Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 230


***
Đới Học Lâm ép bản thân mình phải tập trung sự chú ý vào máy số 3.

… Ngoại trừ tăng thêm phiền phức ra thì nghi ngờ này căn bản chẳng có ý nghĩa gì.

Huống hồ, hắn tin tưởng, Khúc Kim Sa không có gan công khai phản bội hai người bọn hắn.

Bây giờ bọn họ đang ngồi chung một chiếc thuyền, nếu Như Mộng thua rồi, vậy có khác gì chôn vùi Bắc Đẩu Chuyển Hướng mà một tay ông ta dày công gây dựng.

Đới Học Lâm cầm một chip lên, nắm chặt trong lòng bàn tay, dùng đau đớn để nhắc nhở bản thân mình không được nghĩ nhiều.

Nhưng có một vấn đề ở đây, khác với những trò chơi khác, trò chơi này không cần phải tập trung quá nhiều.

Cứng nhắc bỏ chip vào trong máy xong, dòng suy nghĩ của Đới Học Lâm lại xuất hiện dao động và hoài nghi.

… Khúc Kim Sa đã thực sự từng coi bọn họ cùng đứng trên một chiến tuyến chưa?
Ngay từ đầu ông ta đâu có bằng lòng bước lên con thuyền này.

Dù gì Khúc Kim Sa cũng là con người, hơn nữa là một con người càng tìm hiểu càng không biết rõ lập trường của ông ta hướng về bên nào.

Đối với Khúc Kim Sa mà nói, biện pháp có hiệu quả kinh tế nhất là không đắc tội ai hết, thậm chí còn lén lút giúp bên Nam Chu một phen.

Làm vậy, ông ta sẽ không đắc tội bên nào.

Không cần biết thắng thua, ông ta đều có thể kiếm được lợi.

Nghĩ vậy, lẽ nào hai trăm nghìn tích điểm ngày hôm qua chính là “giấy cam đoan trung thành” mà ông ta đã giao nộp?
Không, hai trăm nghìn tích điểm đó quá nhiều so với “giấy cam đoan trung thành”.

… Trừ phi ông ta đã xác định lập trường ngay từ đầu, âm thầm đứng về phía Nam Chu và rồi kéo bọn họ xuống nước, để con người giành được thắng lợi.

Con người là một số liệu nhánh sinh ra từ số liệu gốc.

Dẫu những người thuộc không gian đa chiều có được coi là một nửa chúa sáng tạo ra con người, cũng không thể đọc được những số liệu u ám bí ẩn trong tim họ.

Ai biết được bọn họ đang nghĩ gì?
Âm thanh khởi động trò chơi quay hình phát ra từ máy 1 cắt ngang dòng suy nghĩ của Đới Học Lâm.

Nam Chu thả hai chip vào máy số 1 cùng một lúc.

Hai chip song song rơi xuống ô di động, giúp cậu nhận được hai cơ hội quay hình.

… Đương nhiên, sau hai lần quay, Nam Chu vẫn không nhận được gì.

Cảm giác nguy cơ bùng lên tạm thời áp đảo nghi ngờ.

Bỏ hết 100 chip vào trong máy xong, Đới Học Lâm ngồi thẳng người dậy.

Kết hợp tất cả lịch sử số liệu về biểu hiện của Khúc Kim Sa trong mấy vòng đấu vừa qua, ông ta chỉ đơn thuần là một người theo chủ nghĩa lợi ích.

Chỉ cần mình giành thắng lợi, đương nhiên ông ta chẳng có lí do nào nghiêng về phía Lập Phương Chu cả!
Nghĩ đến đây, hắn nắm chặt cần điều khiển.

Vớ vẩn.

Thực sự quá vớ vẩn.


Trước ngày hôm qua, bọn họ còn coi Nguyên Minh Thanh như thành viên dự bị của Như Mộng, cho rằng anh ta có khả năng quay về đội không gian đa chiều lấy công chuộc tội bất cứ lúc nào, kéo theo sự sụp đổ của liên minh tạm thời vì lợi ích gồm bốn người.

Kết quả, sự thực Nguyên Minh Thanh chẳng để Như Mộng vào mắt.

Còn Khúc Kim Sa, trở thành một nhân tố không ổn định trong Như Mộng.

Đổ xúc xắc không tính, với trò chơi không cần kỹ thuật chỉ dựa vào xác suất thế này, hắn còn thua thế nào được chứ?
Mang theo quyết tâm mãnh liệt, Đới Học Lâm dùng sức ấn phím đỏ bắt đầu.

Những con chip màu lam trút xuống như thác đổ, thỏa thích nhảy nhót múa may trên dây thần kinh, phóng ra dòng điện lưu ám thị khiến thần kinh người ta bất giác giật giật theo.

Ngón trỏ Đới Học Lâm đặt trên cần điều khiển, vô thức ấn ấn.

Nhanh lên.

Nhanh nữa lên.

Đút chip hoàn toàn bằng thủ công, cho nên bản thân động tác “bỏ 100 tích điểm” vào đã vô cùng tốn thời gian.

Mà cả trăm chip tranh nhau rơi xuống đường dốc dẫn chip chỉ rộng chừng ấy, có rất nhiều chip chen nhau ở lối ra duy nhất, đường đi chẳng được dễ dàng.

Trong lúc Đới Học Lâm đợi chip rơi xuống, Nam Chu thao tác hai chip của mình, thành công bước vào trò chơi quay hình.

Hơn nữa lần này, cậu có thu hoạch rồi.

Hai hình “cam” nối tiếp nhau.

“Ting ting ting…”
“Chúc mừng nhận được giải Hai hình liên tiếp”
Tim Đới Học Lâm đập mạnh, cơ thể ngả về sau, nhìn số tích lũy “cam” ở máy số 1.

… 50 điểm ư?
Thưởng gấp đôi, có nghĩa là 100 chip…
Chết tiệt!
Lần này âm thanh chip tuôn rơi còn ồn ào hơn khi Đới Học Lâm nhận được hơn mười chip.

Song, trăm sông đổ vào biển lớn, cuối cùng vẫn không được gì.

Số chip tích lũy trong khay đẩy ở máy số 1 không nhiều lắm, chỉ có một lớp mỏng tèo, lại còn phân tán đi qua hai khe bí mật và khối tam giác kim loại, cuối cùng chỉ có năm chip ít ỏi ở bên rìa thuận lực rơi xuống.

Nhìn thấy kết quả này, gương mặt căng cứng không có lấy một nếp nhăn của Đới Học Lâm cuối cùng cũng được thả lỏng.

Ha, cũng chỉ vậy thôi.

Dẫu vậy, dường như Nam Chu không dao động gì với chuyện này.

Dù thắng hay thua thì gương mặt cậu vẫn bình tĩnh.

Cậu là con quái vật sinh ra từ ánh sáng, máu trong cơ thể là vật phẩm tiêu hao, rút dần đi theo tinh lực.

Bình thường, da Nam Chu trắng nõn như tuyết, nhưng khi mất đi màu máu, làn da cậu giống như men răng bị cạo bỏ lớp ngoài, để lộ chất cảm màu kim loại bạc lạnh lẽo bên trong.

Thậm chí ánh sáng màu liên tục thay đổi của chiếc máy còn hình thành hiệu ứng phản xạ đặc biệt.

Mà qua một hồi chờ đợi không ngắn, cuối cùng vòng này máy số 3 cũng nhận được hiệu quả.


Có mười một chip lọt vào trong ô di chuyển.

… Ít hơn một chip so với lần trước.

Số lần đèn hoa quả được kích hoạt cũng ít hơn, chỉ có mười lăm lần.

Chút chênh lệch ít ỏi ấy hoàn toàn nằm trong phạm vi xác suất hợp lý.

Nhưng đối với con bạc đang chìm trong ván cược, sự chênh lệch này cũng đủ khiến tinh thần người ta rơi vào thung lũng ác liệt.

Chuyện tồi tệ hơn vẫn còn đang ở phía sau.

Lần đầu tiên Đới Học Lâm kéo cần gạt, không được gì.

Lần thứ ba, vẫn không được gì.

Cùng với số lần thất bại chồng chất, vẻ mặt Đới Học Lâm càng thêm khó tin.

… Không phải vậy chứ?
Sao xui đến vậy được?
Mười một cơ hội tiến hành trò chơi quay số, cuối cùng cũng có thành quả vào lần thứ chín.

… Vẫn chỉ là hai hình “chuối” liên tiếp nhau đáng thương.

Mười một cơ hội bay sạch, thậm chí Đới Học Lâm còn không nhìn thấy chú hề.

Có điều, điểm “chuối” tích lũy trên máy cũng được 42 điểm, không tệ chút nào.

Gấp hai lần, chính là 82 chip.

Tiếng chip rào rạt, ít nhiều cũng xoa dịu đi nỗi bực dọc trong lòng Đới Học Lâm.

Lần này 82 chip đổ xuống, đẩy 7 chip đến bờ vực rồi rơi xuống hộp đựng tiền!
Hay lắm!
Như vậy hắn bắt đầu vượt qua Nam Chu rồi!
Dẫu chỉ hai chip thôi thì cũng…
“Ting ting ting…”
“Chúc mừng nhận được Chuỗi ba may mắn”
Niềm vui của Đới Học Lâm vẫn chưa kịp cập bến, đã bị giọng nữ vui vẻ đánh cho thần kinh tan thành mảnh vụn.

Tại sao Nam Chu lại trúng nữa rồi?!
Lần này vẫn là “cam”.

Năm lần tích lũy, tức là 250 chip!
Người ngoài cuộc như Lý Ngân Hàng thấy Đới Học Lâm cứ nhìn sang Nam Chu hết lần này đến lần khác, mặt mũi khó chịu, khiến cô không khỏi tò mò.

Cô nhìn thấy rất rõ ràng, Nam Chu đi con đường nhỏ nhưng có võ, hoàn toàn không thả to như Đới Học Lâm.

Theo tính toán của cô, số lượng chip vào trong ô di chuyển của Đới Học Lâm và Nam Chu hơn kém nhau không bao nhiêu.

Đới Học Lâm trúng 23 lần, thành công quay trúng thưởng 3 lần, hơn nữa lần đầu tiên còn quay được chú hề.

Nam Chu trúng 14 lần, quay được 2 giải thưởng, dẫu vậy cho đến giờ chưa từng nhìn thấy bóng dáng của chú hề nào.

So ra vận may của Đới Học Lâm vẫn nhỉnh hơn Nam Chu một chút.


Nhưng hắn bỏ ra nhiều hơn Nam Chu.

Tính đến giờ, Nam Chu đã bỏ vào tổng cộng 140 tích điểm, Đới Học Lâm đã bỏ ra 2000 tích điểm.

Điều này đồng nghĩa với việc, một khi Đới Học Lâm giành được thắng lợi cuối cùng, số tích điểm Nam Chu phải bỏ ra sẽ nhiều tới mức đủ để xoay chuyển tình thế.

Trong mắt Lý Ngân Hàng, người nên nóng vội phải là Nam Chu mới đúng.

Cô lén hỏi Giang Phảng:
– Chẳng phải tình thế đang rất ổn sao? Anh ta sốt ruột cái gì?
Giang Phảng mỉm cười nhìn bóng lưng Nam Chu:
– Cô không phải người ngồi trước bàn cược thì không hiểu được đâu.

Ngay khi Nam Chu chọn máy đẩy tiền làm dụng cụ thi đấu vòng này, Giang Phảng lập tức hiểu dụng ý của cậu.

Nam Chu mất cả một đêm với ba chiếc máy, không chỉ tìm đường thắng, cũng không chỉ vì trông coi máy tránh có người động tay động chân gian lận, mà bởi vì nghiên cứu ảnh hưởng của nó đối với cảm xúc con người khi bước lầm vào đây.

Người không gian đa chiều chỉ là số liệu chứ không phải máy móc.

Sở dĩ nói như vậy, bởi vì nếu bọn họ là máy móc có thể đưa ra phán đoán bình tĩnh trong nháy mắt thì đã sớm lạnh lùng quyết định hủy diệt những con người đe dọa đến sự tồn tại của họ ngay khi phát hiện ra phó bản con người đã hình thành nên nền văn minh riêng biệt.

Chỉ cần bọn họ vẫn còn cảm xúc, vẫn có dụmc vọng, vậy thì chuyện này dễ giải quyết hơn nhiều.

Sau một ngày thất bại thảm thương, trò chơi như máy đẩy tiền chính là một cuộc tra tấn thú vị và dài lâu đối với tinh thần mẫn cảm của hai anh em nhà họ Đới.

Trải qua mười hai tiếng tích lũy cảm xúc tiêu cực, nhất định sẽ ảnh hưởng đến chất lượng của vòng chơi tiếp theo.

Điều tuyệt vời nhất ở đây, cho dù Đới Học Lâm ý thức được chuyện này, nhưng hắn chẳng thể nào né tránh.

***
250 chip, chỉ đẩy ra được 21 chip.

Khi chip rơi vào chiếc hộp thuộc về Nam Chu, tiếng vang giống như cây búa nhỏ nện từng nhát vào trung khu thần kinh của Đới Học Lâm.

Đới Học Lâm vô cùng lo lắng, tay vẫn không dừng nhét chip vào trong khe đút tiền.

Bởi vì nắm liền một lúc quá nhiều, tay hắn cầm không vững, có mấy chip lọt qua kẽ tay rơi xuống lăn ra xa.

Chết tiệt!
Chuyện Lý Ngân Hàng có thể nhận ra, làm sao mà hắn không nhận ra được?
Hắn nhắc nhở bản thân hết lần này đến lần khác, đừng nóng vội, không cần thiết phải nóng vội.

Nam Chu chỉ chiếm ưu thế hơn ở chỗ có một buổi tối để luyện tập, có thể điều khiển hai chip cùng một lúc không trượt phát nào, hơn nữa điểm của mỗi loại hoa quả không thấp, cho nên thoạt nhìn mới thắng nhiều hơn mình một chút mà thôi.

Ưu thế thực sự đang nằm về phía mình!
Mình cứ tiếp tục nhét nhiều như thế này là hành động chính xác!
Hắn trưng ra bản mặt mẹ kế, cúi người nhặt chip rơi xuống đất.

Đới Học Bân cũng nhìn ra lo lắng của em trai.

Hắn bước lên trước, nhặt một chip lên nhét vào lòng bàn tay em mình, muốn an ủi một chút:
– Đừng sốt ruột quá, cứ từ từ thôi.

Nhưng cảm xúc luôn kỳ lạ như vậy đấy.

Thường thì càng an ủi, càng nhắc nhở, hiệu quả càng kém.

Ví dụ như Đới Học Lâm lúc này, tự dưng bị nhắc nhở tới bốc hỏa.

… Chuyện đơn giản như vậy mà cũng cần anh dạy tôi à?
Hắn mặc kệ Đới Học Bân, giật lại chip, xoay người tiếp tục nhét vào.

Đang lúc Đới Học Lâm thấp thỏm và bực dọc, Nam Chu ung dung đứng dậy.


Tiếng ghế ma sát khe khẽ gần như nổ ầm ầm trong dây thần kinh thính giác của Đới Học Lâm.

Hắn cảnh giác quay đầu gọi:
– Cậu đi đâu đấy?
Nam Chu vốn dĩ chẳng thèm quan tâm gì đến hắn, bấy giờ mới quay đầu nhìn:
– Tôi đi lấy chút đồ ngọt.

Có cần tôi mang tới cho anh không?
Đới Học Lâm: …
Hắn lạnh lùng quay mặt về:
– Không cần.

Cậu ta đang thị uy sao.

Sau khi có được chút lãi thì quay sang thể hiện mình muốn thắng dễ dàng thế nào ư?!
Nghĩ đến đây, Đới Học Lâm càng tăng tốc động tác nhét chip vào trong máy.

Vậy để tôi cho cậu nhìn xem, xem thường tôi là hành vi ngu dốt đến nhường nào!
***
Người bên ngoài thoạt nhìn thì rất khó nhận thấy căng thẳng và k.ích thích bên trong.

Hơn nữa, trận đấu mới diễn ra chưa đến một tiếng đồng hồ, chưa đến mức độ phải dính lấy cái máy không rời nửa bước.

Bởi vậy Lý Ngân Hàng quan tâm chuyện Nam Chu thức trắng đêm có thể cầm cự nổi không hơn.

Cô quan tâm hỏi:
– Vẫn còn phải chơi hơn mười tiếng nữa, không có vấn đề gì chứ?
Nam Chu cầm cốc nước ngọt vị quýt đã cho thêm đá viên, như thể vừa mới kết thúc một trò chơi không quan trọng nên cậu mới ra ngoài xả hơi.

Cậu tỏ thái độ:
– Không có vấn đề.

Trong “Ngày dài vĩnh hằng”, mỗi tháng có một ngày mặt trời không lặn, thường khiến cậu bị vây trong hai mươi tư tiếng uy hiếp sinh mệnh và tinh thần chịu áp lực cao.

Năng lực chịu áp lực của cậu không tệ.

Đúng lúc này, Giang Phảng bước lên trên, đưa cho cậu một đĩa bánh kem nhỏ.

Nhân lúc cậu cúi đầu ăn, Giang Phảng càn rỡ vươn tay xoa đuôi tóc cậu.

Nam Chu không phản kháng, chỉ cúi đầu, nhân nhượng và ngầm đồng ý để Giang Phảng vỗ về và sờ somạng mình.

Đới Học Bân lấy lòng em trai kết quả chẳng được như ý, thấy Nam Chu và đồng đội đứng chung với nhau bèn ra vẻ im lặng rồi dỏng tai lắng nghe.

Hắn bước gần hơn mấy bước, muốn nghe trộm được thông tin nào đó có giá trị.

Chẳng qua khiến hắn phải thất vọng rồi, Nam Chu ngậm miệng không nói chiến lược của mình, chỉ tập trung ăn uống, bổ sung năng lượng.

Trước khi đi, Giang Phảng giúp cậu lau sạch bơ dính bên khóe miệng, cho cậu một đề nghị nhỏ:
– … Tô màu nhé?
Nam Chu chớp chớp mắt không hiểu, Giang Phảng bất ngờ bước về phía trước, hôn lên cánh môi cậu, đồng thời dùng răng và đầu lưỡi trêu chọc khiến môi cậu ửng sắc hồng mỏng manh.

Ăn uống no nê, yêu đương một hồi nho nhỏ, Nam Chu mím đôi môi hồng, quay về trước máy số 1.

Lần này, cậu rút ra ba chip, đồng thời bỏ vào trong máy.

Nhìn thấy hết động tác của cậu, một câu hỏi mới xuất hiện trong não Đới Học Lâm.

Câu hỏi này khiến bản thân hắn rơi xuống sâu hơn.

… Rốt cuộc cậu ta có thể đồng thời thao tác mấy chip rơi vào trong ô di động đây?
Hết chương 229
 
------oOo------
 

Bình Luận (0)
Comment