Sau khi gặp Tô Xướng, Triều Tân lại mời Tô Xướng, Bành Hướng Chi và Vu Chu đi ăn.
Lần này Hướng Vãn gọi nhóm, Triều Tân chủ động hỏi mọi người muốn ăn gì.
"Vãn Vãn muốn ăn gì ạ?", Vu Chu hỏi.
"Vãn Vãn..." Triều Tân nhìn Hướng Vãn, "Dạo này em ấy thích đồ Nhật."
"Vậy ăn đồ Nhật đi ạ." Giọng của Vu Chu mang theo ý cười.
Đầu dây bên kia cũng có tiếng cười khẽ, hình như là Tô Xướng.
Bữa ăn này diễn ra trong bầu không khí khá vui vẻ. Triều Tân còn kể một câu chuyện cười trong lúc làm dự án. Trừ Bát Đại Cần Tây không hiểu gì, bốn diễn viên lồng tiếng cười rất vui.
Giáng sinh, Triều Tân lại đưa Hướng Vãn và Bài Bài đến Ô Nam, vì lần trước chưa được ngâm mình trong suối nước nóng. Lần này họ đặt một căn nhà nhỏ có suối nước nóng riêng, vừa ngâm mình trong làn nước ấm áp dưới bóng tre và trăng, vừa ăn bánh gừng mà Hướng Vãn và Bài Bài cùng làm vào ban ngày.
Lần này Hướng Vãn không khóc, ấn tượng của Bài Bài về cô Hướng tốt hơn nhiều. Nhất là bánh gừng chị làm rất đẹp, khiến thiếu nữ có chút ngưỡng mộ người chị vừa mạnh mẽ vừa khéo tay này.
Buổi tối, ba người ngủ chung phòng, Bài Bài ngủ riêng giường bé. Triều Tân ôm Hướng Vãn từ phía sau, Hướng Vãn quay mặt về phía Bài Bài nằm nghiêng, kể cho cô nhóc nghe những câu chuyện lịch sử xa xưa.
Giọng chị Hướng mang đậm nét cổ kính, Bài Bài nghe đến mê mẩn.
"Buổi tối ở triều Lý người ta chơi gì ạ?"
"Có dạ tiệc. Khách quý chật nhà, đèn đuốc sáng trưng, ca múa, sáo trúc, khung hầu."
"Trời đất ơi..." Bài Bài nghe chị Hướng nói thành ngữ, nể.
"Em thấy lúc chị nói thành ngữ giống hệt công chúa ý." Thiếu nữ gối đầu lên tay nói.
Hướng Vãn mỉm cười, khẽ nhíu mày với cô nhóc , ra hiệu bằng mắt về phía sau.
Triều Tân ngủ thiếp đi, hơi thở đều đều phả vào sau gáy.
Bài Bài bất lực: "Dì em từ bé là không thích học sử."
"Từ bé sao? Sao em biết dì hồi nhỏ như thế nào?"
"Bà ngoại em kể."
"Bà... ngoại?" Bài Bài có họ hàng khác? Chưa từng nghe bé hay Triều Tân nhắc đến.
"Lâu rồi em không gặp bà ngoại, thỉnh thoảng, dì nhớ sinh nhật bà ngoại tìh sẽ bảo em gọi điện cho bà." Bài Bài nghĩ, "Từ khi đến Giang Thành, em gọi ba bốn lần rồi."
"Em gọi điện thoại..." Hướng Vãn vô thức lặp lại, "Lâu rồi mà chỉ có ba bốn lần, bà ngoại không nhớ em sao?"
"Nhớ chứ, có lần bà vừa nói vừa khóc, khóc to lắm, nói muốn gặp em, dì giận vô cùng, sau đó không cho em gọi cho bà ngoại nữa."
"Lần đó em nghe trộm thấy dì cãi nhau với bà ngoại trong nhà vệ sinh, dì mất kiên nhẫn lắm, nói em còn nhỏ, bảo bà đừng nói linh tinh với em."
"Nhưng bà ngoại có nói gì đâu, chỉ nói muốn gặp em thôi mà."
Hướng Vãn cụp mắt, lòng rối bời.
"À, bà ngoại em còn nói, bà sống không được mấy năm nữa, trước khi mất thì phải gặp em."
"Hình như là nói sẽ bị đánh chết gì gì đó."
Bài Bài nhíu mày, lúc đó cô nhóc rất lo, hỏi Triều Tân bà ngoại sao thế, nhưng dì nói bà bị lẫn rồi, nói nhảm.
Hướng Vãn trầm ngâm "ừm", bảo Bài Bài đắp chăn cẩn thận, rồi tắt đèn, ngủ trong trăng.
Ngày hôm sau khi từ thị trấn về, cô nhận được điện thoại của dì Triệu.
"Hướng Vãn ngoan, trường con nghỉ lễ chưa? Năm nay Tết sớm, con tranh thủ về đi." Dì Triệu đăng ký lớp thanh nhạc, giọng nói nghe càng giống hát hò hơn.
"Giữa... tháng 1 thi xong ạ", Hướng Vãn nhớ lại, "Thi xong con phải chạy mấy dự án, năm nay chắc không về sớm được rồi."
"Ối giồi ôi, năm ngoái con về tận cuối năm, lúc đó con còn nói với dì, năm nay sẽ về sớm mà." Dì Triệu không hài lòng mấy.
Hướng Vãn cười: "Con sẽ cố ạ."
Nghĩ ngợi đôi chút, cô lại hỏi: "Dì, nếu con muốn..."
"Dẫn bạn về à?" Gừng càng già càng cay, dì Triệu cười gian xảo. Năm đầu Vu Chu dẫn Tô Xướng về nhà cũng với giọng điệu này, haizz, giống hệt nhau.
"Trai hay gái đấy?" Bây giờ dì Triệu có kinh nghiệm, cứ hỏi giới tính trước, còn lại tính sao.
"Gái ạ, là con gái." Hướng Vãn đứng bên cửa sổ sát đất trong ký túc xá, nhìn bóng mình phản chiếu trong đó.
"Con gái à?" Giọng dì Triệu cực khoa trương, "Dùng từ này, chắc là trẻ lắm nhỉ?"
Thật ra dì có chút vui mừng cho Hướng Vãn. Dì rất thích Hướng Vãn, tự ý nhận làm con gái nuôi, nhưng dù sao cũng có Vu Chu ở giữa, dì luôn sợ Hướng Vãn ngại. Nhưng giờ thì tốt rồi, Vãn Vãn cũng có người mình thích, vậy thì dì vui hơn.
Triệu Thanh Hà dì đây là người chiến thắng cuối cùng, có đến bốn đứa con gái, yêu thương không hết.
Giờ dì đã tưởng tượng ra lúc ăn cơm tất niên, em dâu của Vu Chu hỏi cô gái xinh đẹp này là ai, dì có thể vênh váo nói: Con gái nuôi thứ ba của Triệu Thanh Hà đấy, xinh không?
Dì Triệu không hề nghi ngờ người Hướng Vãn thích có xinh đẹp hay không, vì dì đã rút ra quy luật: con gái xinh thường chơi với nhau, có một hai đứa, thì đứa thứ ba gia nhập vào gia đình chắc chắn cũng không kém cạnh.
"Không phải đâu, chị không nhỏ, ba mươi ba tuổi rồi." Hướng Vãn nói.
Dì Triệu "hít" một hơi.
"Hơi lớn tuổi đó, Vãn Vãn con?"
Nói rất uyển chuyển, dù sao dì Triệu cũng lớn hơn hai tuổi, không còn sốc như ngày xưa.
"Lớn hơn cả Tô Xướng." Dì nói bằng giọng rất khẽ, như thể sợ bị người khác nghe.
Hướng Vãn mỉm cười dịu dàng: "Lớn hơn Tô Xướng một chút thôi, dì không đồng ý ạ?"
"Chị rất tốt, rất chiều con, rất quan tâm người khác. Nhưng con chưa đồng ý, định mời dì xem mặt, nếu dì thấy không được thì con sẽ thôi."
Cô đưa ngón tay miêu tả bóng người trong cửa sổ.
Dì Triệu "hừ" đầy ý tứ. Nói là từ chối, hình như vẫn còn đường lui, nhưng đến cuối cùng giọng nói lại mang theo ý cười, rõ là thích lắm rồi.
Cô nhóc Hướng Vãn này rất biết cách lấy lòng người lớn.
"Hôm qua con nói chuyện với Bài Bài, chắc họ không về quê ăn Tết, nên con muốn nhân lúc mọi người rảnh, mời chị đến nhà ăn cơm, ra mắt họ hàng."
"Cha mẹ đặt đâu, con ngồi đấy", tuy Hướng Vãn không có cha mẹ ở đây, nhưng thỉnh thoảng cũng muốn có chút nghi thức.
"Vậy nếu họ không về quê thì đến đây đi, đừng ăn cơm không, ở lại một hai hôm cũng được, dù sao nhà dì cũng chỉ có người nhà ăn Tết, không có người ngoài." Dì Triệu nói.
Nói xong mới sực nhớ ra: "Con bé tên là Bài Bài à?"
"Ba mươi ba tuổi rồi, con còn gọi người ta thân mật thế?"
Hướng Vãn ngẩn người, bật cười: "Không phải đâu, chị tên Triều Tân, Triều là nhật triều, Tân là mới cũ. Bài Bài là... con gái chị."
"Hít..." Dì Triệu lại hít một hơi lạnh.
"Có, có con gái hở?" Dì nhanh chóng suy nghĩ.
"Ly hôn à? Mấy tuổi rồi? Có dứt khoát với chồng cũ chưa? Dì nói cho con biết, chuyện này phức tạp đấy. Tuy nhiều người nói ly hôn rồi là không còn quan hệ gì nữa, nhưng có con rồi, Vãn Vãn ạ, sẽ dây dưa lắm. Dù sao là ba là mẹ của con bé, sau này vì sự phát triển của con, hai bên phải cùng nhau đưa con đi chơi hoặc tham gia hoạt động gì đó, con sẽ thành người ngoài đấy, mà con cũng không tiện nói gì, đúng không? Người ta là ba mẹ của con bé đó."
"Hơn nữa, nghe giọng con, con bé đó cũng hiểu chuyện rồi? Làm mẹ kế khó, phải đâu chuyện đùa, con phải quan tâm, chăm sóc con bé hơn cả con ruột, nếu không người ta sẽ nói con cay nghiệt với con bé, hàng xóm láng giềng cũng xì xào bàn tán. Mà nhiệt tình quá thì lại không xong, người ngoài thấy con lấy lòng con bé, lại nghĩ con là con giáp thứ mười ba, áy náy với con bé."
"Dì nói này, có ông đồng nghiệp của chú Vu nhà dì, năm mươi tuổi, lấy vợ hai mới hai mươi mấy, lớn hơn con trai có mấy tuổi. Cả khu nhà cứ xì xào, nói người ta sáng nào cũng dậy từ sáu giờ để hầm canh cho con trai, mẹ ruột nghe thấy trong lòng khó chịu, gặp ai cũng nói mẹ kế muốn cướp vị trí của mẹ ruột."
Dì Triệu vắt óc tìm ví dụ, không nói thẳng là không đồng ý, nhưng cũng gần như viết ba chữ "suy nghĩ thêm" rồi gửi fax cho Hướng Vãn.
Hướng Vãn được dạy dỗ rất tốt, không ngắt lời dì, đợi dì nói đến khô cả miệng, đi rót nước, cô mới mỉm cười, dịu dàng nói: "Không phải vậy đâu, không phải con ruột của chị, là con của chị gái chị."
"Ồ, con của chị gái à", dì Triệu uống ngụm nước, "Vậy chị gái đâu? Sao không tự nuôi con?"
"Con..."
Hướng Vãn không biết.
Dì Triệu nói rất nhiều, so với sự im lặng của Hướng Vãn, càng làm nổi bật hiểu biết ít ỏi của Hướng Vãn về Triều Tân.
Trải qua sự quan tâm tỉ mỉ của người nhà, Hướng Vãn mới nhận ra, có rất nhiều chuyện lẽ ra nên bàn bạc, nhưng lại chưa từng đề cập đến.
Trước khi bắt đầu một mối quan hệ, hình như cô nên giống như dì Triệu, hỏi người trong lòng mình những câu hỏi không biết chán.
- Cuộc sống của chị thế nào? Quá khứ của chị ra sao? Em và chị trong cuộc đời chị thuộc giai đoạn nào? Là tình cờ, hay khởi đầu đã được định sẵn?
Cô muốn hỏi nhiều hơn, ví dụ như, trong mắt Triều Tân, "cảnh quay chậm" đầu tiên về Hướng Vãn xuất hiện ở đâu.
Trong tai Triều Tân, câu "lời thoại" đầu tiên về Hướng Vãn xuất hiện ở đâu.
Hướng Vãn chưa từng yêu đương, nhưng cô từng yêu người khác, yêu hai người. Cô biết khi mắt chớp chậm lại, tập trung vào một hành động nhỏ của ai đó, kéo dài thời gian cảm nhận và ánh sáng xung quanh, thì đó là rung động.
Cô cũng biết, khi nhìn một người nào đó, trong đầu không phải là hiện tại, không phải là lúc này, mà là dùng lời nói như xuyên qua sa mạc thời gian để gặp gỡ người ấy, thì khoảnh khắc đó, có thể gọi là vĩnh cửu.
Cô luôn cảm thấy, con đường tình cảm của mình và Triều Tân rất suôn sẻ, thuận lợi, song cô không biết nỗi sợ hãi mơ hồ của mình bắt nguồn từ đâu.
Có lẽ do chưa đủ hiểu biết.
Cô còn chưa từng trao đổi với Triều Tân về những gì đã xảy ra trong mối quan hệ này, về góc nhìn của từng người.