Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 144


***
Nhìn thấy hình người thu nhỏ tay chân co quắp như quả nhân sâm treo trên da đầu, da đầu Lý Ngân Hàng cảm thấy tê cứng.
Nhìn trạng thái vụn vỡ đầy đất của Ngụy Thành Hóa, về cơ bản thì gã đã chết rồi, không thể nói gì được nữa.
Trí tưởng tượng của Lý Ngân Hàng lập tức phát huy tới cực hạn, cô không khỏi nghĩ đến đủ mọi khả năng có thể xảy ra.
Rốt cuộc thứ vừa mới đối đầu với bọn họ là gì?
Nam Chu không nghĩ nhiều đến vậy.
Cậu chỉ cảm thấy đầu hơi nặng.

Ngồi xổm dưới đất mà cơ thể cậu như sắp đổ về phía trước, trước mắt mơ hồ tựa mộng ảo.
Cảm giác cơ thể hơi mất khống chế có phần xa lạ với cậu.
Khi trăng tròn, cậu còn khó chịu hơn bây giờ cả trăm lần.
“Ngày dài vĩnh hằng” đã tạo ra một từ ngữ lãng mạn để hình dung sự sợ hãi của cậu với ánh trăng – Say trăng.
Từ trước đến nay rất ít khi cậu cảm nhận được triệu chứng “say trăng” với mức độ nhẹ như lúc này, cho nên khó tránh khỏi tò mò.
Thậm chí Nam Chu còn ngẩng đầu lên xác nhận.
Bên ngoài là ban ngày sáng trưng, không có mặt trăng.
Lý Ngân Hàng đang cho rằng cậu suy nghĩ vấn đề nguồn gốc của người nhỏ, không làm phiền cậu.

Chỉ thấy Nam Chu lảo đảo đứng dậy, bước mấy bước về phía Giang Phảng như chú chim cánh cụt.
Dường như Giang Phảng đã cảm nhận được sự bất thường của Nam Chu, chủ động vươn tay đỡ lấy cả người cậu.
Mức độ chênh lệch chiều cao của hai người có thể đạt tới điểm phù hợp tối đa.
Bàn tay dính máu bẩn của Nam Chu rủ xuống bên người, cậu chủ động vùi đầu vào vai Giang Phảng, vô thức cọ mấy cái.
Lý Ngân Hàng im lặng.
Cô quay đầu qua, khẽ ho khan một tiếng rồi xoa tóc.
Nếu không phải vì bản tính thần giữ của, lúc này đây cô thực sự rất muốn lôi [Máy Cảm Giác Tồn Tại Về Không] úp ngay lên đầu mình.
Giang Phảng không nói gì, áp mu bàn tay lên trán Nam Chu kiểm tra trước.
Không nằm ngoài dự đoán, cảm thấy nóng hầm hập.
Năng lượng của Nam Chu đã bị Ngụy Thành Hóa hút đi một nửa, cho dù hiện tại nó đã được trả về cho chủ, nhưng đối với cậu vẫn là sự tổn hại nghiêm trọng.
Cộng thêm trạng thái Succubus xuất hiện rồi lại biến mất nhanh như chớp, bả vai bị người ta đâm xuyên, có thể chống đỡ đến hiện tại mới gục đã có thể coi như nhẫn nại lắm rồi.
Lý Ngân Hàng sấn tới.
Cô hiểu được không phải Nam Chu đang khoe tình cảm.
Thấy Nam Chu khó chịu đến vậy, cô không khỏi nhớ tới Tô Mỹ Huỳnh đã chạy thoát, rầu rĩ nói:
– Làm thế còn tốt với cô ta chán.
Giang Phảng khẽ nói:
– Không hề.
Lý Ngân Hàng đang định hỏi tại sao, nhìn thấy cơn bão đang cuồn cuộn trong đôi mắt bình tĩnh của anh, cô lập tức ngậm miệng.
Giang Phảng đặt tay qua khớp gối Nam Chu, bế cả người cậu vào lòng, mở cửa từng gian phòng tìm kiếm một gian phòng ngủ thông gió thích hợp cho việc nghỉ ngơi.
Nói thế nào đây, hệt như đi du lịch.
Thực ra căn biệt thự này trang hoàng hạng nhất, các vật trang trí đều mang đậm phong cách ưu nhã của châu Âu thế kỷ thứ mười tám, tính thực dụng cao, cũng rất thoải mái.
Chẳng qua thực sự không một ai có tâm trạng suy nghĩ chỗ nào trong bản đồ ăn gà này có thể ngủ một giấc thật ngon.
Cũng may Giang Phảng có một thời gian dài du lịch đó đây, hiểu được thế nào là hưởng thụ.
Anh cẩn thận lựa chọn một bến dừng chân tạm thời cho người bạn trong câu chuyện cổ tích của mình.
Nam Chu nép trong lòng anh:
– Tôi đi được.
Cho dù đang ở trong trạng thái “say trăng”, cậu vẫn có thể hành động bình thường.
Vẫn có thể vặn cổ người.
Giang Phảng:
– Tôi biết.
Dẫu anh biết, nhưng chẳng hề có dấu hiệu định buông tay.
Nam Chu cũng không ghét được anh bế thế này, giữ nguyên tư thế ấy, tiếp tục bắt chuyện với anh:
– Tô Mỹ Huỳnh…
Giang Phảng nhìn Nam Chu, trong đôi mắt ấm áp ẩn chứa nét lạnh lùng và điên cuồng:

– Chúng ta không nhắc đến cô ta nữa.
Nam Chu cũng không sợ anh, hào phóng nói ra:
– Tôi muốn biết anh đã làm gì với cô ta?
Giang Phảng:
– Chỉ là một đạo cụ nguyền rủa mà thôi.

Cũng giống như việc mà cô ta đã làm với cậu vậy.
Ngay khi Nam Chu và cả nghìn người đấu loạn cào cào, phần thưởng đạo cụ vượt màn “Xâm nhập não bộ” đã được gửi đến.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Giang Phảng đã khắc sâu lời nguyền rủa lên người cô ta.
Sau đó, cho dù Tô Mỹ Huỳnh có làm gì, thì cô ta cũng chỉ là một người chết.
Tại sao bản thân nhất định phải làm chuyện không đúng mực trước mặt Nam Chu chứ?
Gánh nặng thần tượng của Giang Phảng còn nặng hơn ba lần Nam Chu trong lòng anh.
Vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng Giang Phảng cũng chọn được một căn phòng không tệ.
Không chỉ thoải mái hạng nhất mà còn có chiếc giường mềm mại để nghỉ ngơi trong một gian nhỏ sâu bên trong phòng lớn.
Nếu có người chơi xâm nhập từ cửa chính, ở đó có một gờ giảm tốc cực lớn.
Giang Phảng đã nhanh chóng vạch ra kết cấu của căn phòng trong đầu, nếu người chơi không đi theo con đường bình thường mà lựa chọn phá tường xông vào, hai bên của gian trong đều gần sát hành lang.
Tới lúc đó, bọn họ cũng có cách để trốn thoát.
Trên thực tế, căn bản chẳng có người nào dám tới tìm rắc rối.
Trước mắt số người còn sống sót trong căn biệt thự chỉ còn hàng đơn vị, toàn những người bị Nam Chu đuổi giết tới mức xuất hiện bóng ma tâm lý, không ngoại trừ một ai.
Cậu đã diễn vở kịch sống mang tên “Hai mươi người các anh đã bị một mình tôi bao vây”.
Giang Phảng rũ mi, im lặng nhìn Nam Chu đỏ bừng mặt trong lòng:
– Về nhà rồi.
Nam Chu mơ màng thầm nghĩ, dường như cậu đã về nhà từ sớm rồi.
Giang Phảng tốn chút thời gian mới có thể gỡ Nam Chu đang sốt tới mức nóng ran khỏi người mình, đặt xuống giường, đắp chăn cho cậu.
Bị cưỡng chế đuổi khỏi căn nhà đẹp đẽ của mình, Nam Chu không vui.
Quan sát được cảm xúc của cậu, Giang Phảng kịp thời cứu vãn bằng cách nhét tay mình vào trong chăn, ngoắc lấy đầu ngón tay cậu.
Lý Ngân Hàng vào buồng tắm có trong căn phòng này, xấp ướt hai chiếc khăn lông.

Một chiếc dùng để lau sạch hai tay Nam Chu, chiếc còn lại để hạ nhiệt độ vật lý cho cậu.

Tiếp đó cô vội vàng tìm thuốc hạ sốt bình thường trong cửa hàng, bận quay mòng mòng.
Chút khó chịu hiện tại không thể chiến thắng được sự tò mò của Nam Chu.

Cậu hỏi:
– Anh không quan tâm chuyện của người nhỏ kia à?
Khi Nam Chu phát hiện ra dưới tóc có giấu một người nhỏ, cậu nhận thấy Giang Phảng khẽ cau mày.
Nhưng đối diện với thứ quái dị và đáng giá để thăm dò kia, anh không nhìn kỹ, chỉ im lặng đứng bên ngoài vũng máu, nghĩ chuyện của riêng anh.
Ngắm gương mặt Nam Chu, lốc xoáy trong tim Giang Phảng cũng dần bình tĩnh.
Đầu ngón tay anh dịu dàng xo.a nắn lòng bàn tay Nam Chu:
– Tôi chỉ quan tâm đến cậu.
Nam Chu quay đầu nhìn Giang Phảng, đôi mắt sạch sẽ tựa tuyết trắng rơi thẳng vào tim anh.
Giang Phảng không chịu được Nam Chu nhìn như vậy, không còn cách nào khác, chỉ đành cúi người hôn lên khóe môi cậu:
– Đợi cậu nghỉ ngơi khỏe rồi, tôi sẽ nói với cậu sau.
Nam Chu không chịu buông tha:
– Có thể dùng làm câu chuyện trước khi ngủ mà.
Giang Phảng cười:
– Vậy có phải chỉ cần tôi kể thì thầy Nam sẽ chịu nghỉ ngơi nghiêm túc đúng không?
Không thể không nói, Giang Phảng chính là một người kể chuyện chuyên nghiệp.
Nhận được cái gật đầu của Nam Chu, câu đầu tiên mà Giang Phảng nói ra rất dễ dàng khơi dậy lòng tò mò của người khác:
– Sở dĩ tôi biết thứ đó, bởi vì có người đã từng dùng nó với tôi.
Lý Ngân Hàng trố mắt:
– Hả?

Nam Chu nhìn anh, chớp mắt mong đợi anh kể tiếp.
Rõ ràng chỉ là một khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại khiến Giang Phảng nhìn ra hứng thú và yêu thích trong nó.
Giang Phảng ngồi bên cạnh Nam Chu, dịu dàng nói với cậu:
– Còn nhớ lời Dịch Thủy Ca từng nói không, tôi là người may mắn duy nhất còn sống sót sau khi trò chơi “Vạn Vật Hấp Dẫn” xảy ra sự cố chứ?
– Khi ấy có ít nhất trên một trăm người chơi bị mắc kẹt trong trò chơi.
– Để sống tiếp, tôi có một đội ngũ của riêng mình.
– Chúng tôi không ngừng bị đưa vào các phó bản.
– Ban đầu, đó đều là những phó bản của trò chơi “Vạn Vật Hấp Dẫn”.

Chúng tôi có khả năng sẽ chết, nhưng bởi vì đã quá quen thuộc với nội dung và tình tiết phó bản, cho nên tỉ lệ tử vong không cao.
Lý Ngân Hàng gật đầu.
Trò chơi “Vạn Vật Hấp Dẫn” xảy ra sự cố, hơn ba trăm người chơi của server trong nước đồng thời chìm vào hôn mê, trở thành sự kiện nóng của xã hội.
Cho dù cô chưa từng chơi game, nhưng một người sử dụng Internet có chiều sâu như cô đã từng nhìn thấy các bài báo dài dòng và thảo luận trên những diễn đàn và các trang mạng khác.
Trong giai đoạn đầu, những người chơi chìm vào hôn mê không ngừng tử vong.
Từng chiếc ống thở bị rút.
Rất nhanh sau đó, số người chơi chết đi đã tăng lên con số 172, vượt quá phân nửa.
Sau một khoảng thời gian, thống kê tử vong đã dần trở nên ổn định hơn.
Cách ba đến năm ngày vẫn sẽ có người chơi qua đời, nhưng tốc độ tử vong đã giảm đi trông thấy.
Cô còn nhớ, thống kê tử vong lên lại một lần nữa kéo lên đến đỉnh điểm vào hai tháng sau khi trò chơi xảy ra sự cố.
Trước đó, kiểm tra cho thấy tất cả những người chơi trong trạng thái hôn mê đều không có triệu chứng gì bất thường.
Nói cách khác, cái chết đến bất ngờ mà không dự báo trước điều gì.
Đối với việc này, các chuyên gia y học đều bó tay, thậm chí bọn họ không tìm được một lý do hợp lý để giải thích.
Mà người trải qua chuyện này, đang nhẹ nhàng giải thích trong một thế giới mà đối với hiện thực nhìn có vẻ thần quái, không phù hợp với logic:
– … Cho tới sau này, chúng tôi bắt đầu gặp những phó bản mới.
Giống như những phó bản “Cuộc sống thường ngày của Tiểu Minh”, “Soạt, soạt, soạt”, “Xâm nhập não bộ”…
Nam Chu khái quát một cách chính xác:
– Cho nên có thể nói đây là màn thử nghiệm của trò chơi ư?
Người đứng sau khống chế tất cả mọi người, đầu tiên đặt 300 con ếch thí nghiệm vào trong những phó bản có “nhiệt độ” bình thường của “Vạn Vật Hấp Dẫn”, từ từ đun nóng.
Những con ếch không thể thích ứng với nhiệt độ của nước sẽ chết trong đó.
Những con ếch còn sống sót sẽ tiến hóa mọc ra nanh vuốt và lớp da kiên cố.
Đợi khi nhóm ếch này thích ứng với nhiệt độ của nước, người đứng sau thao túng sẽ tăng nhiệt độ.
Giang Phảng gật đầu, khẳng định phán đoán của Nam Chu.
– Ban đầu, quy định của trò chơi hoàn toàn khác với bây giờ.
– Thứ nhất, số người trong mỗi đội không hạn chế.
– Đội ngũ của tôi có mười chín người, sau đó tổn thất dần dần giảm xuống còn 12 người.

Qua tiếp một khoảng thời gian khá dài cũng không tử vong thêm.
Hai người cũng không hỏi cuối cùng “19 người” sẽ ra sao.
Bởi vì khi bọn họ gặp Giang Phảng trong trò chơi, anh đã chỉ còn lại một mình.
Không cần nói cũng biết đáp án, quá mức đau lòng.
Giang Phảng nói tiếp:
– Đương nhiên nhiều người cũng có chỗ bất lợi, dễ xảy ra mâu thuẫn, hay như trong thời khắc mấu chốt sẽ không thể quan tâm đến tất cả.
– Nhưng trong hoàn cảnh như vậy, mục tiêu hàng đầu của mọi người chỉ có sống sót, đây chính là điểm tốt nhất của việc có đội ngũ.
– Càng nhiều người, đạo cụ càng phong phú, khả năng sống sót sẽ cao hơn.
Nam Chu suy nghĩ, cất giọng khàn khàn:
– Cho nên sau này, bọn họ mới đề ra số người tối đa của một đội là năm người, còn thiết kế cả “Hồ ước nguyện” nữa đúng không?
Lý Ngân Hàng cảm thấy tư duy của mình còn không nhanh nhạy bằng một người đang sốt.
Song, khi chậm rãi suy nghĩ lại lời Nam Chu nói, cô chợt cảm thấy da gà sau gáy dựng đứng cả lên.
Ý đồ này quả thực hiểm ác.

Những người kia hạn chế số lượng người chơi để giảm tỉ lệ “sống sót”, đồng thời cũng đề ra khả năng khác cho những người chơi tham dự.
Khi “sống sót” không phải là mục tiêu duy nhất, bọn họ có thể ngăn chặn khả năng hợp tác sâu hơn giữa những người chơi.
Dù sao sống trên đời này, ai mà không có d,ục vọng và tiếc nuối đây?
Giây phút nguyện vọng xung đột, ngoại trừ cạnh tranh sẽ chẳng còn phương pháp giải quyết nào tốt hơn.
Giang Phảng nói:
– Thứ hai, khi trò chơi vừa bắt đầu, không có hình thức PVP.
– Chúng tôi đã quen đánh PVE, cho nên khi lần đầu tiên chúng tôi được sắp xếp đến một màn PVP người thật, phần lớn mọi người đều rất kích động.

Cho tới khi hệ thống nhắc nhở… chúng tôi phải giết đối phương.
Thái độ trần thuật của Giang Phảng khá bình tĩnh.
Không ai biết được anh có từng đau khổ hoặc suy sụp vì chuyện này hay không.
Lý Ngân Hàng không rét mà run, Nam Chu nắm lấy tay Giang Phảng, khẽ đặt đầu ngón tay lên mạch đập, cảm nhận nhịp tim của anh.
Giang Phảng mỉm cười dịu dàng, tiếp tục cung cấp thêm thông tin:
– Thứ ba, ngoài hệ thống đạo cụ vốn có của “Vạn Vật Hấp Dẫn”, bọn họ còn cho thêm những đạo cụ mới.
– [Hồi Đáp] là đạo cụ mới đầu tiên tôi gặp trong PVP.
Giang Phảng rất ấn tượng với nó.
Con quái vật ẩn giấu trong tóc của Ngụy Thành Hóa, chính là sinh vật phát triển từ [Hồi Đáp].
Cái tên này thoạt nhìn không liên quan gì nhiều đến chức năng của nó.
Thực ra [Hồi Đáp] là một bài thơ.
Đê tiện là giấy thông hành của kẻ đê tiện.
Cao thượng là mồ chôn chí của người cao thượng.
Cùng lúc đó.
Ở một nơi trong căn biệt thự.
Cảm giác khô nóng trên người Tô Mỹ Huỳnh không giảm mà trái lại còn tăng nhiều hơn, dần đến mức độ không thể nhịn nổi nữa.
Toàn thân cô ta nóng như lửa đốt, hơi nóng trong cơ thể bốc lên ngùn ngụt.
Dần dần, có những mảnh da vụn rơi lả tả từ trên má cô ta xuống.
Tô Mỹ Huỳnh là một người yêu cái đẹp, nhìn thấy gương mặt vụn vỡ như cát dần dần hõm xuống và biến dạng qua cửa kính, cô ta còn tưởng rằng đây là một hồi ảo giác chết tiệt.
Cho tới khi cô ta chạm vào gò má của mình, chạm vào những mảnh vụn trắng như tuyết kia.
Ý thức được rốt cuộc đã xảy ra điều gì, cô ta lập tức rơi vào trạng thái điên loạn.
Giang Phảng đã nguyền rủa cô ta!
Anh bình tĩnh nhìn cô ta, để mặc cho cô ta bay đi, chính vì để cô ta từng bước rời khỏi đường sống.
Ý thức được bản thân sắp đối mặt với vận mệnh khủng khiếp, Tô Mỹ Huỳnh chỉ hận không thể mọc ra đôi cánh bay về bên cạnh Giang Phảng, đâm cho anh một dao kết thúc lời nguyền này.
Nhưng cô ta đã tiêu phí quá nhiều đạo cụ vì điên cuồng ấn gọi trợ giúp từ bên ngoài.
Bao gồm cả con diều lượn đã cứu cô ta một mạng.
Cô ta chỉ đành nắm chặt [Phím Gọi Trợ Giúp Từ Khán Giả Bên Ngoài], dựa theo trí nhớ của mình, chạy về hướng mà cô ta đã tới.
Chẳng qua cơ thể của cô ta đã không đợi được nữa rồi.
Da cô ta mất nước rất nhanh, trở nên khô như cát, treo trên gò má cô ta.
Giống hệt một quả táo bị nhét vào máy ép, sau khi bị máy nghiền ép một cách thô bạo, chỉ còn bã táo được giữ lại ở lưới lọc, cô ta chính là đống bã đó.
Hơn nữa cơn đau đớn do dần hóa thành cát này vẫn chưa chịu dừng.
Tô Mỹ Huỳnh có thể cảm nhận được rõ ràng sự đau đớn ăn mòn tận sâu trong xương.
Cô ta chạy như điên về hướng ban đầu.
Gió tạt vào mặt khiến cô ta bị bào mòn từng chút, từ từ rơi xuống.
Cô ta quay đầu nhìn, có thể thấy rõ ràng cơ thể mình đang dần tụt lại phía sau.
Cú đánh sâu vào thị giác cùng sự sợ hãi có thể ép bất cứ ai phát điên.
Tô Mỹ Huỳnh cũng không ngoại lệ.
Cô ta đánh mất phương hướng, giống như con thú nhỏ tuyệt vọng và mất đi mục đích, chỉ biết gào thét chạy trốn.
Khi cơ thể đã hóa cát hơn phân nửa của cô ta chạy ngang cánh cửa sổ đang mở, một trận gió núi thổi tới, nháy mắt thổi bay hai chân đã hóa thành cát bụi của cô ta, tạo thành một cơn bão cát quy mô nhỏ, đập vào mặt, vào người cô ta.
Tất cả sự vật trước mắt cô ta dường như đều được thêm hiệu ứng làm chậm.
Cho tới khi cơ thể cô ta ngã xuống cái rầm, cát bụi bay tứ tán.
Cô ta đau đớn lăn lộn, muốn gào thét.
Nhưng dây thanh mất nước đã không thể giúp cô ta phát ra bất cứ âm thanh nào.
Cô ta gắng sức cào khe sàn nhà, nước toàn thân nhanh chóng bị rút sạch.
Tô Mỹ Huỳnh dần dần ý thức được, dường như cô ta thực sự sắp chết rồi.
Ngay khi cô ta đứng trước bờ vực tử vong, trước mắt cô ta dần xuất hiện hình ảnh một thiếu nữ tóc hồng, đứng ở nơi đó, chống nạnh nổi giận với Ngụy Thành Hóa.
“Lão Ngụy!” – Cô chống nạnh hét lên với Ngụy Thành Hóa – “Nuôi nhiều cái miệng như vậy chúng ta phải đi bao nhiêu phó bản đây! Đã nói bao lần rồi, phải mang người mới thoạt nhìn có giá trị về đây chứ!”
Ngụy Thành Hóa cũng không to lớn thô kệch giống hiện tại, chỉ là một anh bạn từng đi lính, tính khí không tệ.
Anh ta cúi đầu, nhìn Tô Mỹ Huỳnh nổi nóng với vẻ bất đắc dĩ, giống như đang nhìn cô em gái của mình: “Luyện tập nhiều hơn rồi sẽ có giá trị mà.”
Tô Mỹ Huỳnh ngã gục dưới đất, chớp chớp hàng mi dính đầy vụn da của chính mình.
Ban đầu… mọi chuyện diễn ra thế nào nhỉ.
Tô Mỹ Huỳnh còn nhớ loáng thoáng, mặc dù tính khí của mình không tốt, dường như không có gì bất ổn cả.

Là những người vào “Vạn Vật Hấp Dẫn” sớm nhất, “Ánh Bình Minh” đã xây dựng lên khu vườn địa đàng, kéo người mới vào trong.
Bọn họ chuyên canh chừng ở những điểm đón tiếp người mới, mang những người mới bị người dẫn đường dọa sợ, trải qua cơn tuyệt vọng khi thiếu oxy, thiếu lương thực về nhà.
Đầu óc Lão Ngụy linh hoạt, anh ta nói, mặc dù hệ thống quy định năm người một đội, nhưng bọn họ có thể kéo theo hai mươi đội năm người, chậm rãi huấn luyện.
Đương nhiên, lòng tốt của bọn họ không hoàn toàn không có mục đích.
Đây là chuyện thường tình giữa người với người, cũng là món đầu tư tình cảm thỏa đáng.
Mọi người xây dựng mối quan hệ tốt đẹp, có thể bù đắp lẫn nhau.
Ai muốn đi làm nhiệm vụ, có thể chọn đạo cụ tốt từ kho chung, nâng cao khả năng sinh tồn.
Cho dù cuối cùng đội ngũ nào giành thắng lợi, chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, thắt chặt quan hệ, thiết lập sự tin cậy, nếu vậy chỉ cần một người ước nguyện thì có thể mang tất cả những người từng chết trong trò chơi trở về.
Tô Mỹ Huỳnh đã từng có tâm tư khờ dại của một thiếu nữ.
Cô thường thiên vị những người mới có ngoại hình ưa nhìn, thường thích nói chuyện với bọn họ, thả thính bọn họ, cho dù nam hay nữ cô đều thích đùa mấy câu.
Khi ấy, mọi người đều rất thích cô.
Cô đứng trong căn cứ bảo vệ người mới mà một tay mình xây dựng nên, tinh thần phấn chấn, trong lòng đầy hi vọng.
Giống như cái tên của đội bọn họ – “Ánh Bình Minh”.
Bình minh tà dương, muôn hình vạn trạng.
Mặc dù mặt trời mọc trong “Vạn Vật Hấp Dẫn” đã được cài đặt và khuếch đại tới mức hoàn mỹ nhất, nhưng ai cũng đều rõ ràng, nó là giả.
Cô thầm nghĩ, đợi khi mọi người cùng nhau ra ngoài, có thể cùng mọi người ngắm cảnh mặt trời mọc.
Cho nên, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu chứ?
Tô Mỹ Huỳnh mở to mắt, dốc sức suy nghĩ, cố gắng suy nghĩ.
Trong một phó bản độ khó không thấp, Tô Mỹ Huỳnh đã giúp đỡ một người chơi sắp chết.
Để cảm ơn, người đó đã móc hết tất cả đạo cụ mình có ra cho Tô Mỹ Huỳnh lựa chọn ba cái.
Tô Mỹ Huỳnh một nách nhiều con ngoài mặt nói cảm ơn, rồi lấy đi hai đạo cụ cấp S cao nhất và một đạo cụ cấp A của người đó đi, chẳng hề khách sáo.
Sau khi về kiểm kê lại, cô mới phát hiện ra trong đó có một đạo cụ mang tên [Hồi Đáp] có hình dạng bên ngoài giống như một lọ Vitamin, không nhiều không ít, tổng cộng năm viên.
Miêu tả chức năng vô cùng kỳ quái, chỉ có hai câu không rõ nghĩa.
“Các bạn có muốn thắng lợi thuộc về mình không?”
“Hãy đưa ra câu trả lời của các bạn.”
Cô kéo đội cố vấn của mình tới tham mưu.
Đội năm người vừa hay không ai thích đọc thơ, không biết “Hồi đáp” là một bài thơ, càng không biết ngụ ý đứng sau nó.
Có đúng năm viên thuốc, phần mô tả thoạt nhìn khá trực tiếp, Tô Mỹ Huỳnh đề nghị uống thử xem.
Nếu như uống rồi có thể giành thắng lợi thì tại sao lại không uống?
Khi có đồ tốt, cô vẫn vô thức thiên vị người nhà mình.
Ngụy Thành Hóa nhìn xa trông rộng, ngăn cản những người khác mạo hiểm, mình uống một viên trước, nói rằng muốn vào phó bản xem tình hình thế nào.
Kết quả, bọn họ rút trúng một phó bản cực kỳ đơn giản, qua cửa với độ hoàn thành đạt tới 95%.
Cơ thể Ngụy Thành Hóa thoạt nhìn không xuất hiện bất cứ vấn đề gì.
Bốn người còn lại cũng yên tâm hơn, mang theo kỳ vọng đẹp nhất để rồi nuốt xuống viên thuốc kia.
Coi đây là đạo cụ may mắn thời gian dài cũng được.
Cứ như vậy, xuất phát từ một chút lòng tham, một chút chấp niệm về nguyện vọng, cuối cùng bọn họ cũng sử dụng [Hồi Đáp]…
Giống như Adam và Eva ăn quả táo vì con rắn dụ dỗ.
Không ai biết được cái giá phải trả thực sự là gì.
Lòng tốt của bọn họ bị rút lại thành một người bé tí, tay chân co quắp, giấu trong máu tóc, trở thành nấm mồ cô độc không ai hay biết.
Khát vọng thắng mãnh liệt bị phóng đại nhiều lần, trở thành giấy thông hành của kẻ đê tiện.
Thay đổi ấy diễn ra trong vô thức, không thể ngăn cản.
Giống như giờ đây Tô Mỹ Huỳnh cũng từ từ tan biến.
Cho tới khi cơ thể dần tiêu tán, cô mới loáng thoáng phát hiện, tinh thần vốn thuộc về mình đã quay về với cơ thể.
Dẫu vậy, đã không còn kịp làm gì nữa rồi.
Cô gái tóc hồng lòng mang ý thiện xuất hiện trong tầm mắt trước khi chết đứng sau thiếu nữ tràn đầy ác ý đang đề nghị những người mới của “Vườn địa đàng” tới đấu trường thú xem thử, cố gắng gào thét, cố gắng khuyên can những người mới ngây thơ kia.
Đừng đi, đừng tin tưởng tôi như vậy.
Nhưng người con gái ấy chẳng thể làm gì.
Nhóm người mới được trợ giúp đều tin tưởng Tô Mỹ Huỳnh vô điều kiện, tin tưởng vào “Ánh Bình Minh”.
Người con gái ấy chỉ có thể rút trong bóng tối, sâu trong mái tóc không nhìn thấy ánh sáng kia, dùng hết sức lực để run rẩy, để rơi nước mắt.
Kẻ sở hữu cơ thể của cô chẳng hay biết, chỉ cho rằng trời đổ mưa.
Trước khi tác dụng của lời nguyền rủa hoàn toàn biến mất, trong đầu Tô Mỹ Huỳnh chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: Tại sao?
Tại sao trong tay người đàn ông từng được bọn họ cứu giúp lại có vừa đúng năm viên [Hồi Đáp], không thừa không thiếu.
Hết chương 143
Lời tác giả: Bài thơ Hồi Đáp của Bắc Đảo
Các bạn có thể đọc bản dịch thơ ở đây.
 
------oOo------
 

Bình Luận (0)
Comment