Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 48

Lần đó sau khi chia tay, Triều Tân và Hướng Vãn đều bận.

Hướng Vãn bận với nhiều việc đầu năm học. Triều Tân giống như trước đây, mỗi ngày sau năm giờ chiều tan làm thì phải đến trường đón Bài Bài.

Bài Bài dạo này cực bám người, trẻ em khác ở độ sắp bước vào thời kỳ dậy thì, nhưng Bài Bài ngược lại càng ngày càng trẻ con. Cô nhóc làm bài tập một lúc lại kiếm cớ ra ngoài rót nước, rồi để Triều Tân đang ngồi sô pha ôm một cái.

Cuối tuần thứ ba của tháng Chín, Triều Tân phải bắt đầu công việc giảng viên ở studio SC. Cô không giỏi làm giáo án, vì vậy chuẩn bị mất mấy ngày. Mà Hướng Vãn phải tham gia đại hội động viên của trường, cũng không về.

Cuối tuần thứ tư của tháng Chín, Hướng Vãn đến khu ngoại ô Giang Thành là Tĩnh Lý để tham gia huấn luyện quân sự kín trong mười bốn ngày.

Hướng Vãn muốn gặp Triều Tân trước khi đi quân sự, thế là tối thứ Năm hẹn chị ăn cơm.

Cô định đặt nhà hàng, nhưng Triều Tân nói hôm nay hứa làm bít tết cho Bài Bài nên chỉ có thể ăn ở nhà.

Hướng Vãn suy nghĩ rồi đồng ý. Thế là năm giờ rưỡi sau khi đón Bài Bài, Triều Tân tiện đường đến trường đón Hướng Vãn.

Thực ra có thể để Hướng Vãn tự về nhà, nhưng Triều Tân có tâm tư riêng.

Cô đỗ xe vào chỗ đỗ xe tạm thời ven đường, để Bài Bài ngồi trong xe đợi lát, còn mình thì vào trong sân trường.

Hướng Vãn không ở ký túc xá, mà ngồi ở bãi cỏ cạnh tòa nhà ký túc, trên chiếc ghế giảng màu vàng nhạt, tay áo em đeo băng đỏ.

Thấy Triều Tân, mắt cong lên, gót chân cũng nhúc nhích, nhưng không đứng dậy, chỉ cười nói: "Chị đợi em chút, sáu giờ mình đi."

"Sao đấy?" Triều Tân đứng trước mặt cô nàng, quan sát em từ trên xuống dưới.

"Em đang trực ban."

"Trực ban?"

"Dạ," Hướng Vãn giải thích, "Chị bảo với em, có thể tham gia một số câu lạc bộ của trường mà. Đây là nét đặc sắc của trường, sau này chưa chắc có cơ hội, hôm nọ câu lạc bộ tuyển thành viên mới, em đi dạo một vòng."

"Sau đó thì sao?" Triều Tân cảm thấy giọng điệu của Hướng Vãn thú vị.

Hoặc có thể nói, Hướng Vãn là người rất thú vị, mấy ngày không gặp, em càng dịu dàng đáng yêu hơn, ngoan như một chú mèo chưa từng xòe móng vuốt.

"Em nhìn bên trái, rồi nhìn bên phải," Hướng Vãn nghiêng đầu sang trái, rồi nghiêng đầu sang phải, giọng nói uyển chuyển mang theo âm điệu trầm bổng cổ xưa, "Phát hiện ra một tổ chức tên 'Đội Bảo Vệ Trường'."

"Em không biết đó là gì, tưởng đội làm một số công việc y tế nên đi phỏng vấn." Cứu người gặp nạn, hành hiệp trượng nghĩa.

"Lúc phỏng vấn mới biết là đội bảo vệ trường, phụ trách quản lý trị an."

Triều Tân bật cười, giọng nói rất khẽ, có chút phấn khích: "Biết rồi sao em không chạy nhanh?

"Em sĩ diện, làm người thích giữ chữ tín, tuy là vô tình đâm đầu, nhưng không thể lâm trận bỏ chạy, thế là tự giới thiệu một phen."

"Cho dù là tự giới thiệu," Triều Tân liếc nhìn băng đỏ trên tay Hướng Vãn, "Em nhỏ xíu, cũng không thích hợp để được tuyển vào chứ?"

"Em cũng nghĩ vậy."

"Thế thì?"

"Nhưng hôm đó, chỉ có hai người đi phỏng vấn."

Triều Tân không nhịn được, cười rạng rỡ dang rộng hai tay.

Muốn ôm em.

Hướng Vãn nhìn ra, lén quan sát xung quanh: "Chị cất cái tay đi."

"Sao vậy?"

"Lát nữa có bạn học đến thu ghế và băng đỏ."

Vậy sờ mặt, chắc được nhỉ? Triều Tân chạm vào má Hướng Vãn.

Hướng Vãn ngồi ngay ngắn trên ghế, chăm chú nhìn chị, bỗng cũng cảm thấy hình như đã lâu không gặp. Triều Tân xinh thật, trong khuôn viên trường xanh mướt giống như đóa hoa hồng nở rộ trên bãi cỏ, xinh đẹp xuất chúng.

Chưa nói được hai câu, bạn học đã đến, chào hỏi Hướng Vãn.

Hướng Vãn không nhúc nhích: "Chưa đến giờ mà."

"Không sao, hôm nay chắc không có việc gì đâu, cậu đi đi, ăn cơm sớm." Bạn học đưa tay ra xin băng đỏ của cô.

Hướng Vãn nghe vậy, nghiêng người tháo ra, một tay không tiện, bạn học định giúp, lại thấy Triều Tân cúi người, tỉ mỉ nhẹ nhàng tháo chiếc ghim cài xuống, đưa cho bạn học.

Hướng Vãn đứng dậy, ghế bị dọn, thấy bạn học đẩy xe đi, lúc này mới vận động gân cốt, khoác tay Triều Tân, không đi.

"Sao thế?"

"Mệt rồi." Cô mềm mại dựa chị, giọng nói còn mềm hơn cả cơ thể.

"Đi thôi, Bài Bài đang đợi trong xe."

"Dựa thêm lát cơ." Mấy ngày không gặp, một lát nữa có Bài Bài, không tiện, Hướng Vãn không nỡ.

Triều Tân quay người, ôm em.

Nhớ nhung, động tác cụ thể nhất chính là ôm, nên dùng gì để rút ngắn khoảng cách đây? Dùng nhiệt độ cơ thể, dùng hơi thở, dùng nhịp tim, dùng cảm xúc không đứng đắn trong khoảng cách đứng đắn, dùng tư thế lịch sự trong sự không lịch sự rõ.

Dùng bất kỳ lúc nào, bất kỳ nơi đâu, một lần gần gũi không thể bắt bẻ, để nhớ nhung phơi bày dưới ánh mặt trời.

Mười mấy giây, Hướng Vãn hài lòng rồi, buông chị ra: "Đi thôi."

Vào trong xe, Bài Bài đã đợi đến sốt ruột.

Nhưng vẫn quy củ dạ thưa: "Cô Hướng."

"Bé Bài Bài." Hướng Vãn mỉm cười.

Bài Bài không nói chuyện với chị Hướng nữa, mà trèo lên lưng ghế lái, hỏi Triều Tân: "Sao lâu thế ạ? Dì nói chỉ để con đợi một lát thôi mà?"

"Xin lỗi, dì bận chút việc." Triều Tân khởi động xe.

"Vậy sao dì không nói với con một tiếng? Gửi tin nhắn cũng được mà." Bài Bài lo.

"Dì..."

"Xin lỗi Bài Bài, vừa rồi có chút việc chị phải xử lý." Hướng Vãn nói.

Nhưng Bài Bài rất hụt hẫng, cô nhóc nhìn Hướng Vãn, lại nhìn Triều Tân, thả lỏng cơ thể ngồi trở lại ghế.

Ý của câu nói này của Hướng Vãn là, chị có thể thay Triều Tân giải thích, hơn nữa là hai người họ cùng nhau, người giải thích là cô Hướng.

Bài Bài chưa chắc đã hiểu thấu đáo sự vi diệu trong đó, nhưng cô nhóc có khả năng quan sát nhạy bén thiên bẩm, cảm nhận được một số điểm khác biệt.

Trước đây Triều Tân luôn vậy, giải thích với người khác dì và Bài Bài đã làm gì. Bài Bài phá phách, dì sẽ thay Bài Bài xin lỗi thầy cô, xin lỗi bạn học.

Nhưng lần này, Hướng Vãn thay Triều Tân, xin lỗi Bài Bài.

Sự tủi thân trong lòng Bài Bài bắt đầu dâng trào, dần dần biến thành gai nhọn, cô nhóc rất muốn không hiểu chuyện nói rằng: "Con đang nói chuyện với mẹ con."

Nhưng Bài Bài không thể.

Nếu cứ quậy như vậy, Triều Tân sẽ càng cảm thấy Bài Bài là một gánh nặng.

Cô nhóc nhớ lại lúc bốn năm tuổi, Triều Tân ôm mình trong bệnh viện, bình tĩnh vừa nghiêm nghị nghe bác sĩ dặn dò, dì nhớ kỹ từng việc, còn không quên vỗ nhẹ lưng, dỗ dành mình.

Lúc đó cô nhóc sốt đến mơ màng, lời thốt ra trong mơ là mẹ.

Triều Tân ôm cô nhóc, khẽ đáp lời, cô nhóc nhìn rõ, gồng mình gọi dì, ngượng ngùng và rụt rè.

Đối với Bài Bài mà nói, Triều Tân là một người phụ nữ xa lạ bỗng xuất hiện trong nhà, nói là mẹ, nhưng không giống mẹ chút nào, dì trông như tiên nữ.

Nhưng khi Bài Bài nhỏ bé đến mức bất lực, Triều Tân đã ôm Bài Bài trong bệnh viện, dì nói: "Không sao, con có thể gọi dì là mẹ."

Sau đó đi học, Triều Tân đến gặp chủ nhiệm lớp, không hy vọng Bài Bài vì không có ba mẹ mà bị bạn học coi là khác biệt, hy vọng thầy cô phối hợp gọi là "mẹ Bài Bài".

Lúc đó, Triều Tân mới hơn hai mươi tuổi - quyết định làm mẹ của Triều Bắc.

Bình Luận (0)
Comment