Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 220


***
Cách chơi của Nam Chu kỳ diệu ở chỗ, trong trò chơi Roulette bình thường, chiêu nhỏ của cậu không thể thực hiện được.
Bình thường, Bắc Đẩu Chuyển Hướng đông như trẩy hội, bàn quay Roulette nhỏ bé dễ thao tác, tiện cho việc nhập môn, tỉ lệ thắng hấp dẫn, hơn nữa chỉ cần chọn một số để cược và quyết định thắng thua trong vòng một ván.

Bởi vậy không ít người chơi cũ và phần lớn người chơi mới thích lãng phí thời gian với viên bi nhỏ chuyển động này.
Mỗi lần bắt đầu một ván đều có cả đám người chen chúc nhau tiến lên, thành kính đặt chip xuống “con số may mắn” mình đã chọn.
Nếu tình huống ổn, mỗi ô ứng với một con số đều được lấp đầy.
Gần như mỗi ván đều có hoặc ít hoặc nhiều người thắng cuộc.
Những người này không phải lừa đảo cho khách mắc câu mà đều là khách đến đây chơi.
Bọn họ vô cùng tin tưởng vào “tính công bằng” của trò chơi.
Không chỉ vậy, sòng bạc còn có một số “ưu đãi người mới”, chuyên quay vào những con số người mới chọn.
Có một số người chỉ vào đây xem thử, thuận tay dùng một chip mệnh giá nhỏ cược đại một con số, sau đó bị tỉ lệ 1 ăn 35 giáng cho một đòn choáng váng.
Sau giây phút mừng rỡ ngắn ngủi là cảm giác trống rỗng và tiếc nuối khổng lồ.
Tại sao không cược nhiều hơn.
Nếu ban đầu mạnh tay cược hơn, nếu ban đầu thêm một chút tiền thì bây giờ đã nhận được cả đống tích điểm rồi.
Sau khi được nếm thử vị ngọt ban đầu sẽ chính thức bắt đầu say mê và chìm sâu vào cái chết.
Cho nên một vài người khách vừa thông minh vừa lành nghề sẽ cược theo người mới.

Mặc dù thua nhiều thắng ít, nhưng chút lợi ít ỏi kia cũng đã che mờ mắt bọn họ.
Dù sao khi bọn họ xoa tay nhìn chằm chằm số lợi nhuận mỏng manh này, sòng bạc đã sớm nhìn vào tiền vốn của họ.
Sở dĩ nói cách cược của Nam Chu không thể thực hiện được ở tình huống bình thường cũng vì quá nhiều người cược và tạp nham đủ kiểu.

Mỗi ô số đều có thể có người cược, nhà cái có thừa cơ hội tính toán và cân nhắc hồi vốn.
Song, hiện tại không có người khác tham gia, chỉ có mình Nam Chu.
Chỉ cần cậu chắc chắn mỗi con số chỉ đặt một chip, khả năng nhà cái gian lận hồi vốn sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Dù sao, áp dụng lý thuyết “sự kiện thiên nga đen” lên tỉ lệ thì trong khoảng thời gian ngắn quả thực có khả năng “liên tiếp xuất hiện hai lần 01”.
(Lý thuyết thiên nga đen hoặc lý thuyết về các sự kiện thiên nga đen là một phép ẩn dụ mô tả một sự kiện gây ngạc nhiên, có tác dụng lớn và thường được giải thích một cách không thích hợp để khiến nó ít ngẫu nhiên hơn, dễ dự đoán hơn so với bản chất thật của nó.

Thuật ngữ này dựa trên một câu nói cổ xưa rằng thiên nga đen được cho là không tồn tại  – một câu nói đã được giải thích lại để dạy một bài học khác sau khi thiên nga đen được phát hiện trong thiên nhiên.)
Nhưng một khi màn chơi kéo dài, cứ quay vào mấy con số gần đó thì khó tránh nghi ngờ.
Để tránh rơi vào vòng xoáy chiến đấu lâu dài, nhà cái cũng chỉ đành gửi hi vọng vào việc đả kích Nam Chu, tìm kiếm con đường phá vỡ thế cục.
Giang Phảng và Nam Chu đã lợi dụng chiêu tâm lý này vô cùng nhuần nhuyễn.
Đây chính là nguyên nhân ván đầu tiên Giang Phảng chỉ cho một người ra sân và chủ động lựa chọn Roulette.
Ở ván thứ sáu, Nam Chu đặt cược vào ba mươi tư vị trí, khi đếm ngược đặt thêm hai mươi chip nữa, tổng cộng cậu đã đặt 54 chip.
Cùng  với 35 chip bỏ ra của năm ván trước, tổng cộng cậu đã cược 89 chip, gần với 10.000 tích điểm.
Nhưng, tỉ lệ 1 ăn 35 cũng khá khả quan.
Ván trước Nam Chu lật ngược tình thế, thu hoạch được 700 chip, nhận về tổng cộng 70.000 tích điểm.
Qua sáu ván, Như Mộng tay trắng, mất cả vốn lẫn lãi, còn nợ ngược cậu 11.000 tích điểm.
Ngay từ ván đầu tiên khoảng cách đã được kéo dài như vậy sao?
Còn thua ngay dưới tình huống bọn họ vốn dĩ có thể thao túng thắng lợi ư?
Sau khi chậm chạp ý thức được điều này, sắc mặt tái nhợt lạnh lùng của Đới Học Lâm cuối cùng cũng nổi lên màu đỏ mỏng manh.
Hắn cắn răng rít ra một câu:

– Tại sao cậu dám?
Nam Chu cúi đầu sắp xếp số chip còn thừa trên khay bạc của mình, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, hoang mang cất lời:
– Hả?
Đới Học Lâm:
– Tại sao cậu dám dùng 2.000 tích điểm… đặt cho một con số?
Nam Chu hỏi ngược lại:
– Sao nào… không được à?
Hiện tại Đới Học Lâm đang là một khối thịt được chế tạo tỉ mỉ, lần đầu tiên được trải nghiệm cơn giận trước nay chưa từng có, máu nóng xộc vào trong não hắn, khiến mắt hắn lồi lên, không nói được lời nào.
Lỡ chiêu này của cậu ta thất bại thì sao?
Nếu Đới Học Bân phản ứng xuất thần, lập tức ấn vào nhẫn điều chỉnh con số 01 thì sao?
Một khi thất bại, ý đồ của Nam Chu sẽ bại lộ trước mặt bọn họ.
Hắn nói ngay không suy nghĩ:
– Nếu cậu thua…
Nam Chu tò mò nhìn Đới Học Lâm:
– Tại sao phải nói về chuyện không có khả năng xảy ra? Bây giờ các anh mới là người không còn một đồng, không phải tôi.
Đới Học Lâm: …
Trong lúc Đới Học Lâm bị chặn họng đỏ mặt tía tai, anh ta nghe thấy giọng nói ưu nhã khiến tim người ta đập rộn ràng:
– Anh Đại Đới…
Từng chữ anh nói ra vô cùng sắc bén:
– Xòe tay ra, đừng nắm như thế chứ.
Đới Học Lâm còn chưa kịp phản ứng, tổ chiến lược sau lưng hắn như bị sét đánh, cứng lưỡi không nói được thành lời.
Đây chính là bẫy kép!
Trong Bắc Đẩu Chuyển Hướng có một quy định, một khi gian lận bị phát hiện sẽ phải bồi thường gấp mười lần tiền cược!
Qua năm ván tính toán, Nam Chu đã vạch ra khu vực 00, 01, 36 khép kín trên bàn Roulette, thuận tiện ra tay ngay trước mười giây đếm ngược.
Còn Giang Phảng, qua sáu ván quan sát và suy luận ngược từ thời gian Roulette bắt đầu giảm tốc độ, xác định chắc chắn khoảng thời gian giây thứ mười đến giây thứ bảy đếm ngược, thuận tiện lợi dụng quy tắc này, bắt được nhược điểm Đới Học Bân gian lận!
Trong khoảng thời gian khác, Đới Học Bân có thể ung dung dùng nhẫn thao túng con số, Giang Phảng nắm bắt chính xác thời điểm hắn định gian lận.
Nhưng khi Nam Chu ra tay đặt cược 01 trong khoảng thời gian gần sát nút, anh không thể không ra tay.
Chỉ cần Giang Phảng nắm chắc thời cơ trong ba giây thì có thể tóm được Đới Học Bân đang thực hiện hành vi dùng ngón cái ấn vào nhẫn.
Ý thức được điểm này, số liệu của tổ trưởng tổ chiến lược nháy mắt hỗn loạn.
Ban đầu ông ta còn oán trách tại sao khi quan sát được Nam Chu đặt cược mà Đới Học Bân lại phản ứng chậm như vậy? Tại sao ngu thế cơ chứ?
Mặc kệ cậu ta đặt 01, 00, hay 36, cứ nhanh chóng ấn nhẫn điều chỉnh một con số bất kỳ, thế chẳng phải Nam Chu sẽ phí công bày trận cùng với 20 con chip kia sao?
Cho tới khi chiếc bẫy kép mở ra rõ ràng trước mặt bọn họ, tổ chiến lược mới cảm thấy sợ hãi.
Sự ngu dốt của Đới Học Bân đã cứu hắn một mạng.
Nếu khi đó Đới Học Bân thực sự “thông minh”, vậy thì lúc Giang Phảng bắt được tay hắn, chuyện hắn gian lận sẽ được phơi bày trước đông đảo khán giả không gian đa chiều.
Giống như lúc trước bọn họ đã tính, ở ván thứ sáu Nam Chu đã cược tổng cộng 89 chip.
Cho dù Nam Chu thua ván này, cho dù Như Mộng không chịu thừa nhận gian lận trong những ván trước, theo như nguyên tắc bồi thường chỉ với ván sáu này thôi bọn họ cũng phải chi ra 54.000 tích điểm!
Ván cờ bọn họ cho rằng có thể khống chế nắm chắc phần thắng trong tay lại bị Giang Phảng và Nam Chu bắt tay giăng bẫy, cả hai đầu đều là đường chết.
Khúc Kim Sa chậm chạp lên tiếng xoa dịu bầu không khí nghiêm túc gượng gạo:
– Ôi, sao phải động tay chân thế kia, có gì thì nói chuyện tử tế đi.
Giang Phảng quay sang nhìn Khúc Kim Sa:
– Ông chủ Khúc, hình như đối tượng hợp tác mới của ông đang gian lận.
– Thông thường bị bắt gian lận tận tay sẽ xử lý theo quy định nào? – Anh nhìn khuôn mặt tái mét như tờ giấy của Đới Học Bân – Ở chỗ tôi, phải chặt tay.
Dứt lời, Giang Phảng bóp cổ tay anh như đang đùa giỡn:

– … Nếu đã vậy, đáng lẽ ra ngay từ đầu anh Đới nên cược cả hai tay, cũng bớt phiền chúng tôi, chẳng phải sao?
Đới Học Bân cắn chặt răng không nói một lời, chỉ liếc ánh mắt cầu cứu sang Khúc Kim Sa.
… Ông, mau giải thích giúp tôi.
Khúc Kim Sa đút hai tay vào tay áo, nở nụ cười hàm hậu như Bồ Tát:
– Này, đừng kích động vậy chứ, chắc là có nhầm lẫn gì đó thôi.

Đeo nhẫn mới cũng chưa chắc đã gian lận mà.
– Vậy à?
Giang Phảng dùng ngón tay đẩy một góc nhẫn, chiếc nhẫn dễ dàng trượt biên độ nhỏ trên ngón tay Đới Học Bân.
– Hình như chiếc nhẫn này không vừa tay mấy nhỉ? – Giang Phảng vừa nói vừa cười – Anh Đới, chiếc nhẫn này của anh à?
Sắc mặt Khúc Kim Sa vẫn vậy, chẳng hề thay đổi, ông ta cười hì hì nói:
– Cởi ra kiểm tra là được mà?
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Đới Học Bân.
Đúng vậy.
Tối hôm qua khi được học cách sử dụng các đạo cụ trong sòng bạc, Khúc Kim Sa đã từng nhắc nhở hắn thực ra chiếc nhẫn này rất mỏng manh, chỉ có thể nhẹ nhàng ấn xuống, nếu như dùng sức quá mạnh thì nó rất dễ bị hỏng.
Nhân cơ hội tháo nhẫn xuống thì phá luôn nó đi.
Song, Đới Học Bân còn chưa kịp khép tay vào, đang định tháo nhẫn ra khỏi tay thì ngón tay của Giang Phảng đã vô cùng thân mật trượt vào giữa các ngón tay hắn, năm ngón tay đan nhau, vừa hay cản động tác của hắn lại.
Giang Phảng nhìn thẳng vào con ngươi như rung lên vì tức giận và kinh ngạc, dịu dàng nói:
– … Để tôi lấy giúp anh.
Đới Học Bân nóng lòng như có lửa đốt, muốn rút tay ra lùi về sau nhưng Giang Phảng đột ngột dùng sức.

Khớp xương thon dài cứng rắn ép chặt như chiếc nẹp trên tay Đới Học Bân, dẫu vậy vẫn có thể giữ cho chiếc nhẫn không bị kẹp hỏng.
Trong lúc Đới Học Bân đau đến nhíu mày, Giang Phảng lật ngón tay, chiếc nhẫn vốn dĩ lỏng lẻo tuột thẳng xuống, trượt ra khỏi ngón tay của Đới Học Bân, rơi vào trong lòng bàn tay anh.
Cầm được nhẫn, Giang Phảng lập tức giơ cao chiếc nhẫn đó lên giữa không trung, đảm bảo những khán giả không gian đa chiều có thể nhìn rõ chiếc nhẫn này, dựa vào sự chú ý của bọn họ để bảo vệ chiếc nhẫn được an toàn.
Anh tự lẩm bẩm:
– Cơ quan cốt lõi có thể thao tác con số nằm ở đâu nhỉ?
– Cơ quan có thể qua mắt tất cả mọi người thường sẽ nằm trong lòng bàn tay đúng không?
– Có khắc hoa văn là mặt ngoài, còn mặt trong thì trơn nhẵn.

Hai mặt phân chia rất rõ ràng, vừa đúng một nửa.
Anh đeo nhẫn vào, nói với Đới Học Lâm đang trơ mắt nhìn:
– Phiền anh mở thêm một ván nữa đi.
Đới Học Lâm cắn chặt răng.
Thua thảm hại trong ván cược vốn dĩ đã nắm chắc phần thắng, cộng thêm gian lận bị bắt tận tay.

Áp lực đột ngột tăng gấp bội khiến tim hắn đập nhanh, mặt tái mét.
Làm sao đây?
Phải làm sao bây giờ?
Bởi vì thời gian của hai bên đồng bộ, tổ chiến lược đang đối diện với sự lựa chọn cấp bách hệt như hai anh em nhà họ Đới.
Thời gian không đợi người, nhất định phải đưa ra phương án đối phó hợp lý nhất.
Giả sử bây giờ mà đồng ý, có thể dự đoán trước kết quả sẽ mất mặt đến mức nào.

Nếu từ chối, không chỉ đồng nghĩa với việc thừa nhận gian lận, hơn nữa tất cả những thắng lợi của Như Mộng trong mắt khán giả không gian đa chiều đều bị nhận định bằng hai từ “gian lận”…
Suy tính của Giang Phảng tỉ mỉ và độc ác, có thể thấy không phải dạng vừa.
Qua một hồi đắn đo, tổ trưởng tổ chiến lược cắn răng: “Bắt đầu đi.”
Đới Học Lâm: “Nhưng mà…”
Mệnh lệnh chân thật không thể nghi ngờ truyền đến: “Mở đi.”
Dù sao đi chăng nữa quyết định này là do tổ chiến lược, hắn cũng sẽ không phải gánh trách nhiệm.
Đới Học Lâm yên tâm, hắn đơ mặt im lặng kéo cò quay Roulette.
Lần này, không ai đặt cược.
Giang Phảng giơ tay lên, chậm rãi ấn ba lần vào phần giữa, đảm bảo cho tất cả mọi người đều nhìn thấy động tác của anh.
Anh lựa chọn số 03.
Quả bóng sắt nhỏ chuyển động lọc cọc theo tiết tấu của âm nhạc.
Chẳng qua lần này bên diễn vai căng thẳng tới mức không thể hít thở đã thay đổi.
Cho tới khi Roulette dừng hẳn, hai anh em nhà họ Đới đều quên mất mình còn có khả năng hít thở.
Hormone kích thích phân bố ép mồ hôi lạnh tuôn ra, nhưng mồ hôi còn chưa kịp rơi xuống đã bị không khí lạnh bít kín trong lỗ chân lông, khó chịu tới mức toàn thân tê ngứa.
Sau gần mười giây dày vò tâm lý, cuối cùng Roulette cũng chậm chạp dừng lại.
Viên bi thép im lặng nằm trong phễu có ghi số 30.
Không phải 03.
Cơ bắp toàn thân căng chặt đau đớn của hai anh em nhà họ Đới chợt thả lỏng.
Song, nối gót những cảm xúc thả lỏng, cơn tức giận vì bị trêu chọc ùa tới.
– Ối chà.

– Giang Phảng ngó lơ ngọn lửa thiêu đốt trong mắt họ, cười nói – Đúng là hiểu lầm thật.
Khúc Kim Sa cười cười híp mắt:
– Không sao, xóa bỏ hiểu lầm cũng tốt.

Dù sao có thể quay trúng 01 hai lần liên tiếp, may mắn quá cũng sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Khi nói câu này, Khúc Kim Sa vẫn còn ung dung chắp tay.
… Trong tay áo ông ta có lắp một thiết bị phát tín hiệu.
Chỉ cần ấn giữ liên tục trong thời gian dài có thể sinh ra từ trường quấy nhiễu ảnh hưởng đến tín hiệu điều khiển của các thiết bị điều khiển từ xa như chiếc nhẫn kia.
Đây là lớp bảo hiểm thứ hai bố trí để phòng ngừa có khách nghi ngờ gian lận.
Mất đi chiếc nhẫn điều khiển, nó chính là một chiếc Roulette quay số ngẫu nhiên.
Chỉ cần hai anh em nhà họ Đới không xui xẻo tới mức chọn ngẫu nhiên trong ba mươi bảy con số mà vẫn có thể quay trúng số 03 thì bọn họ có thể thoát khỏi nghi ngờ gian lận.
Tổ trưởng tổ chiến lược thở dài một hơi.
… Ông ta cược đúng rồi.
Bây giờ Khúc Kim Sa đang đứng về phía họ, đương nhiên ông ta sẽ có cách giải quyết.
Trong lúc hai anh em nhà họ Đới còn chưa hoàn hồn, Nam Chu hỏi:
– Có chơi nữa không?
Chơi nữa?
Mất đi chiếc nhẫn có thể thao túng ván cược, còn thua sạch toàn bộ chip trong tay, bọn họ còn lý do gì để khăng khăng chơi tiếp Roulette đây?
Đới Học Lâm lạnh mặt:
– Kết toán đi.
Dứt lời, anh ta chủ động đi về phía máy đổi tiền.
Nguyên Minh Thanh vốn dĩ chỉ im lặng đứng một bên, không hề có cảm giác tồn tại, bấy giờ nhận được gợi ý từ ánh mắt Nam Chu: Đi lấy chip với anh ta.
Nguyên Minh Thanh hơi nghi ngờ, chỉ chỉ mình: … Tôi á?
Nam Chu gật đầu.
Nguyên Minh Thanh nghe lời dặn, cụp mắt, đút hai tay vào túi quần, cất bước theo sau.
Phía bên kia, Giang Phảng cũng tháo nhẫn xuống, đặt vào lòng bàn tay Đới Học Bân, cười rạng rỡ:
– Xin lỗi nhé…
Đới Học Bân hếch cằm, ra vẻ lạnh lùng không thèm so đo với anh:

– Không sao.
Nhưng ngay sau đó, Giang Phảng đột ngột ghé sát đến gần Đới Học Bân, bổ sung nửa câu còn lại với giọng rất khẽ.
– Gian lận mà cũng không biết, đồ ngu.
Ánh mắt Giang Phảng dừng giây lát trên gương mặt nháy mắt cứng đờ của Đới Học Bân:
– Lần sau phải làm cao siêu hơn một chút, đừng để tôi phát hiện ra nữa đấy.
Dứt lời, anh đứng thẳng người, cầm chặt bàn tay lạnh như băng của Đới Học Bân, bắt tay khách sáo:
– Tiếp tục cố gắng nhé.
Nhìn theo bóng lưng Giang Phảng rời khỏi đây, Đới Học Bân tức đến nỗi cắn chảy máu răng.
Đáy lòng anh ta phát ra câu nghi vấn: “Các anh đã thao túng ván cược à?”
Sự ngu ngốc của Đới Học Bân suýt nữa đã khiến tổ trưởng tổ chiến lược trợn trắng mắt.
Nếu bọn họ có thể thao túng ván cược thì đâu đến nỗi bị động thế này?
Ngay từ khi Bắc Đẩu Chuyển Hướng bắt đầu được thành lập, Khúc Kim Sa đã ký hợp đồng với bọn họ, nhà sản xuất có thể giám sát hoạt động kinh doanh hằng ngày của sòng bạc nhưng không thể tham gia vào thắng thua của sòng bạc.
Khi ấy, yêu cầu của Khúc Kim Sa hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Đâu ai ngờ được màn quyết thắng cuối cùng lại diễn ra trong Bắc Đẩu Chuyển Hướng này?
Nếu sửa đổi quy định tức thời thì nhất định phải công khai bản update.
Dám làm ra chuyện ấy trước mặt khán giả theo dõi sát sao xem nhà sản xuất có định giở trò gì hay không, khác gì tuyên bố với thiên hạ rằng chúng tôi muốn gian lận?
Vào lúc này, Nam Chu thắng trận trở về bên cạnh Giang Phảng, nhận được một cái xoa đầu dịu dàng.

Giang Phảng nói:
– Giỏi lắm.
Nam Chu mất tập trung “ừ” một tiếng, nắm lấy tay Giang Phảng, dùng chiếc khăn tay in dấu “Bắc Đẩu Chuyển Hướng” nhẹ nhàng lau ngón tay anh.
Chú ý đến động tác của cậu, tim Giang Phảng tan chảy, anh mở máy liên lạc tâm linh bắt sóng với cậu.
“Ghen à? Không thích anh chạm vào người khác hả?”
Nam Chu: “Không.

Anh ta không đáng.”
Im lặng một lát.
Nam Chu: “Ừ.

Không thích.”
Giang Phảng dịu dàng cụng vào trán cậu an ủi: “Được rồi, sau này sẽ không thế nữa.”
Nam Chu “ừ” một tiếng, nghiêm túc nắm tay anh, xoa xoa.
Giống như con mèo dùng tuyến mùi của bản thân cọ bay những mùi không thuộc về mình.
Tổ nghe trộm: Máy liên lạc tâm linh để hai người dùng như vậy sao?!
***
Trước máy đổi chip, Đới Học Lâm quay lưng với Nguyên Minh Thanh, lạnh lùng đưa ra chỉ thị của tổ chiến lược trong tiếng chip rơi rào rào:
– Anh phải giúp chúng tôi.
Hắn dám lên tiếng vậy có thể chứng minh giờ đây xung quanh hai người không có camera.
Nguyên Minh Thanh tỉnh bơ hỏi:
– Giúp kiểu gì?
– Khán giả vẫn đang nghi ngờ chúng tôi gian lận.
Đới Học Lâm lặp lại như một con vẹt:
– Vòng sau chúng tôi có thể chọn hình thức, chuyện này không liên quan đến anh.

Anh không cần phải làm bất cứ chuyện dư thừa nào, đừng khiến bọn họ nghi ngờ, khi chúng tôi cần sẽ phát tín hiệu cho anh, anh xem thời cơ mà hành động.
Hết chương 219
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment