Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 67

May mà sự ngượng ngùng không kéo dài lâu, bên Vu Chu đã đến.

Dì Triệu đặt tay lên thành sô pha, ra dáng người bà con đàn cháu đống, trịnh trọng tuyên bố: "Bác trai đang hấp cá, bác hấp cá ngon lắm, lát nữa là ăn cơm được."

Vu Chu ngồi cạnh Tô Xướng, khoác tay chị: "Chỉ còn thiếu cá thôi đúng không? Vậy mẹ ngồi nghỉ lát đi."

"Ôi trời, các con trẻ tụ tập, mẹ nào dám ngồi đây." Dì Triệu vừa nói vừa vuốt váy, ngồi cạnh Triều Tân.

Hướng Vãn đến muộn, ngồi sô pha đơn còn lại.

"Bài Bài nhiêu tuổi rồi con?" Dì Triệu liếc nhìn tivi vài cái cho có lệ, quyết định đi đường vòng, bắt đầu từ đứa trẻ.

"Mười tuổi rưỡi ạ." Bài Bài vịn tay vào thành sô pha, nhún nhảy.

"Con cao, nhìn như học sinh cấp hai."

Con nít thích so chiều cao, nghe vậy, Bài Bài lại vô thức ưỡn ngực.

"Con mới tiểu học thôi, chưa lên cấp hai đâu ạ. Nếu con lên cấp hai rồi, bài vở nhiều, chắc con không thể thi được Văn hạng nhì toàn khối, Toán hạng năm toàn lớp như năm nay đâu." Bài Bài khiêm tốn nói.

Mấy người lớn nghe ra ý đồ của cô nhóc, Vu Chu tựa đầu vào vai Tô Xướng cười.

"Bài Bài." Triều Tân kéo tay thiếu nữ.

Dì Triệu chưa từng gặp em bé nào chủ động khoe thành tích, thấy cháu đáng yêu hết sức, làm màu "ồ" lên: "Giỏi thế cơ? Lớp con có nhiều bạn không?"

"Sáu mươi bạn ạ. Tổng điểm con đứng thứ hai toàn lớp, bạn đứng nhất chỉ hơn con 0.5 điểm thôi." Bài Bài cố gắng nói một cách tự nhiên, rồi quay sang xem tivi.

Thực ra cô nhóc cũng không phải trẻ thích khoe khoang. Nhưng cô nhóc nghĩ, thành tích mình tốt một chút, bà quý mình hơn một chút, biết đâu bà không nghĩ mình là gánh nặng của dì Tân.

"Vậy phải khen thưởng con mới được", dì Triệu nói như lẽ đương nhiên, "Bà lì xì cho con."

"Không cần, không cần đâu ạ." Triều Tân lắc đầu, liếc nhìn dì Triệu, tai đỏ bừng.

Vì Triều Tân đã lên tiếng, nên câu chuyện cứ thế chuyển sang cô.

Dì Triệu nghiêng người lấy quýt, vừa bóc vỏ vừa hỏi Triều Tân: "Tân Tân, dì gọi con thế được không?"

"Vâng ạ, dì cứ gọi."

Giọng Triều Tân rất nhỏ, nhỏ đến mức Tô Xướng chịu hết nổi, liếc nhìn.

"Tân Tân làm nghề gì con?" Nước quýt bắn vào mắt, dì Triệu nheo lại.

"Con cũng giống Hướng Vãn, diễn viên lồng tiếng ạ."

"Ối giồi, thế thì tốt quá, đồng nghiệp ha." Dì Triệu nghiêng mặt, mắt vẫn nhìn quả quýt, "Vậy Tân Tân vào nghề lâu rồi, chắc là tiền bối con nhỉ?"

"Mẹ, chị Triều nổi tiếng lắm đấy", Vu Chu hoà theo, "Phim 'Thanh Hạc' đài truyền hình chiếu đi chiếu lại hàng năm là do chị lồng tiếng. Rồi cả 'Tiền truyện Trầm Hương' năm ngoái mẹ thích đó, nhân vật Tam Thánh Mẫu  do chị Triều lồng tiếng luôn."

Dì Triệu há hốc mồm, kinh ngạc, giọng nói cao vút: "Là Thanh Hạc sao?"

Vu Chu cười run cả người: "Đúng rồi, mẹ nghe giọng chị có giống không?"

"Ôi trời ơi!" Dì Triệu nhìn Triều Tân từ trên xuống dưới, "Giống thật đấy! Là Thanh Hạc à?"

Dì đặt quả quýt xuống, vỗ tay: "Đấy, mẹ bảo rồi, Vu Chu. Mẹ nói lúc vị thần đó chết, Thanh Hạc diễn hay lắm, lần nào xem đến đoạn đó mẹ cũng khóc hết nước mắt, chuẩn chưa? Con còn nói với mẹ, diễn viên lồng tiếng này lồng hay ghê. Lúc đó mẹ nói, thảo nào, mẹ thấy diễn viên đó đóng phim khác có hay vậy đâu."

"Ơ..." Vu Chu ngại, "Cũng không nên nói vậy, người ta diễn cũng tốt mà. Chỉ là chị Triều góp phần làm cho vai diễn thêm xuất sắc thôi."

"Là Thanh Hạc sao, Vãn Vãn", dì Triệu nhìn Hướng Vãn, "Sao con không nói với dì Tân Tân là Thanh Hạc?"

"Con..."

"Ôi trời, đúng là Thanh Hạc này", dì Triệu lại nhìn Triều Tân, "Vậy con có gặp diễn viên đó chưa? Bây giờ cô ấy là diễn viên chính xuất sắc nhất rồi đấy."

"Con gặp một lần rồi ạ, sau đó có bạn bè rủ đi ăn cơm cùng."

"Thế ngoài đời có xinh không?"

Triều Tân trầm ngâm, liếc nhìn Hướng Vãn: "Cũng cũng ạ."

"Thế sao? Dì nghe nói mấy diễn viên đó ngoài đời gầy lắm, không xinh đâu."

"Bình thường thôi ạ."

"Thế này đi, Tân Tân, con có thể dùng giọng của Thanh Hạc nói với dì một câu được không? Con có thể nói câu 'Không phục à? Bản tôn đánh một trận với ngươi!' không?"

Hướng Vãn giật thót mình, nhớ đến lần trước đi ăn với Triều Tân, có nhà đầu tư quậy, bắt chị lồng tiếng. Đó là kỷ niệm không mấy vui vẻ của cô và chị, sợ chị không thoải mái, nên định lên tiếng.

"Được ạ." Nhưng Triều Tân đồng ý.

"Chị Triều..." Hướng Vãn gọi chị.

Triều Tân nhìn Hướng Vãn, tai vẫn đỏ ửng.

"Ôi trời ơi", Vu Chu chịu hết nổi, "Mẹ cứ như mấy phụ huynh về quê ăn Tết, bắt con nít biểu diễn tiết mục ấy. Chị vừa đến thôi đấy, mẹ làm vậy có được không?"

Dì Triệu "hít" một hơi, vỗ trán: "Xin lỗi xin lỗi, dì thích nhân vật đó quá, con lồng tiếng đỉnh quá mà, Tân Tân đừng để ý." Dì nắm lấy tay Triều Tân, vỗ vỗ.

Triều Tân mỉm cười: "Không sao ạ."

Dì Triệu kéo Triều Tân hỏi han đủ thứ. Nào là vai này có phải con lồng tiếng không, nghe giọng này giống Thanh Hạc, rồi có gặp diễn viên đó chưa.

Ánh mắt ta chạm nhau,Vu Chu và Hướng Vãn thở phào. Xem ra Hướng Vãn khỏi lo dì Triệu không thích Triều Tân nữa.

Thích đến mức phát cuồng còn gì.

Cho nên mới nói, phụ nữ phải có sự nghiệp. Sự nghiệp là nền tảng, nếu không còn có thể khiến mẹ vợ "mở rộng tầm mắt" khi đến ra mắt.

Nhưng Vu Chu cũng hơi cay cú, tựa vào vai Tô Xướng, nhỏ giọng nói: "Chị xem, chị xem kìa."

"Hửm?"

"Chậc, khác hẳn với thái độ khi nào đó tự giới thiệu."

Lúc đó, dì Triệu hỏi Tô Xướng đã lồng tiếng cho những nhân vật nào. Dù game hay kịch thì dì Triệu cũng chưa từng nghe nói đến, chỉ gật đầu, "à" một tiếng đầy thông cảm.

Đỉnh nóc, kịch trần.

Tô Xướng vốn không cay cú, nhưng nghe Vu Chu nói vậy, cô thật sự thấy hơi cay cú. Thế là nhún vai, để Vu Chu ngồi dậy, rồi tự mình ngồi sang một bên nghịch điện thoại.

"Trên mạng nói kiểu "con dâu" mà các bà mẹ vợ ghét nhất là kiểu về nhà chỉ biết cắm mặt vào điện thoại đấy." Vu Chu ngồi khoanh chân trên sô pha, cứa vào lòng Tô Xướng.

Nhờ Thanh Hạc, Triều Tân nhanh chóng lấy lòng được dì Triệu. Lúc ăn cơm, thậm chí còn được ngồi bên trái dì Triệu.

Dì Triệu biến thành người quản lý của cô, giới thiệu các vai diễn của Triều Tân cho bác Vu nghe vanh vách. Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí vui vẻ, hòa thuận, sự ngượng ngùng lúc chiều nhanh tan thành mây khói.

Ăn xong, dì Triệu lên lầu dọn dẹp phòng ngủ cho Triều Tân và Bài Bài, thay ga giường mới, còn tìm thêm cái chăn điện trải lên.

Dì hướng dẫn Triều Tân cách sử dụng chăn điện, rồi mọi người tắt đèn xuống lầu, xem Vu Chu, Tô Xướng đốt pháo hoa ngoài sân.

Triều Tân dựa vào cửa, nhìn màn đêm tối đen thỉnh thoảng được pháo hoa thắp sáng, cùng lúc đó, nụ cười rạng rỡ của Hướng Vãn cũng được ghi lại. Trong ấn tượng của cô, Tết không phải như thế này. Pháo hoa, tiếng pháo là của nhà khác, còn ở nhà cô là tiếng bát đĩa vỡ, là tiếng khóc lóc thê thảm, là bát thịt kho tàu vừa kho xong bị hất xuống đất, lăn lóc đầy bụi bẩn. Chị gái nhặt vội, mặc kệ nóng, mang ra vòi nước rửa sạch rồi lén đưa cho cô ăn.

Đó mới là âm thanh của ngày Tết, là tiếng ồn ào "lách tách" xen lẫn tiếng chị gái ngồi xổm đối diện, giục cô ăn nhanh.

Hôm nay cô mới biết, Tết cũng có thể là tiếng pháo nổ "lách tách" cùng với tiếng Hướng Vãn hỏi cô ăn hạt dẻ không.

Xem hết nổi, Triều Tân quay vào phòng khách, ngồi xuống sô pha, trả lời tin nhắn của khách hàng.

Bài Bài ngoài sân đang mải mê ngắm pháo hoa rực rỡ, cô nhóc tựa vào lòng Hướng Vãn, hai người ngồi trên xích đu, đung đưa.

Hướng Vãn rủ cô nhóc ra ngồi cùng. Ngồi một lúc, chắc là Bài Bài hơi mệt, người mềm nhũn ra, ôm Hướng Vãn.

Người con nít lúc nào cũng ấm, được Bài Bài ôm, tay chân Hướng Vãn cũng ấm lên.

"Cô Hướng." Bài Bài bỗng gọi bằng giọng khàn khàn.

Tiếng gọi này khiến Hướng Vãn ngẩn ngơ. Có lẽ vì không khí ngày Tết, tiếng gọi của bé con khiến Hướng Vãn nhớ đến lần đầu gặp mặt.

Lúc đó Bài Bài rất thích cô, khi gọi, Bài Bài còn lén nhìn cô, trong mắt cô nhóc có chút quyến luyến không nỡ rời xa.

"Chị, nếu bà thích dì thì mình có thể ăn Tết như này hàng năm không ạ?" Bài Bài hỏi.

Có cá hấp, có ông bà hiền hoà, cùng nhau đốt pháo hoa trong sân nhỏ xinh xinh.

Hướng Vãn ôm cô nhóc, hỏi: "Em thích lắm, đúng không?"

Cô cũng thích. Đến đây một lần, cô đã yêu thích không khí gia đình này, dễ khiến kẻ lang bạt như cô cảm thấy lưu luyến, nên cô hiểu Bài Bài.

"Hồi bé tí, có một mùa đông, mẹ em cũng ôm em ngắm pháo hoa thế này ạ. Nhà em không mua, chỉ đứng bên bờ sông xem người ta bắn."

Hướng Vãn linh cảm, người mẹ Bài Bài nói không phải là Triều Tân.

"Mẹ em, hay dì em?", cô nhẹ hỏi.

"Mẹ em, mẹ ruột em, chị gái của dì." Bài Bài đưa tay dụi mắt, hình như bị bụi bay vào.

Hướng Vãn thở dài trong lòng, dè dặt hỏi: "Vậy mẹ em đâu?"

"Mẹ mất rồi."

Im lặng hai ba giây.

"Mẹ mất rồi, dì mới dẫn em đi."

Hướng Vãn vẫn im lặng. Bài Bài có thể nghe thấy tiếng tim đập khe khẽ trong lồng ngực cô Hướng, từng nhịp từng nhịp, như tiếng quả lắc đồng hồ đung đưa.

Nhịp điệu này khiến cô nhóc cảm thấy an tâm, lại hơi áy náy.

"Cô Hướng, trước đây em không hiểu chuyện, cứ nghĩ dì có chị rồi sẽ không muốn nuôi em nữa, nên em hơi hơi ghét chị."

Hướng Vãn mỉm cười: "Chị biết, không sao đâu."

"Chị không biết đâu." Bài Bài nói.

"Thực ra em thích chị, còn sớm hơn cả dì thích chị cơ."

"Chị cũng biết mà." Biết Bài Bài donate cho mình nhiều đến mức Triều Tân phải tìm đến tận nơi. Hướng Vãn cười, xoa cằm Bài Bài.

Chỉ một hành động như thế đã khiến Bài Bài hiếm khi ngẩn người.

"Vậy chị có biết vì sao em thích chị không ạ?"

"Vì sao?"

"Vì chị giống mẹ em."

"Giống mẹ..." Hướng Vãn không hiểu.

"Dạ, lần đầu tiên em nhìn thấy ảnh chị trên mạng, mũi và miệng chị giống mẹ em lắm. Lúc đó em còn nhỏ, em không nhớ rõ mẹ nữa, chỉ nhớ mang máng cằm của mẹ."

Hướng Vãn ngẩn ngơ lắng nghe, tai như bị bông bịt kín, không nghe thấy tiếng pháo hoa nổ, nhưng lại có một khe hở, để giọng nói trẻ con của Bài Bài len vào.

Cô nuốt nước bọt, hỏi Bài Bài: "Dì Tân có biết không?"

"Biết ạ, nên em donate nhiều thế mà dì cũng không trách em. Dì biết em nhớ mẹ, dì cũng nhớ mẹ."

Bài Bài muốn nói, Bài Bài hiểu rồi. Cô Hướng giống mẹ Bài Bài, có lẽ là duyên phận, có lẽ là sự bù đắp mà ông trời dành cho Bài Bài và dì. Sau này họ có thể sống hạnh phúc bên nhau, Bài Bài sẽ không còn tiếc nuối vì không được mua pháo hoa cùng mẹ, Tết nào dì cũng không nhốt mình trong phòng thu, cứ ghi âm mãi.

Hướng Vãn chớp mắt, những bông pháo hoa nở rộ trước mắt hóa thành những vệt sáng nhiều màu, như mấy con côn trùng méo mó.

"Nếu chị giống mẹ em, vậy sao có lúc em không thích chị?" Cô nhìn về phía trước, bình tĩnh hỏi.

"Vì lúc đó em thấy tính cách chị không giống mẹ lắm, em thấy không giống nữa." Bài Bài thành thật trả lời, thế là cô nhóc bỏ fan.

Nhưng sau đó Bài Bài thấy cô Hướng cũng tốt, trừ việc hơi bánh bèo, hay khóc và không biết chơi máy bay, thì mọi thứ rất ổn.

Thì ra là vậy, Hướng Vãn khẽ tự nhủ.

Bình Luận (0)
Comment