Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 36

Mặt trời lên cao, Hướng Vãn mới tỉnh giấc. Trong phòng chẳng còn ai, cô đang nằm sấp bên mép giường.

Lại một giấc ngủ ngon. Có Triều Tân ở bên đúng là tuyệt vời.

Song, Hướng Vãn bỗng cảm thấy không quen.

Có bao giờ em cảm thấy mình đang bước đi một mình trên thế giới này chưa? Không phải kiểu cô đơn thông thường, mà là kiểu lạc lõng giữa dòng người tấp nập, đầy dối trá. Cứ ngỡ mình có gia đình, có sự nghiệp, có bạn bè, có tá việc phải làm từ sáng đến tối, có vô số lời yêu thương ngọt ngào trong hộp thư.

Nhưng mà hễ cứ thân mật với ai đó, hễ cứ được ai đó dang rộng vòng tay ôm lấy mình, chân thành với mình, đến cả lỗ chân lông của em cũng muốn mách cho em biết, em cô đơn đến nhường nào, em sợ hãi ra sao.

Thế giới này thật lắm trái ngang, nó dụ mình ngủ quên trong sự chậm hiểu, biến những thứ quan trọng nhất đời người thành những thứ chỉ có thể gặp gỡ tình cờ, chứ không thể cầu xin.

Rồi mình lại tự dỗ dành bản thân, rằng nó không quan trọng, không hề quan trọng. Và, kẻ đứng trên cao, lạnh lùng, vô cảm kia, tha hồ dắt mũi nhưng con người đã bị thuần, ngồi đó hưởng lợi.

Ít ai dám thốt lên rằng, tại sao, tại sao vậy?

Trừ khi khao khát đến tột cùng, hoặc là, được nếm thử một thứ tốt đẹp nào đó.

Lòng Hướng Vãn dấy lên một tiếng vọng nhỏ. Dường như cô, đã thật sự nếm được một thứ tốt đẹp.

Cô chỉnh lại áo ngủ, vào phòng vệ sinh chính để rửa mặt. Khi bước ra, Triều Tân và Bài Bài đã ngồi vào bàn ăn. Triều Tân đập quả trứng lên bàn, lăn lăn trong bàn tay, hỏi: "Dậy rồi à?"

Bài Bài cắn đũa, tinh nghịch nhìn Hướng Vãn: "Sáng nay em thấy phòng chị không có ai, hình như chị vừa từ phòng ngủ chính ra."

Ánh mắt nghi ngờ không hề che giấu.

"Hôm qua cô Hướng vào nhà vệ sinh xong, đi nhầm phòng." Triều Tân vừa bóc trứng vừa nói.

"Vậy hai người ngủ chung ạ?" Bài Bài cắn một miếng bánh bao, hai má phồng lên như chuột hamster.

"Không, mẹ vào phòng cô Hướng ngủ."

Bài Bài ngẫm nghĩ, tuy cửa phòng cô Hướng mở, nhưng lúc đó dì Triều đã dậy chuẩn bị bữa sáng, không nói chắc được tối qua dì ấy ngủ ở đâu.

Hướng Vãn kéo ghế ngồi xuống, Triều Tân đưa quả trứng đã bóc vỏ cho Bài Bài, rồi lấy khăn ướt lau tay, cầm bát bên cạnh, múc cho Hướng Vãn nửa bát cháo kê.

"Sao đi nhầm phòng được ta?" Chuột hamster chưa chịu buông tha, vừa nhai bánh bao vừa hỏi.

"Kỳ lắm à?" Triều Tân thản nhiên, đặt bát xuống, "Hồi xưa con cũng vậy mà?"

"Lúc đó con còn nhỏ, mới tám tuổi."

"Ồ, giờ không còn là con nít tám chín tuổi nữa rồi, phải không?" Triều Tân đưa đũa cho Hướng Vãn.

Bài Bài hừ một tiếng, nói: "Mẹ đừng có coi thường con nha, ít nhất, về khoản ở chung này, con thấy mẹ thua con xa lắc."

Sao lại nói vậy? Hướng Vãn vừa khuấy cháo vừa nhìn cô nhóc.

Triều Tân lại lấy thêm quả trứng, tỉ mỉ bóc vỏ.

"Mẹ muốn con xài nhà vệ sinh một mình, cách mẹ nghĩ ra là mở cửa phòng, để cô Hướng vào," Bài Bài cười nói, "Chứ mẹ đâu có biết nhường phòng ngủ chính cho con."

Rồi mẹ với cô Hướng dùng nhà vệ sinh phụ, mỗi người một phòng ngủ, khỏi làm phiền nhau.

Cô bé đắc ý lắc lư trên ghế.

Triều Tân nhíu mày, thực sự cô không nghĩ đến chuyện đổi phòng ngủ, về cơ bản, cô không thấy việc mở cửa phòng là chuyện gì to tát.

Cô nhớ hồi trước ở ký túc xá, tám người một phòng, giường tầng, nhà vệ sinh dùng chung ở ngoài hành lang. Ngoài một cái rèm, chẳng có gì ngăn cách giữa các giường. Triều Tân còn lười kéo rèm, thay quần áo chỉ cần nghiêng người về tường, lộ cả tấm lưng trần nuột nà.

Nên cô cứ tự nhiên để Hướng Vãn dùng nhà vệ sinh trong phòng mình, đó là chuyện ban đầu. Còn bây giờ...

Cô liếc nhìn Hướng Vãn, hình như cũng không cần đổi phòng ngủ.

Cô cầm quả trứng, khẽ gõ vào thành bát, dùng ánh mắt hỏi Hướng Vãn có muốn cho vào không.

Hướng Vãn gật đầu, Triều Tân thả quả trứng vào bát cháo.

"Bây giờ không cần đổi nữa rồi, cô Hướng sắp chuyển ra ký túc xá." Triều Tân vừa lau tay vừa nói.

"Ơ kìa?" Bài Bài há hốc miệng.

Hướng Vãn cười: "Không muốn xa nhau sao?"

Giọng nói trong trẻo, nghe vào tai Triều Tân, như đang hỏi cô.

"Một chút chút ạ." Bài Bài thành thật trả lời.

"Một chút thôi?" Hướng Vãn giả vờ thất vọng.

Bài Bài hơi cuống, nhưng cô nhóc chẳng biết phải làm sao, dù gì cũng có ở chung lâu đâu, nhưng lại không muốn cô Hướng buồn, nên nói: "Con hỏi mẹ mượn thêm một chút chút."

Triều Tân ngước mắt, hớp ngụm cháo.

"Mẹ, cho con mượn một chút chút." Bài Bài nói.

"Mượn gì cơ?" Triều Tân giả vờ không nghe rõ.

"Mượn một chút chút tiếc nuối khi phải xa cô Hướng."

"Sao con biết mẹ có?" Triều Tân cong môi cười.

"Vậy mẹ có không?" Bài Bài thấy mũi hơi ngứa, đưa tay gãi gãi.

Triều Tân cúi đầu uống cháo: "Có thể cho con mượn, không chỉ một chút chút đâu."

Bài Bài không hiểu hết ý của hai người lớn, chỉ nhìn Hướng Vãn với vẻ khoe khoang, Hướng Vãn cắn nhẹ môi, khóe miệng cong cong.

Ăn thêm hai miếng, Triều Tân đặt thìa xuống, ngước mắt nhìn Hướng Vãn: "Hồi trước em nói thuê nhà ở đây cho tiện việc thu âm, giờ tuy phải ở ký túc xá, nhưng chắc cũng không phải kiểu quản lý quân đội đâu nhỉ? Lúc nào không có lớp, em vẫn có thể đến đây, thu âm, ăn cơm."

"Cuối tuần có thể về không?" Cô lại hỏi.

"Chắc có ạ."

"Ừm, nhà gần, về cũng tiện. Nếu muốn chị đón thì nhắn tin trước cho chị."

Chị nói "nhà", lòng Hướng Vãn khẽ rung động.

"Không cần đón em, có hai con phố thôi mà, em tự đi bộ về ạ." Cô dịu dàng nói.

"Ừm," Triều Tân nhướng mày, gật đầu, "Vẫn giỏi hơn con nít."

"Này!" Bài Bài xù lông, "Mẹ nói con nít nào đó!"

"Con nít nào nói chuyện ầm ĩ đó."

"Dỗi rồi." Bài Bài khoanh tay.

"Dỗi no rồi?" Triều Tân đưa tay ra, "Vậy mẹ dọn bát đũa."

Bài Bài hậm hực bỏ đi, hậm hực bật tivi, hậm hực xem "Hai Chị Em Nghèo Khó", ba phút sau, hậm hực cười khanh khách.

Hướng Vãn thu lại ánh mắt mỉm cười, tập trung ăn sáng.

Triều Tân không nhúc nhích, tay chống lên bàn, yên lặng chờ Hướng Vãn.

Hướng Vãn bỗng nhớ đến lúc mình sống một mình, tuy nhà này lớn hơn, nhưng cô không cần bật tivi để giả vờ như có người ở nhà.

Chắc lúc nào cũng sẽ có người ở đây nhỉ? Chắc là vậy.

Sắp đến ngày nhập học, Triều Tân đưa Hướng Vãn đi mua một số đồ dùng cần thiết cho việc học và huấn luyện quân sự, kem chống nắng thôi cũng nhét ba bốn tuýp. Hướng Vãn có qua có lại, đi cùng Triều Tân chọn vài bộ quần áo thoải mái.

"Chị nghĩ gì vậy?" Hướng Vãn hỏi.

"Chị nghĩ," Triều Tân mỉm cười, "Chúng ta đúng là khác nhau nhiều thật đấy."

Giày cao gót giẫm lên mấy chiếc lá vụn lác đác, trông không phù hợp với khung cảnh này.

Cô biết Hướng Vãn còn cả một chặng đường dài phía trước. Nhưng khi thực sự đến được trường đại học của Hướng Vãn, nhìn những tòa nhà giảng đường san sát, thư viện đồ sộ, cao cấp, rồi cả tòa nhà phức hợp với những thiết bị thí nghiệm tiên tiến bên trong, nhà ăn tận bốn, năm cái, bên cạnh còn có cả quán cà phê.

Bên phải là một khu vườn xinh xinh, hồ nước nhân tạo lấp lánh, phản chiếu cả cầu thang của tòa nhà giảng đường số hai bên cạnh, rộng rãi, cao lớn.

Tương lai của Hướng Vãn bỗng hiện rõ trước mắt.

Triều Tân không nói gì, Hướng Vãn lên tiếng: "Chị nhớ lại thời đi học của mình ạ?"

Triều Tân lắc đầu: "Trước đây chị học cao đẳng, trường không đẹp thế này đâu, bé lắm, lại còn ở ngoại ô, không phải cơ sở chính."

"Sau đó, chị vừa đi học lớp lồng tiếng, vừa ôn thi liên thông, thi đậu rồi, nhưng chỉ học ở cơ sở chính chưa đầy một học kỳ là ra ngoài làm việc. Trường chị hồi đó, không quản lý sinh viên liên thông chặt chẽ, chị thường xuyên chạy ra ngoài, về lại học bù ở hành lang."

Vì vậy, ấn tượng của Triều Tân về đại học không sâu lắm, không bằng ấn tượng về việc nhận vài dự án, kiếm được một hai trăm tệ hồi đó.

Cô chỉ nhớ hồi đó cơm ở căng tin trường rất rẻ, hai tệ có thể mua một phần cơm với thức ăn mặn, rau và canh.

Những điều chị nói về "liên thông đại học", Hướng Vãn không hiểu, nên cũng không đáp lời.

Triều Tân dừng bước, nhìn về phía trước, hỏi: "Mình tới rồi hả?"

Khu vực tiếp nhận tân sinh viên, mỗi ngành học có một chiếc bàn phủ khăn trải bàn đỏ, anh chị khóa trên và cố vấn học tập ngồi phía sau hướng dẫn sinh viên mới làm thủ tục nhập học.

Họ xếp hàng một lúc, chẳng mấy chốc đã đến lượt.

"Khảo cổ học khóa 2024 phải không em?" Cố vấn học tập xác nhận.

"Vâng. Em là Hướng Vãn."

Cố vấn học tập tìm tên cô trong danh sách, lấy giấy báo nhập học của cô ra xem, đưa danh sách cho cô: "Em ký tên vào đây."

Hướng Vãn cúi xuống ký tên, Triều Tân cất giấy báo nhập học.

Cố vấn học tập lại lấy ra một tờ đơn: "Điền thông tin cá nhân vào đây. Em nộp học phí online chưa? Nếu chưa thì điền xong, cầm tờ này đến phòng tài vụ cạnh nhà ăn số một để nộp."

Hướng Vãn cầm bút, cẩn thận điền thông tin. Đến mục người liên hệ khẩn cấp, cô khựng lại, khẽ hỏi: "Mục này là..."

"Điền ba mẹ, người thân trực hệ vào."

"Em không có ba mẹ."

Cố vấn học tập ngẩn ra, nói: "Người thân khác cũng được, người giám hộ, có không? Hộ khẩu ở đâu? Hoặc là bạn bè thân nhất của em cũng được, miễn là có trường hợp khẩn cấp thì có thể liên lạc được với em."

Hộ khẩu... Hướng Vãn chú ý đến từ khóa này.

Triều Tân đang định nói, có cần điền số cô không, dù sao nhà cũng gần. Vừa cúi đầu xuống, cô đã thấy Hướng Vãn không chút do dự điền "Vu Chu" vào mục người liên hệ khẩn cấp.

Phía sau là số điện thoại của Vu Chu.

Tác giả:

Chuyện học hành ở đại học vẫn là bịa ra đấy nhé.

Bình Luận (0)
Comment