Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 235


***
Cơ thể Đới Học Lâm lảo đảo, lồng ngực phập phồng kịch liệt giống như hen suyễn.
Sự mừng rỡ lúc trước đổi lại buồn đau như bây giờ, hai cảm xúc đối lập nặng nề xung đột trong não hắn, tựa hồ hệ thống miễn dịch quá mức mẫn cảm, khiến trong ngoài cơ thể và tinh thần của hắn bị tàn phá nặng nề.
… Ngay từ đầu, hắn đã không thể thắng.
Từ đầu đến cuối quyền quyết thắng của ván cược đều nằm trong lòng bàn tay Nam Chu, chỉ xem khi nào thì cậu gây khó dễ.
Trò chơi đã bước vào thời điểm này, Như Mộng hoàn toàn bị dồn ép đến đường cùng, mắt thấy chỉ còn con đường duy nhất có thể đi.
Từ bỏ trận đấu phụ, tự nguyện nhận thua.
Nghĩ đến đây, máu mũi chảy ồ ạt, thấm ướt đầu gối Đới Học Lâm.
Cảm giác thất bại trước giờ chưa từng có rút sạch không khí xung quanh và cả trong phổi của hắn.
Cho tới khi một sức mạnh bám vào cánh tay hắn, dùng sức nắm chặt chỗ mạch đập điên cuồng của hắn:
– … Hít sâu vào.
Độ ấm truyền tới từ lòng bàn tay anh trai giúp Đới Học Lâm cảm nhận được chút an ủi từ nỗi hoang mang lo sợ vô cùng tận, hiếm khi hắn mới nghe lời anh trai thế này.
Đới Học Bân dùng khăn tay lau máu tươi trào ra từ mũi hắn.

Thoạt nhìn Đới Học Bân bình tĩnh không sợ hãi, chu đáo cẩn thận.
Nhưng rất nhanh, Đới Học Lâm đã phát hiện ra điểm bất thường.
Hình như… Đới Học Bân cũng đang run rẩy.
Cược đến mức độ này, ai cũng biết cơ hội chiến thắng của bọn họ rất mong manh.
Vào ngày thường, Đới Học Bân hay Đới Học Lâm có chơi game đến mức thảm hại thế này đã sớm mắng một câu xui xẻo sau đó nhận thua rút lui.
Song, không cần ai nói cũng phải biết ván cược này quan trọng đến mức nào.
Tổ chiến lược dùng ngôn từ cường điệu và cứng rắn nói cho Đới Học Bân, bọn họ không được phép nhận thua.
Bọn họ còn đội dự bị, vẫn còn mười mấy tiếng nữa.
Giang Phảng chỉ dùng mấy tiếng đồng hồ đã có thể thắng hơn hai trăm nghìn tích điểm, vậy càng chứng minh trong sòng bạc này, tất cả mọi chuyện đều có thể xảy ra.
Bọn họ không thể lật ngược tình thế hay sao?
Áp lực từ cấp trên, thắng lợi của Giang Phảng trước đó, nỗi không cam lòng chồng chất lên nhau dâng trào trong tim, cho dù thế nào đi chăng nữa hai anh em cũng không bằng lòng trực tiếp nhận thua và kết thúc qua loa như vậy.
Hai anh em nhìn nhau, Đới Học Bân thấy trong đôi mắt như củi khô của hắn một lần nữa bừng lên đốm lửa.

Hai anh em im lặng an ủi nhau như thế, dần dần áp chế sự sợ hãi trong nội tâm.
Trong lúc bọn họ im lặng không nói gì, Nam Chu vừa nhìn hai người, một tay vừa xoay chiếc cần điều khiển của máy số 2 từng vòng theo thói quen.
Đới Học Bân điều chỉnh tốt cảm xúc, nhìn về phía Nam Chu bằng ánh mắt kiên định lạnh lùng nhất, Nam Chu bèn lặng lẽ rụt bàn tay kia về, đặt lên gối đầu, ngồi ngay ngắn nhã nhặn.

Đới Học Bân hắng giọng, trước tiên là đưa ra lời khen lịch sự theo chỉ thị của tổ chiến lược:
– Cậu Nam, cậu chơi hay lắm.
Nam Chu cũng lịch sự gật đầu:
– Đúng vậy, cũng nhờ phúc của anh Tiểu Đới thôi.
… Cậu lịch sự đấy à?
Đới Học Bân làm lơ lời cậu nói, cố gắng nở một nụ cười thể diện.

Nhưng bởi vì cố rặn ra, nên nụ cười của anh ta vừa cứng ngắc vừa máy móc:
– Hai người chúng tôi đã thương lượng rồi, có thể chấp nhận đề nghị của cậu.

Vì nguyên nhân máy móc nên coi như hai bên không ai thắng.

Ván này coi như bỏ qua.
Nam Chu cũng không nói gì, chỉ im lặng đợi hắn nói tiếp.
Đới Học Lâm lúng túng vươn ngón tay xoa mũi:
– Tôi hi vọng có thể nhanh chóng bắt đầu ván mới.
Cuối cùng Nam Chu cũng có phản ứng.
– Ờ.

– Nam Chu bình tĩnh nói – Tôi không chấp nhận.
Câu nói này như một quả cân, đập ngây ngẩn hai anh em vừa mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Đới Học Lâm gằn từng từ nghi vấn qua kẽ răng:
– … Tại sao? Chẳng phải cậu đã nói…
Nam Chu:
– Tôi đã nói “ván cược không tính nữa”, nhưng tôi chưa nói điều kiện.
Đầu Đới Học Lâm ù lên một tiếng, mồ hôi lạnh vừa tan đi lại kéo nhau trở về.
Đầu lưỡi hắn đẩy đẩy khớp hàm cắn chặt, bật ra câu hỏi:
– Cậu muốn… thân thể của chúng tôi?
Cánh tay, chân, thậm chí… tim?
– Tôi không muốn tay chân của các anh, mấy thứ đó chẳng có ý nghĩa gì.


– Nam Chu nói – Tôi muốn các anh nhận thua.
Hai anh em nhà họ Đới đồng thời cứng đờ.
Mặc dù máy móc có vấn đề, nhưng nếu Nam Chu khăng khăng phải cược tiếp, bọn họ cũng không còn cách nào khác.
Nhận thua chính là kết cục tốt nhất và thể diện nhất đối với bọn họ.
Dẫu vậy, bọn họ không thể nào nhận thua được.
Đới Học Bân vẫn muốn ỷ lại vào một điểm duy nhất để chống chế:
– Máy không công bằng, bản thân ván cược này không được tính.
Nam Chu đã sớm chuẩn bị đường lùi cho mình, bởi vậy cậu có đủ hơi sức để tranh luận với hai người.
Cậu nhắc lại ý kiến của mình:
– Ngay khi ván cược bắt đầu, tôi không sử dụng máy thứ 2.
– Anh Tiểu Đới cũng đã từng có cơ hội sử dụng chiếc máy này và cuối cùng đã từ bỏ nó.
– Tôi cũng đã từng nói, máy số 2 có vấn đề, là máy tốt nhất.

Nhưng anh Tiểu Đới vẫn lựa chọn từ bỏ nó.

Tôi cho rằng tôi đã hoàn thành nghĩa vụ thông báo trước sự việc rồi.
– Đúng rồi, anh Tiểu Đới còn bảo tôi đừng nhường chiếc máy này cho người khác.
– Nếu như các anh không chịu nhận thua, chúng ta vẫn có thể chơi tiếp.

Các anh mà may mắn quay ra được giải đặc biệt ba chú hề thì biết đâu vẫn còn cơ hội xoay chuyển.
Từng câu từng chữ Nam Chu nói ra đều đâm trúng trọng tâm, khiến hai anh em không còn lời nào để chối cãi.
Chỉ có ngu không ai dạy nổi mới thực sự gửi hy vọng mong manh vào giải vàng “Ba chú hề liên tiếp”.
– … Vậy, nếu như chúng tôi chấp nhận điểm số ở giai đoạn này, chỉ thua ở trò máy đẩy tiền thôi thì sao?
Đới Học Bân nuốt một ngụm nước bọt, cử động đầu lưỡi cứng ngắc, lặp lại yêu cầu của tổ chiến lược:
– Trong quy tắc trò máy đẩy tiền mà lúc trước thầy Nam đã đưa ra, hẳn là không nhắc tới chuyện một bên nhận thua trước đâu nhỉ?
Nam Chu sững người.
… Khỏi phải nói, đây chính là điều nằm ngoài dự đoán của cậu.
Trong mắt cậu, Như Mộng đã thua chắc rồi, không cần thiết phải ngoan cố đối đầu, bởi vậy cậu cũng không truy đuổi đến cùng.
Cậu thầm tính sơ qua số chip mà mình đã bỏ vào.

Giai đoạn đầu, vì muốn ngang bằng với Đới Học Lâm, cậu chọn sử dụng phương pháp lấy chất lượng đè số lượng, số chip đưa vào tương đối ít, cộng cả lại cũng không quá 400.

Giai đoạn sau, bởi vì tỉ lệ của máy số hai thấp đến mức không thể khống chế, cậu bắt đầu cho vào lượng lớn chip.

Một lần cho vào từ 100 đến 300 chip, chơi như vậy rất lâu mới quay được giải vàng một chú hề.
Cộng cả hai lần, tổng cộng Nam Chu đã cho vào hơn 3600 chip.
Làm tròn lên thì cũng 36.000 tích điểm.
Gấp thêm năm lần, vậy thì sẽ lên đến tận 180.000 tích điểm.
… Đủ để mua ba trái tim của bọn họ, còn thêm cả một nửa cánh tay.
Có điều, xét thấy trong tay Như Mộng vẫn còn vốn, nếu như nhận thua ở đây, trong tay bọn họ cũng chỉ có thể điều động thêm chút vốn ít ỏi.
Nam Chu cho rằng bọn họ không có lý do gì mà khăng khăng cược tiếp cả.

Nhận thấy hiếm khi Nam Chu mới im lặng thế này, Đới Học Bân cố gắng cử động cơ mặt đã tê cứng của mình nở một nụ cười:
– Như vậy cậu cũng không đồng ý à?
Nam Chu hỏi:
– Các anh chắc chắn chứ?
– Nếu cược tiếp thì các anh chỉ có thể cược bản thân mình thôi.
Hai anh em đã không còn lòng dạ nào tiêu hóa ý tốt của Nam Chu.
Qua mỗi màn đấu, nhịp trống ngực họ càng thêm dồn dập.
… Rốt cuộc tổ chiến lược đang định làm gì?
Nhưng ván cược không phải chuyện của mình bọn họ.
Mọi chuyện, đã sớm không nằm trong sự khống chế của bọn họ nữa rồi.
Đới Học Bân chỉ có thể hóa thân thành một con vẹt giỏi giang, làm hết trách nhiệm của mình, cất giọng thản nhiên hết mức:
– Thực ra, trước khi liên lạc với ông chủ Khúc, chúng tôi đã có chung hướng đi với một đội tên Cầu Vồng, hơn nữa bây giờ bọn họ cũng có mặt ở đây.

Bọn họ sẽ gia nhập vào chúng tôi, cậu Nam không cần phải lo, trong tay chúng tôi vẫn còn tiền.
… Đây vốn dĩ là quân bài chưa lật được sắp xếp để xoay chuyển thế cục vào thời khắc quan trọng.

Nói đến đây, Đới Học Bân không còn hơi sức dồn lên cổ, y hệt một con vịt ngáp chết:
– Cho nên cậu Nam này, cho dù tính đến thời điểm này cậu đã bỏ vào bao nhiêu, chúng tôi đều có thể trả.
Nam Chu cụp đôi mi dài, im lặng suy nghĩ.
Đối với Như Mộng, chuyện này chẳng khác nào tráng sĩ chặt cổ tay, kịp thời dừng tổn thất.
Đối với Nam Chu, đích thị là một sự uy hiếp.
Nguyên Minh Thanh đã từng tiết lộ xung quanh bọn họ vẫn còn không ít những đội hai người thuộc không gian đa chiều trà trộn.
Bọn họ đều đang quan tâm tới thắng thua của ván cược này.

Vẫn còn hơn một tiếng đồng hồ nữa mới đến giờ kết thúc ván cược, nếu cậu kiên quyết tiếp tục trò chơi, chỉ cần cho nhiều chip vào trong máy là được.
Nhưng khả năng vận tải của máy móc có giới hạn, huống hồ trò chơi quay hình cũng tốn thời gian.
Nhiều lắm thì cậu chỉ có thể thêm ba lần 300 chip, hoặc bốn lần 200 chip, thêm áp lực từ sáu mươi đến tám mươi nghìn chip với Như Mộng.
Cứ thế, nhất định số tích điểm mà Như Mộng có thể sử dụng sẽ cạn kiệt, bọn họ có hi vọng lấy mạng một người trong Như Mộng.
Dẫu vậy, nhìn tư thế ngoan cố chống cự đến cùng của Như Mộng, nếu cậu thực sự làm như vậy ngược lại có khi còn tạo ra cơ hội cho bọn họ.
Như Mộng giảm đi một người sẽ có thêm cơ hội bổ sung một thành viên không gian đa chiều nữa vào, thậm chí có khả năng xuất hiện hiện tượng con tàu của Theseus buồn cười…
Toàn bộ thành viên của Như Mộng sẽ thay máu, nhưng đối thủ của bọn họ thì vẫn là Như Mộng.
Đến lúc ấy, vẫn không thể kết thúc ván cược.
So với điều ấy, không bằng giữ lại hai anh em nhà họ Đới bị đánh chỉ còn chút máu tàn, để hai người họ chiếm hai chiếc hố.
Nam Chu suy nghĩ một lát, sau đó nhìn Giang Phảng và Lý Ngân Hàng, dùng ánh mắt để hỏi ý kiến của hai người họ.
Đương nhiên Lý Ngân Hàng hành động theo sắc mặt cậu, không có ý kiến gì hết.
Giang Phảng mỉm cười gật đầu với cậu.
Bấy giờ Nam Chu mới thả lỏng một hơi:
– Được.
Hai anh em nhà họ Đới hoàn toàn không biết âm mưu ác độc ẩn giấu phía sau của tổ chiến lược, bọn họ âm thầm thả lỏng, đồng thời cũng cảm thấy khó hiểu.

Rõ ràng Nam Chu từ chối đề nghị của bọn họ và tiếp tục cược thì càng có lợi hơn, tại sao cậu lại từ chối?
Đới Học Bân vừa vã mồ hôi vừa miễn cưỡng giả vờ giả vịt:
– Quy tắc của vòng sau do chúng tôi quyết định, đúng chứ?
Hắn quay đầu nhìn về phía Giang Phảng, Lý Ngân Hàng và Nguyên Minh Thanh, sau đó vẫy tay với Cầu Vồng ẩn nấp trong đám người, ra hiệu bọn họ có thể cùng tới đây nghe.
Hai người đội Cầu Vồng bại lộ thân phận, cũng không còn giá trị tiếp tục giấu giếm nữa, chỉ đành nghiêm mặt nghe lời bước ra ngoài.
Trần Túc Phong vừa mới hàn huyên mấy câu với mấy người Giang Phảng, vốn dĩ đang đứng nghiêm túc ở phía sau đám người, chợt bị Giang Phảng kéo tay áo cùng bước lên phía trước.
Lý Ngân Hàng còn chưa kịp nói chuyện với Thiệu Minh Triết, chỉ vội vàng buông xuống một câu:
– Đợi chúng tôi một lát nhé.
Thiệu Minh Triết bị bỏ ở đó nhìn theo Sao Nam Cực đang nằm ngủ trên đầu Lý Ngân Hàng, đút bàn tay đeo găng vào túi, chậm rãi đi theo sau.
Thấy đối phương cũng có thành viên mới, hai anh em nhà họ Đới đã thua đến ngây dại chỉ biết sững sờ, ngược lại không còn phản ứng quá mạnh.
Đới Học Bân hít sâu một hơi, nói:
– Ván tiếp theo.

Chúng ta chơi trò chơi vua đi.
Hết chương 234
 
------oOo------
 

Bình Luận (0)
Comment