Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 180


***
Quái vật trong cửa kính ung dung thưởng thức màn hỗn loạn nho nhỏ hoàn toàn nằm trong tay gã.
Gã đã ở trong hũ quá lâu, nên giờ đây được nhìn thấy trời đất, khát vọng với máu của gã lại sục sôi chiếm thế thượng phong.
Lúc này đây, điều duy nhất khiến gã cảm thấy tiếc nuối là không có khán giả.
Trước đây quái vật cũng có một cái tên.
Chamras.
Thành tích học tập của gã rất kém cỏi, trừ tiếng Anh và tiếng Trung nằm ở mức trung bình ra thì trình độ của gã nằm trong khoảng không ai biết đến trong trường.
Chamras không cam lòng vô danh như thế.

Từ khi còn là một thiếu niên, gã đã bắt đầu ấp ủ làm một chuyện lớn.
Khoảnh khắc gã nắm con dao trong tay, cuối cùng thì giấc mơ của gã đã được thực hiện rồi.
Tên của gã dán khắp đường lớn ngõ nhỏ, trở thành ác mộng đối với vô số người.
Chamras đã thực hiện rất nhiều vụ án khiến gã say sưa, trong đó có một vụ án tâm đắc nhất.
Một ngày nọ, gã đến khu thương mại mua sắm, tình cờ nghe thấy người bố dọa dẫm đứa con gái đang lăn lộn ăn vạ đòi mua búp bê, ông nói nếu như cô bé còn không nghe lời sẽ mời “sát thủ bóng đen” đến nhà mang cô bé đi.
Chamras tự nhận “sát thủ bóng đen” là lời khen ngợi của truyền thông dành tặng mình.
Gã mua luôn con búp bê mà cô bé kia thích.

Đúng như đã hẹn, đêm khuya gã lẻn vào trong căn phòng trẻ con, ôm búp bê đứng ở bên giường, mỉm cười lắc vai cô bé say ngủ.
Cô bé giật mình thức giấc.
Nhìn thấy gương mặt Chamras và con dao thép gã cầm trên tay, cô bé sợ hãi tè ra giường.
Cảm giác ấm áp lan ra giữa chân khiến cô bé dần hiểu ra, đây không phải một cơn ác mộng.
Trước khi cô bé kịp phản ứng và gào khóc, Chamras đã lặng lẽ cắt đứt đầu cô bé.
Mái tóc dài của cô bé được Chamras thắt nút kép, treo trên đèn treo ngoài phòng khách.
Như vậy, sáng mai người bố chỉ cần mở cửa là có thể nói chào buổi sáng với cô con gái yêu quý của mình.
Chamras lấy đầu cô bé đi, để trao đổi đồng giá, gã rút đầu con búp bê đã mua ra, nhét vào trong vòng tay cô bé không đầu.
Chamras tự cho mình thanh cao, chìm đắm trong ảo tưởng sợ hãi gã tự tay chế tạo, hưởng thụ sự sợ hãi của cả thành phố này, điều đó khiến gã có cảm giác vui vẻ như giẫm nát cả thành phố dưới chân.
Bởi vậy giây phút viên đạn đồng xuyên qua lồng ngực, gã vô cùng, vô cùng không cam lòng!
Cũng may sau khi rơi vào trong nước, gã gặp được tri kỷ của mình.
Một vòng bùa chú trói buộc linh hồn oán hận của gã, nhốt gã trong chiếc hũ gốm vàng nho nhỏ.
Sinh mệnh và niềm vui của gã lại được kéo dài thêm.
Gã rất cảm kích vị thần hồi sinh gã, đồng thời cũng thể hiện sự tôn kính hèn mọn như con kiến của gã với người đó, xưng người đó là ngài Sompa.
Từ khi bị luyện làm giáng đầu, đây là lần đầu tiên Chamras được ra ngoài hoạt động.
Trước đây ở trong hũ, gã không cảm thấy mình có thay đổi gì đặc biệt.

Nhưng hiện tại, gã hoàn toàn có thể hưởng thụ được niềm vui muốn làm gì thì làm.
Chú oán của gã trải rộng cả khu phố, lấy khách sạn làm tâm, mở rộng ra bán kính ba kilomet.
Trong khu vực này, gã có thể lợi dụng tất cả những thứ gã có thể lợi dụng, biến hóa vô cùng tận, tha hồ chơi đùa, giẫm đạp những con người bị nhốt bên trong.
Gã không hề vội vàng.
Mèo bắt được chuột rồi sẽ chẳng cắn đứt cổ nó rồi nuốt luôn vào bụng.
Chết dễ dàng như vậy thì nhàm chán quá.
Ngay lúc Tào Thụ Quang kéo Mã Tiểu Bùi ra khỏi phòng, một phần n của gã đã ẩn trong tấm gương phòng tắm của bọn họ, trao đổi vị trí với Mã Tiểu Bùi.
Chamras nhìn theo Tào Thụ Quang kéo tay mình, thưởng thức bóng lưng vui vẻ của anh ta khi tưởng rằng mình đã thoát khỏi cõi chết.
Bấy giờ, biết được vợ mình đã sớm bị đánh tráo, sắc mặt anh ta thay đổi rõ rệt, vừa hối hận vừa đau khổ chạy về căn phòng ban đầu của bọn họ.
Đáng tiếc, Mã Tiểu Bùi đã không còn ở đó nữa.
Rút ra bài học kinh nghiệm khi thanh niên tóc đen phá vỡ cửa kính ra ngoài, gã đã bọc Mã Tiểu Bùi bằng một lớp bóng đen, tước đoạt năng lực hành động của cô và kéo cô xuống cửa sổ sát đất ở tầng hai.

Gã lặng lẽ đợi cô nghẹt thở chết trong kính, hình thành một bức tranh tử vong tắc thở xinh đẹp.
Còn Tào Thụ Quang, cho dù anh ta chạy về điểm ban đầu, chờ đón anh ta trong chiếc gương phòng tắm cũng chỉ là một Mã Tiểu Bùi khác được gã ra.
Đối diện với “Mã Tiểu Bùi” sợ hãi trong gương, Tào Thụ Quang vô cùng sốt sắng, đi qua đi lại trong phòng tắm như con thú bị nhốt.

Anh ta tức giận siết chặt tay, định đấm vỡ gương cứu vợ mình ra.
Song, nắm đấm của anh ta xuyên vào trong như đấm vào mặt nước.
Cả người anh ta cũng bị mặt gương nuốt trọn.
Sau khi xử lý xong thằng ngốc Tào Thụ Quang, Chamras tập trung toàn bộ sự chú ý lên con mồi xinh đẹp đã từng trốn thoát khỏi tay gã.
Chamras mai phục và giết hại người chơi duy nhất ở một mình trong số sáu người – Thiệu Minh Triết.
Gã ló đầu ra khỏi khung tranh phong cảnh treo ngay trên đầu giường Thiệu Minh Triết, âm thầm nhìn quái nhân khi ngủ vẫn không chịu bỏ khẩu trang và mũ ra.
Gã cũng không ngờ trực giác của người này còn đáng sợ hơn cả dã thú, còn chưa mở mắt đã chọc thẳng tay vào mắt gã.
Chamras: Mẹ kiếp.
Sau một hồi vật lộn, quái nhân trùm đầu che mặt bị thương nhẹ, xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ, biến mất trong bóng đêm.
Thế giới bên ngoài rộng lớn, cơ hội cho Chamras ra tay càng nhiều hơn.
Không khác gì đi tìm đường chết cả.
Bởi vì vẫn còn năm người cần xử lý trong khách sạn, Chamras chỉ đành chia ra một phần ý thức và năng lực đi tìm tên ngu ngốc kia.
Nhưng không ngờ còn có người mạnh mẽ hơn cả quái nhân.
Hai thanh niên này, không những không trốn tránh, không sợ hãi, không chạy mà còn dám khiêu chiến gã?
Chamras ngoảnh mặt làm thinh một lát.
Khi nghe thấy thanh niên tóc đen kia nói “quỷ cũng không thể cầu cứu”, gã thầm cười lạnh.
Cậu ta nói tiếp “Được rồi, chúng ta gọi nó ra đi”, Chamras suýt nữa cười rụng răng.
Thanh niên tóc đen càng muốn gã ra ngoài, vậy gã càng không ra.

Hai chiếc bóng một đen một trắng bắt đầu du đãng vòng quanh trên hành lang khép kín vào đêm như hai con diễm quỷ.
Trong mắt Chamras, họ giống như hai con cá hề sặc sỡ đang đắc ý vẫy đuôi bơi qua bơi lại trước hàm cá mập, định câu gã ra ngoài.
Gã không ngại để bọn họ đắc ý thêm một lát.
Chẳng qua, thanh niên tóc bạc nhanh chóng làm hành động không thể tưởng tượng nổi.
Không biết người thanh niên đó lấy đâu ra một chiếc gương, thuận tay quăng trên hành lang.
Ngay sau đó, chiếc thứ hai, chiếc thứ ba.
Động tác quăng gương của anh giống như hồi nhỏ mỗi lần Chamras muốn bắt chim sẻ sẽ rắc cám và vụn bánh mì để lừa chim sẻ vào chiếc bẫy mình đã bày sẵn.
Nam Chu đeo vòng nhẫn, vừa đi vừa dùng sợi dây ánh sáng màu đỏ nhạt quấn trên then cài của từng chiếc cửa sổ thủy tinh.
Chamras cảm thấy hứng thú với hành động kỳ lạ của họ.
Tại sao bọn họ lại nghĩ rằng gã sẽ cắn câu chứ?
Nhìn thấy thanh niên tóc bạc rút từng chiếc gương trong tay áo quăng ra hành lang mãi mà không hết, Chamras cũng bớt vẻ khinh thường.
Lẽ nào đây là pháp khí chuyên dùng để phản thuật giáng đầu?
Thực ra hai bọn họ là pháp sư à?
Lẽ nào ngài Sompa gọi mình ra để xử lý bọn họ vì lo bọn họ sẽ gây nguy hiểm đến bản thân mình và ngài ấy?
Nảy ra suy nghĩ này, tất nhiên Chamras sẽ để ý hơn đến những chiếc gương.
Thực ra gã cũng không cần thiết phải để ý đến nó.
Năng lực của gã rất mạnh mẽ, trong vòng bán kính ba kilomet, bất cứ vật phản quang nào đều là chất dẫn cho gã ẩn thân.
Gương chính là chất dẫn tốt nhất.
Cửa kính, đầm nước có thể phản chiếu hình người tương đối hoàn chỉnh xếp hạng hai.
Còn có một số vật phát quang nho nhỏ, ví dụ như trang sức bạc, lưỡi dao, thậm chỉ là cả tròng mắt, gã đều có thể ám lên, chuyển động qua lại.
Chỉ cần vật phản quang tồn tại trong phạm vi năng lực khách quan của Chamras thì tinh thần của gã sẽ chủ động di chuyển đến nó.
Gã nghiên cứu cái gương hồi lâu, cuối cùng mới đánh bạo thử ló đầu ra khỏi một chiếc gương màu hồng trong số đó.
… Gã đưa ra kết luận chiếc gương tóc bạc quăng đi chỉ là một chiếc gương bình thường.
Chamras ngây ra vài giây, cảm thấy bản thân mình bị chơi một vố.
Ngay sau đó gã bừng lên lửa giận.
Lúc Nam Chu đi ngang một cửa kính, Chamras làm lại trò cũ, gã vỗ lên mặt kính như thể trêu chọc.
Xoảng.
Âm thanh vang vọng giữa không gian im lìm khiến bất cứ ai đều giật mình vô thức nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Thanh niên tóc đen xinh đẹp cũng không ngoại lệ.
Cậu quay sang, đôi mắt đen láy xinh đẹp sáng ngời dưới hàng mi dài vô cùng cuốn hút, nhưng trong ánh mắt chẳng hề có vẻ gì sợ hãi hết.
Chamras sững người.


Song, gã lập tức hành động.
Gã dùng chiêu cũ, nhanh chóng đổi vị trí của thanh niên tóc đen, đẩy cậu vào trong cửa kính, dùng những sợi tinh thần của mình quấn quanh người cậu.

Gã sử dụng cách đối phó với Mã Tiểu Bùi, trói chặt và tước đi năng lực hành động của cậu trước khi cậu thoát ra khỏi kính, di chuyển cậu đến một nơi khác.
Chamras tưởng rằng mình đã chiếm được ưu thế.
Dẫu vậy, khi gã mạo danh “Nam Chu” bước về phía trước như không có chuyện gì, định bụng sóng vai cùng với Giang Phảng thì một cánh tay phá vỡ cửa kính xuất hiện giữa không trung túm lấy vai gã.
Mà bên vai kia của gã cũng bị thanh niên tóc bạc cười khanh khách tóm lấy.
Hai bên đồng thời dùng sức, Chamras muốn vùng thoát ra theo bản năng nhưng gã chợt phát hiện chỉ dựa vào sức lực thì không thể thoát khỏi sự khống chế của cả hai.
Nhất là thanh niên tóc đen, khi đối phó với gã, cậu ta chẳng tốn bao nhiêu sức lực hết.
Bởi vì giọng của cậu vô cùng bình tĩnh, dường như cậu chẳng hề tốn chút sức nào.
– Cảm ơn anh, đã cho tôi phát hiện ra một điểm yếu.
– Trí tưởng tượng của anh kém thật đấy.
Chamras không kịp nghĩ, nhanh chóng tiêu tán, trở lại trong gương.
Chờ khi gã về đến địa bàn của mình mới hiểu được cái gì gọi là nhường một bước càng nghĩ càng tức, lùi một bước càng nghĩ càng thiệt.
Thất bại liên tiếp còn bị sỉ nhục trí tưởng tượng, điều này khiến tâm trạng thoải mái của Chamras xảy ra thay đổi.
Gã trừng mắt hung ác nhìn Giang Phảng, vẻ mặt dữ tợn, gã nói bằng tiếng Trung pha giọng địa phương qua một lớp thủy tinh:
– Giế.t chết mày.
– Giết? – Nam Chu nhìn Chamras trong gương – Anh có biết trước đây tôi làm gì không?
Cậu bình tĩnh nói:
– Mỗi ngày đều có người chủ động tới tìm tôi giết bọn họ.

Tôi đã giết cả hơn nghìn người, có rất nhiều người sợ tôi đấy.
Nam Chu nói ra lời hung ác rất đáng yêu, chọc cho Giang Phảng đứng bên cạnh khẽ cười một tiếng.
So với sự kín đáo của Giang Phảng, Chamras gần như muốn cười thật to.
Sợ?
Cậu ta có gì đáng sợ chứ?
Bản thân mình sẽ chẳng chết, gặp được tấn công cũng chẳng đau đớn, vậy thì sợ cái gì?
Hơn nữa, giết hơn nghìn người ư?
Chém gió cũng không biết nháp trước, cười vỡ bụng mất thôi!
Đương nhiên, mặc dù Chamras liên tục cười lạnh nhưng trên thực tế đã tức sùi bọt mép.
Gã giết mười mấy mạng người, còn chưa có ai nghi ngờ trí tưởng tượng của gã, nói rằng gã không sáng tạo trong giết người.
Sau khi nói chuyện với Chamras, thanh niên tóc đen không vội rời khỏi cửa kính ngay.
Cậu đối diện với gương mặt vặn vẹo của Chamras, giơ tay phải đeo vòng nhẫn lên.
Thời gian trôi qua, không ai hay biết hai người bọn họ đã chạy quanh hành lang tầng ba hai vòng.
Bọn họ quăng đầy gương dưới đất, và cũng quấn được hai vòng giây lên then cài cửa sổ.
Giống như quấn dây cương lên cổ ngựa.
Nam Chu cử động ngón tay, lấy sức, bất ngờ nắm tay phải giật mạnh về phía sau.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả cửa kính trên hành lang tầng ba đều vỡ tung.
Vô số mảnh vụn thủy tinh tựa những ánh sao, sa xuống bụi cây nhiệt đới đã khô đét.

Mỗi mảnh vỡ nhỏ đều phản chiếu khuôn mặt kinh ngạc của Chamras.
Chamras bị ép dịch chuyển đến gương trong một phòng tắm gần đó.
Gã ngơ ngác nhìn phía trước, nhịp thở dần trở nên dồn dập, sắc mặt trắng bệch dần đỏ ửng.
… Cậu ta đã làm gì?
Cậu ta đuổi mình như đuổi dê hay sao?
Cậu ta dám khiêu chiến ngay trước mắt mình ư? Cậu ta điên rồi hả?
Cơn tức giận sôi trào khiến Chamras không để ý đến việc sức mạnh có thể kéo rút ánh sáng làm cho cửa kính của một tầng bị phá hủy chỉ trong thời gian trở bàn tay đáng sợ đến mức nào.
Chamras chỉ có một suy nghĩ.
Gã thúc đẩy hơn mười bản thân chui ra khỏi gương.
Gi.ết chết cậu ta!
Đáng tiếc, chuyện khiến Chamras không thể hiểu nổi lại xảy ra.
Khi mười mấy bản thân lao ra từ các căn phòng trong tầng ba, mười mấy bản thân trèo thẳng lên tầng ba để bóp nát thanh niên tóc đen, tóc đen và tóc bạc đã không còn ở đó nữa rồi.
Năng lực của Chamras vô cùng tinh tế, có thể xuất hiện trong từng vật phẩm phản quang, nhòm ngó hành tung của con mồi.
Đối với gã mà nói, đây chính là tuyệt vời.
Song, có quá nhiều vật phản quang trong khách sạn cũng là một vấn đề nhức óc.
Có thể nói tăng lên theo cấp số nhân.
Ban đầu cửa kính là một chỉnh thể lớn, Chamras có thể thoải mái chiếm cứ thị giác toàn cảnh, tha hồ cho gã hành động.
Bây giờ cửa kính của cả tầng ba đều bị nghiền nát gần như không còn nguyên vẹn.
Vì lẽ đó, tầm nhìn của Chamras có vô số những mảnh vỡ ngang dọc, gã phải phán đoán hướng đi của hai người qua vô số hình ảnh khó khăn ấy.
Gã tìm tới đầu bốc hỏa, càng ngày càng hung ác.
Cuối cùng, giây phút nhìn thấy bóng dáng tóc đen và tóc bạc ở cửa kính toàn cảnh ở tầng hai, tóc đen đã hoàn thành các bước như trước đây.
Rắc rắc… rào rào…
Tiếng thủy tinh vỡ lanh lảnh không ngớt, đôi vợ chồng trẻ nắm chặt tay nhau bị Chamras nhốt ở cửa kính tầng hai suýt nghẹt thở đồng thời ngã ra, hôn mê bất tỉnh.
Cơ thể của Chamras cũng vỡ tan theo cửa kính tầng hai, trở nên cứng ngắc bất thường.
Bấy giờ gã mới phát hiện ra một chuyện.
… Hình như có quá nhiều vật phản xạ.
Tinh thần của gã không thể khống chế được, nhanh chóng phân bố ra khắp các mặt kính vỡ.
Mỗi khi năng lực của gã được chia ra đến một nơi thì gã càng trở nên yếu ớt.
Tóc bạc đang đứng trước cửa kính hoàn toàn vỡ vụn, không ngừng thả những chiếc gương trang điểm nho nhỏ lấp lánh ánh sáng mà chẳng tiếc rẻ mảy may.
Những chiếc gương đó là chất dẫn hạng nhất còn tiêu hao và chiếm cứ nhiều tinh thần của gã hơn chất dẫn hạng hai như cửa kính.
Cùng với số lượng những chiếc gương tăng dần, Chamras cảm thấy toàn thân yếu ớt và đau đớn.
Chamras không nhìn thấy bản thân mình, cho nên gã không thể quan sát được gương mặt mình dần trở nên vặn vẹo và đáng sợ đến mức nào.
Tại sao chứ?!
Hết chương 179
Lời tác giả:
Chẳng phải tập tính cố hữu của meo meo là thích đẩy đồ thủy tinh xuống đất hay sao qwq
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment