nẻ, liếc mắt với Tô Xướng. Vừa mới qua cơn nguy kịch, tỉnh dậy hỏi vợ rằng sao không thử nước trước rồi mới đưa mình.

Lúc nãy còn lo rằng lát nữa hai người họ ôm nhau khóc lóc, kể lể tâm tình, liệu mình có nên chuồn nhanh ra ngoài không.

"Sao em lây bệnh cho chị được?" Hướng Vãn chớp mắt, truy cứu.

"Chị không chắc lắm." Triều Tân bối rối, vấn tóc.

"Sao chị không chắc được?" Hướng Vãn lắc đầu, "Hồi đó mình ăn chung, ở chung, thân mật khăng khít, mà em có lây chị đâu."

Triều Tân khẽ mở miệng, quay đầu sang hướng ngược lại với Vu Chu và mọi người, như một cách lảng tránh.

"Thôi dẹp đi," Bành Hướng Chi chịu hết nổi, "Bọn chị không phải vong."

"Em muốn chị ấy đút em uống nước bằng miệng chứ gì? Vậy bọn chị đi à?" Bành Hướng Chi khoanh tay, lườm.

Lồng ngực Hướng Vãn rung rung, khẽ cười.

"Con nhóc vô tâm kia, biết bọn chị canh nhóc bao lâu chưa? Tỉnh còn chưa chào hỏi vậy mà vẫn cười được." Bành Hướng Chi cảm thấy nhóc này cần phải đi chụp CT lần nữa, xem tim phổi còn nguyên không, có thiếu mất bộ phận nào không.

"Vậy," Hướng Vãn yếu ớt chớp mi, nói, "Mời các chị ra ngoài lát được không ạ?"

"Vì em rất muốn hôn chị Triều."

Cô thẳng thắn nói.

Lúc chật vật cầu sinh là thế, lúc tính mạng mong manh cũng vậy, trong mơ là thế, tỉnh dậy cũng vẫn thế.

"Xin lỗi, đợi em và chị ấy hôn nhau xong, sẽ nói chuyện với mọi người sau, được không ạ?"

Chưa từng thấy cô bé nào thật thà mà thẳng thấy đến vậy. Đầu tóc em rối bù, mặt chưa hồng hào mấy, cổ tay gầy thõng thượt ngoài tay áo, nói chuyện còn khó khăn. Thế mà, việc đầu tiên em muốn làm khi tỉnh lại là mời bạn bè ra ngoài vì em muốn hôn người mình yêu.

Tim Vu Chu mềm nhũn, mềm đến mức như một nắm bột vừa nhào xong.

Thế là kéo tay Tô Xướng: "Đi thôi đi thôi."

Nhưng ghế vừa nhúc nhích, Triều Tân cũng đứng dậy: "Chị ra ngoài tìm bác sĩ."

"Chị làm gì cơ? Nhóc đấy nói thế rồi mà?" Bành Hướng Chi cười, "Chị đòi ra ngoài, thế tụi em ra ngoài chi nữa?"

Triều Tân hơi cúi đầu, vén tóc ra sau tai, lúng túng nói: "Em ấy vừa tỉnh mà."

Chưa kiểm tra xong, không nên làm bậy làm bạ.

Vu Chu đảo mắt nhìn chị Triều, rồi ghé sát Tô Xướng, che miệng nói khẽ: "Chị Triều đỏ mặt rồi."

"Chị thấy rồi." Tô Xướng cũng thì thầm đáp lại.

Suy nghĩ của Vu Chu lúc này là: Ô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô hô.

Nhưng mặt vẫn nghiêm túc.

"Ối giồi ôi, biết làm sao bây giờ hả nhóc con đến từ xưa kia," Bành Hướng Chi chống hai tay lên thành giường, mỉa mai, "Bọn chị vừa ra ngoài thì chị Triều của em cũng chạy."

"Hết làm bậy được rồi, thôi thì phải đợi hạ sốt." Bành Hướng Chi diễn như thể cực kỳ tiếc nuối.

Hướng Vãn cúi đầu suy nghĩ: "Vậy thôi."

"Thế bọn chị có thể quay lại vị trí được chưa?" Vu Chu đứng ngay cửa, dựa vào Tô Xướng.

"Mời ngồi." Dù yếu ớt nhưng Hướng Vãn vẫn giữ phong thái khuê các.

Mấy người cười, rồi quay lại ngồi.

Đúng lúc có nhân viên bệnh viện đưa cơm đến. Tuy Hướng Vãn không thể ăn nhưng ngày nào Triều Tân cũng đặt cháo cho em và may mà lần này không còn lãng phí.

Cô nhận, đặt lên tủ đầu giường, mở nắp ra, đợi nguội bớt, rồi mới đút Hướng Vãn ăn.

"Em vừa tỉnh nên chắc dạ dày không thoải mái lắm, mình ăn từ từ, ăn chút chút thôi."

"Chị Triều giỏi dỗ người ta thật." Bành Hướng Chi "chậc", nói với Vu Chu.

"Ăn chút chút thôi" Bành Hướng Chi dám nói mới lạ.

Hướng Vãn nghe hết, khẽ cong khoé miệng, khinh khỉnh.

"Nhìn nhóc đấy khoe khoang kìa." Bành Hướng Chi nhíu mày, sờ cằm, nói với Vu Chu.

Cảnh tượng hoàn toàn khác với những gì Bành Hướng Chi tưởng tượng. Ban đầu, khi nhận được thông báo rằng có thể chuyển sang ICU, cô khóc la liệt ở nhà, chả buồn trang điểm. Đi được nửa đường thì nghe rằng nhóc đã tỉnh, cô còn chuẩn bị sẵn sàng để rơi nước mắt mừng vui, ôm nhau khóc ầm ĩ. Nào ngờ, Hướng Vãn bình tĩnh, giản dị thế kia, như chưa từng bị bệnh.

Song khi bớt lo hơn, Bành Hướng Chi như hiểu ra đôi điều, Hướng Vãn khôn ngoan như thế, em luôn biết cách làm mọi người thả lỏng.

Nhưng lòng lại thầm cảm thán, mong em không còn khổ đau, hy vọng sau này em sẽ không bao giờ khổ đau nữa.

Ngồi nói chuyện một lúc, Hướng Vãn nói rằng đầu bớt đau, thế là họ lại đo nhiệt độ lần nữa, 37.8.

Tốt quá, lại hạ rồi, Triều Tân đưa tay vuốt nhẹ tóc Hướng Vãn, như một lời động viên không cần ra thành tiếng.

"Vậy chắc ổn hết rồi?" Vu Chu đưa bình giữ nhiệt cho Hướng Vãn, "Uống thêm chút nước nóng nữa đi cho toát mồ hôi."

"Đợi xuất viện, nghỉ ngơi thêm một thời gian, nhớ phải đi tiêm phòng bổ sung đấy." Tô Xướng nói.

"Ối giồi ôi, tiêm phòng hay gì, công ty các cậu có hỗ trợ không?" Bành Hướng Chi hỏi.

Tô Xướng không quan tâm.

"Em hôn mê mấy ngày ạ?" Hướng Vãn lúc này mới nhìn Tô Xướng, "Việc ghi hình chương trình ra sao rồi chị?"

"Tạm dừng rồi, không ghi hình nữa, giữ tiến độ như cũ. Cơ mà đã ghi hình xong phần đổi huấn luyện viên, đợi em và chị Triều quay lại thì sẽ tiếp tục ghi hình phần thi đấu cá nhân và sân khấu chung kết."

Hướng Vãn "Dạ", lại nói: "Em sợ là mình không giành được danh hiệu cá nhân xuất sắc nhất rồi."

Tình trạng bản thân thế nào Hướng Vãn tự biết. Tô Xướng cũng từng nói với cô nếu cảm thấy không ổn, phải nói sớm với chị còn đường tính.

Nhưng Tô Xướng mỉm cười, khẽ nói: "Không sao cả."

"Dạ?"

"Ít nhất em không nói với chị em muốn rút lui."

"Em phải thi đấu đến cùng chứ ạ." Hướng Vãn lại ho khan.

"Ừm."

"Tô Xướng." Nhưng Hướng Vãn chưa muốn kết thúc cuộc đối thoại, khẽ gọi Tô Xướng.

"Hửm?" Tô Xướng nghịch tay Vu Chu, hơi ngẩng đầu lên.

Hướng Vãn trầm ngâm một lúc, nói: "Từ việc tìm chị Triều cho đến đón Bài Bài về, rồi cả việc ảnh hưởng đến cuộc thi của studio, em rất muốn nói xin lỗi chị, nhưng lúc này hơi đông, em ngại, không tiện nói quá trang trọng. Nhưng em cảm thấy, nếu bây giờ không nói thì sau này sẽ không còn chân thành như lúc này nữa."

Vu Chu bật cười: "Em hài thật đấy? Mới tỉnh mà bắt đầu phát biểu cảm nghĩ."

Tô Xướng cũng khẽ nhếch mép.

Vu Chu chỉ chỉ: "Người em nên cảm ơn nhất có phải Tô Xướng không? Có phải bọn chị không? Người em nên cảm ơn nhất thì em không cảm ơn mà em chỉ nói là em muốn hôn người đó."

Triều Tân dừng dọn dẹp.

Hướng Vãn liếc chị, nói: "Giữa em với chị ấy đâu cần nói gì nhiều."

Nói xong thì cử động bàn tay đang truyền dịch, tê tê, cúi đầu nhìn, nó sưng phù như củ cải trắng, cô nhíu mày, hỏi: "Chị Triều, em bị thương ở đâu thế này?"

"Không sao, truyền dịch nhiều quá nên tay bị sưng."

Hướng Vãn im lặng, hỏi: "Có thể phục hồi được không ạ?"

Cô là người đồng tính, chuyện liên quan đến tay khá quan trọng.

Triều Tân bật cười: "Được chứ em, em đừng quơ quào là được."

Doạ chút là Hướng Vãn ngồi nghiêm túc lại, đưa tay kia, vuốt ve những ngón tay sưng phù, đặt ngay ngắn.

Triều Tân nhìn hành động đó, mắt ngập tràn ý cười, ngẩng đầu nhìn. Hướng Vãn cũng ngẩng đầu lên, chớp mắt hai cái, rồi cụp mắt xuống.

Ánh mắt chạm nhau quả thực là một điều kỳ diệu. Kỳ diệu ở chỗ nó rất ngang bướng. Nó sẽ khiến ta bất giác bật cười khi đáng lẽ phải nghiêm túc, khiến khóe miệng cứ cong lên. Nhưng cũng sẽ dùng gậy chọc vào tim vào những lúc cố tỏ ra nhẹ nhàng, khiến cả hai cùng lúc chẳng thốt nên lời.

Triều Tân nhận ra em hơi buồn, bất chấp xung quanh còn có người khác, đưa tay nhẹ nhàng xoa cằm Hướng Vãn, nói: "Đừng nghĩ lung tung nữa, em nghĩ xem sau khi xuất viện muốn ăn gì nào? Muốn tiếp tục cuộc thi thì cũng nên nghĩ cách điều chỉnh trạng thái cho tốt."

"Thích lắm." Hướng Vãn cúi đầu nói.

"Gì cơ?"

"Xoa cằm như này này," Hướng Vãn ngẩng đầu lên, "Chị làm lại lần nữa đi ạ."

"......Hay tụi mình biến thôi."

Bành Hướng Chi buông chân xuống, lườm nguýt.

Bình Luận (0)
Comment