Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 277


***
Trong tay Dịch Thủy Ca còn đang xách bánh cheesecake đào mà Tạ Tương Ngọc thích ăn nhất.
Anh ta mua thứ này ở Đảo Vườn, hoa quả hái ngay ngày hôm nay là thứ tươi ngon nhất.
Bên ngoài trời đổ mưa, ruy băng hoa trang trí trên hộp bánh bị thấm ướt khiến cho chiếc bánh thoạt nhìn có vẻ nặng trịch.
Bước vào đường chết nhưng Dịch Thủy Ca không hoảng loạn, bình tĩnh đặt chiếc bánh ở huyền quan.
Dịch Thủy Ca mở miệng hỏi:
– Sao cậu biết tôi tặng kính đi rồi.
Anh ta đi cả đêm không về, cũng không nói với Tạ Tương Ngọc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Không khó để Tạ Tương Ngọc thoát khỏi trói buộc, song để cậu ta mai phục sẵn sàng, đánh rơi kính của anh ta một cách vừa chuẩn vừa ác liệt, rõ ràng đã nhận được thông tin từ đâu đó.
Nói trúng phóc.
Thấy Tạ Tương Ngọc không nói gì, Dịch Thủy Ca nhận được đáp án từ sự im lặng của cậu ta.
Người không gian đa chiều.
Dịch Thủy Ca hỏi:
– Chẳng phải cậu không muốn bị người không gian đa chiều thao túng cơ mà?
– Trạm tín hiệu đã xây dựng xong rồi đúng chứ? – Tạ Tương Ngọc cười lạnh – Ai làm chủ nhân của trạm tín hiệu cũng thế thôi không phải sao?
Dịch Thủy Ca suy nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu đồng ý:
– Cũng phải.
Thấy anh ta cử động, mắt Tạ Tương Ngọc tối sầm, cây thép gai trong tay di chuyển ngang ép xuống động mạch cổ anh ta thêm một chút.

Nào ngờ tay di chuyển lệch, cắt ngang cổ anh ta một đường máu.
Nhìn thấy giọt máu rớm ra từ vết rách, giọng Tạ Tương Ngọc không còn đắc ý mà ngược lại thêm phần phiền phức:
– Đừng cử động.
Dịch Thủy Ca không sợ, cũng không cầu xin, chỉ mỉm cười liếc cậu ta:
– Tôi đã không còn kính mà cậu vẫn sợ tôi à.
Tạ Tương Ngọc nghiến răng một tiếng cực vang.
Dịch Thủy Ca hỏi tiếp:
– Cậu nhón chân không mệt à.
Cảm giác đau đớn khi bị đâm vào cạnh cổ đã trả lời anh ta.
Tạ Tương Ngọc bị chọc trúng chỗ đau cả đời này, vừa nhón chân vừa nổi giận:
– Câm miệng!
Dịch Thủy Ca khẽ thở dài một tiếng:
– Tôi còn tưởng rằng gần đây quan hệ giữa chúng ta đã tốt hơn rồi chứ.
Tạ Tương Ngọc cười lạnh:
– Anh cảm thấy tôi ti tiện đến vậy à?
Dịch Thủy Ca mỉm cười không nói gì, chỉ khẽ nghển cổ.
Cổ áo len trượt xuống theo động tác của anh ta.
Ánh mắt Tạ Tương Ngọc di chuyển xuống theo phản xạ, chợt nhìn thấy dấu hôn tím đỏ trên Dịch Thủy Ca.
Trừ phi miệng Dịch Thủy Ca có thể chuyển hướng, bằng không anh ta chẳng thể tự hôn lên đó.

Động tác này có thể coi như khiêu khích.
Tạ Tương Ngọc lập tức nổi nóng, bàn tay cầm cây thép gai run lên, nhưng không đâm xuống.
Tên khốn này!
Bản thân mình đã làm ra chuyện ngu ngốc này khi nào chứ?
Nghe thấy tiếng thở phía sau lưng dần trở nên nặng nề, Dịch Thủy Ca bất đắc dĩ thở ra một hơi, cúi người thấp xuống.
Theo động tác của anh ta, một dòng máu tươi chảy dọc theo gai thép cắm trong thịt vào rãnh máu, chảy thẳng lên đầu ngón tay Tạ Tương Ngọc.
Dáng vẻ không việc gì của anh ta càng khiến Tạ Tương Ngọc thêm tức giận.

… Dịch Thủy Ca luôn như vậy, chỉ một động tác nhỏ thôi có thể khiến huyết áp cậu ta tăng cao.
Tạ Tương Ngọc hét lên:
– Anh tưởng rằng tôi không dám giết anh đấy hả?
Dịch Thủy Ca mím môi khẽ cười:
– Nếu cậu muốn giết tôi thì đã giết từ lâu rồi.

Cậu có thể tẩm độc trên gai thép hoặc rạch cổ tôi chẳng phải sẽ càng sảng khoái hơn sao?
Cuối cùng anh ta còn bổ sung thêm một câu:
– Tôi hiểu, tôi hiểu rồi.

Giết tôi như vậy thì dễ dàng cho tôi quá chứ gì?
Tạ Tương Ngọc: …
Cậu ta tức đến mức mặt trắng bệch, trước mắt tối sầm, vốn dĩ cậu ta đã định làm như vậy, nhưng cậu ta chẳng thể phản bác với những câu Dịch Thủy Ca nói.
Cậu ta cắn răng, không chịu nói, sợ mình nóng giận quá sẽ rơi xuống thế hạ phong.
Dịch Thủy Ca vẫn giữ nguyên tư thế hơi khuỵu xuống, chiều theo động tác của cậu ta.
Hai người nhất thời im lặng.
Hơi thở nóng Tạ Tương Ngọc phả ra lại quay về gò má cậu ta.
Cơ thể hai người dán nhau, hai chân Tạ Tương Ngọc bắt đầu run lên theo thói quen, cơ bụng căng cứng khó chịu.
Tạ Tương Ngọc cũng cảm thấy tư thế hiện tại của hai người vừa mờ ám vừa tức cười.
Cậu ta biết rõ bản lĩnh của Dịch Thủy Ca.
Trước đây vẫn luôn cười nhạo không có [Vũ Điệu Của Rối] thì anh ta chẳng là cái thá gì, chỉ biết khua môi múa mép.
Tạ Tương Ngọc quá rõ ràng, đối diện với Dịch Thủy Ca, chỉ cần thả lỏng chút thôi anh ta cũng có bản lĩnh thoát thân ngay lập tức.
Để tránh cho sự mờ ám này kéo dài thêm, cậu ta thô lỗ lên gối vào lưng Dịch Thủy Ca:
– Nói chuyện đi.
Dịch Thủy Ca cùng Tạ Tương Ngọc đổ về trước mấy bước, cười nói:
– Cậu hỏi tôi trước đi.
Quả thực Tạ Tương Ngọc có lời muốn hỏi.
Cậu ta im lặng một lúc lâu, vốn dĩ tưởng rằng bản thân đã điều chỉnh cảm xúc thỏa đáng, ai ngờ vừa mở miệng ra giọng điệu vô cùng quái gở:
– Anh hào phóng ghê nhỉ?
Cậu ta còn nhớ rõ ràng, bản thân chịu thua thiệt trong tay Dịch Thủy Ca cũng chỉ vì nhìn trúng [Vũ Điệu Của Rối] của anh ta.
Lúc bước vào chung phó bản với Dịch Thủy Ca và biết anh ta thích đàn ông, Tạ Tương Ngọc đã cố ý dụ dỗ trêu đùa.

Vốn dĩ cũng chỉ định chơi bời một phen, ngờ đâu người này chẳng biết tốt xấu, chẳng những da mặt dày biến đùa thành thật, còn ép buộc cậu ta trở thành đồng đội.
Bây giờ thì hay rồi, nói tặng là tặng cho người ta ngay được?
Cứ nghĩ đến cảnh tượng tối hôm ấy mới đầu cậu ta còn cứng miệng không chịu thua, sau đó bị chỉnh tới mức cầu xin, thì Tạ Tương Ngọc lại cảm thấy ngứa răng, hận không thể cứa đứt cổ anh ta luôn cho xong chuyện.
– Trước giờ tôi vẫn luôn hào phóng.

– Dịch Thủy Ca nói dối không biết ngượng mồm – Nếu cậu muốn, tôi có thể cho cậu.
Nghe câu nói mang hai hàm nghĩa này, Tạ Tương Ngọc tức đến mức lồng ngực phập phồng đụng vào lưng Dịch Thủy Ca:
– … Anh có biết xấu hổ hay không?!
Dịch Thủy Ca vẫn ung dung, hỏi ngược lại:
– Cậu muốn lên giường với tôi, tôi cũng cho cậu đó thôi.

Nhưng cậu đã bao giờ mở miệng ra hỏi [Vũ Điệu Của Rối] chưa?
Tạ Tương Ngọc cứng họng, gương mặt tuấn tú tức giận đỏ bừng.
… Cậu ta thực sự chưa từng hỏi đến.
Chẳng phải điều này rất thừa thãi hay sao?!

Cậu ta muốn, Dịch Thủy Ca sẽ đưa ư?
Nhưng nghe ý Dịch Thủy Ca nói, cậu ta chẳng thể phản bác, cục tức nghẹn trong lồng ngực khiến cậu ta nghiến răng nghiến lợi.
Cậu ta tức giận:
– Anh đừng có đùa với tôi!
Dịch Thủy Ca cười híp mắt xòe tay:
– Ầy, bị cậu nhìn thấu rồi.
Tạ Tương Ngọc tức giận hít thở khó khăn, suýt nữa đã mở miệng hỏi “Nếu anh cảm thấy tôi tội ác tày trời, giết tôi luôn không được sao?”
Từ khi rơi vào trong tay Dịch Thủy Ca, cậu ta vẫn luôn muốn hỏi câu này rồi.
Quả thực cậu ta đã từng hãm hại những người chơi khác, giết những NPC trong phó bản mà chưa từng chùn tay.
Trong “Soạt, soạt, soạt”, để thử nghiệm độ tiện tay của vũ khí mới mà cậu ta đã giết một NPC, cho đến giờ Tạ Tương Ngọc cũng chưa từng cảm thấy có gì không ổn.
Cậu ta am hiểu chế tạo vũ khí tự chế, giết người mà không dùng người để thử thì còn có thể dùng thứ gì thử mới được.
Cậu ta lợi dụng tất cả những thứ có thể lợi dụng trong trò chơi, vốn dĩ là chuyện quá đỗi bình thường.
Cậu ta chưa từng luyện tay với người chơi khác.
Từng có hai, ba người chơi bị cậu ta tính kế hại chết, nhưng tại vì mấy kẻ đó ngu, nghe lời và tin tưởng mù quáng, cậu ta chỉ đây mấy người họ không dám đi sang kia, cuối cùng bị Boss hại chết, cũng đâu phải cậu ta tự tay giết.
Tạ Tương Ngọc không cảm thấy mình là người tốt.
Trước đây, cậu ta ghét bỏ cuộc sống bình thường quá nhàm chán, không vực nổi tinh thần của mình, có trò chơi thực tế ảo “Vạn Vật Hấp Dẫn” để phát tiết, ác ý luôn ẩn nấp trong cơ thể cậu ta mới được giải phóng.
Dịch Thủy Ca khác với cậu ta.
Phong cách làm việc truyền thống của Dịch Thủy Ca là chỉ hãm hại kẻ ác, không từ thủ đoạn.
Nếu anh ta thực sự muốn đối phó với cậu ta, giết luôn cho xong chuyện, cớ gì phải nhốt cậu ta lại rồi sỉ nhục mình hết lần này đến lần khác chứ?
… Rốt cuộc anh ta muốn gì đây?
Dịch Thủy Ca im lặng một lát, bỗng gọi Tạ Tương Ngọc một tiếng:
– Này.
Tạ Tương Ngọc hậm hực:
– Gì?!
Dịch Thủy Ca:
– Cậu biết tại sao tôi không giết cậu không?
Tạ Tương Ngọc: …
Rõ ràng anh ta đang quay lưng về phía Tạ Tương Ngọc nhưng vẫn có thể nhìn thấu tâm tư cậu ta.
Cảm giác này rất gay go.
Dịch Thủy Ca chớp mắt, để tiết kiệm sức lực, anh thoải mái gửi gắm trọng tâm nửa người trên lên Tạ Tương Ngọc:
– Cậu muốn thắng, cho nên giết NPC trong phó bản, xúi giục người chơi khác chịu chết để dễ dàng qua cửa, chuyện này đặc biệt lắm hả? Cậu đâu phải người đầu tiên làm vậy.
Câu nói này nằm ngoài dự đoán của Tạ Tương Ngọc, cậu ta nhất thời sững người.
Dịch Thủy Ca nói hoàn toàn thật lòng.
Quan điểm về thiện ác của anh ta rất đặc biệt.
Không phải ai cũng có năng lực như Nam Chu hoặc Giang Phảng.
Ở rất nhiều tình huống trong phó bản, dùng mạng người thử sai mới chính là thủ đoạn bình thường.
Ví dụ như Ngu Thoái Tư và Thẩm Khiết mà Nam Chu gặp được ở phó bản đầu tiên.

Bọn họ đều không chịu mạo hiểm, đều có ý định đẩy nhóm người mới đi thử nguy hiểm cho mình.
Con người ta đến đường cùng sẽ làm những chuyện ác mà bình thường không làm, không có gì khó giải thích hết.
Nếu chỉ giở trò âm mưu thủ đoạn trong phó bản mà bị phán tử hình thì sợ rằng Dịch Thủy Ca đã sớm mệt chết.
Chẳng qua so với người bình thường, trạng thái tâm lý của Tạ Tương Ngọc vặn vẹo hơn nhiều.
Người bình thường đến đường cùng mới dùng mạng người khác dò đường, còn Tạ Tương Ngọc ngay từ đầu đã muốn dùng mạng người khác lót đường.
Nhìn từ kết quả có thể thấy, trong phần lớn phó bản, cậu ta không ngồi yên chờ chết mà chủ động phá vỡ thế cục.
Quả thực cậu ta đã hại một số người, nhưng nói khách quan thì cũng cứu được một số người.

Ngoài hiện thực Tạ Tương Ngọc chưa từng làm chuyện ác, chỉ khi bước vào trò chơi, bản tính mới được giải phóng.

Nếu không khống chế mà để cậu ta phát triển theo hướng “chiến thắng giành ước nguyện”, trải qua từng bước trong quá trình làm chuyện xấu, cậu ta sẽ càng thêm không coi ai ra gì.
Dịch Thủy Ca thành khẩn:
– Tôi cho rằng cậu không xứng đáng được ước nguyện, chứ không đến nỗi nhất định phải chết.
Chỉ cần Lập Phương Chu giành thắng lợi, những mạng người từng chết đi đều có thể trở về, sai lầm trước đây cũng được bù đắp.
Mục tiêu của Dịch Thủy Ca là khiến cả đời này cậu ta sẽ không dám phạm sai lầm nữa.
Cho dù quay về hiện thực cũng vậy.
Tạ Tương Ngọc bị Dịch Thủy Ca đè tới khó chịu, thân nhiệt quen thuộc bao phủ lên nửa cơ thể, mắt thấy vùng bụng dưới lại co thắt kỳ quái, Tạ Tương Ngọc kìm nén cảm xúc, tức giận nói:
– Nếu tôi có thể ước nguyện, tôi sẽ khiến anh biến thành thái giám.
Dịch Thủy Ca khẽ huýt sáo:
– Đấy cậu xem đi, quả nhiên không thể để cho cậu ước nguyện.
Tạ Tương Ngọc tức giận:
– Anh đã không muốn để tôi ước nguyện thì tại sao không giết tôi luôn cho xong.
– Vậy còn cậu? – Dịch Thủy Ca hỏi ngược lại – Tại sao cậu không giết tôi?
Tạ Tương Ngọc sững sờ một lát, cảm xúc hỗn loạn:
– …Hả?
Dịch Thủy Ca:
– Vì cậu muốn chậm rãi dày vò rồi mới giết tôi, hay vì không muốn?
Tạ Tương Ngọc:
– … Có gì khác nhau đâu?!
Dịch Thủy Ca cười:
– Khác nhau rất nhiều đấy.
Ngừng một lát, anh ta nói tiếp:
– Nhưng bây giờ tôi đã biết rồi.
… Gì cơ?
Tạ Tương Ngọc còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay túm lấy áo ở hông, dùng sức thật mạnh nhấc bổng cậu ta lên không!
Vốn dĩ cây thép gai trong tay Tạ Tương Ngọc đang để ở cổ họng Dịch Thủy Ca, nếu Dịch Thủy Ca cưỡng chế dùng vũ lực, Tạ Tương Ngọc không cần phải tốn nhiều chút công sức, chỉ cần thuận tay cứa sâu hơn thì cổ họng Dịch Thủy Ca có thể bị cắt vào một nửa dễ dàng như cắt miếng phô mai.
Vậy mà Tạ Tương Ngọc lại vô thức xoay cổ tay, quăng cây thép gai ra xa.
Ngay sau đó, cả người cậu ta bị quăng mạnh đập thẳng vào cửa kính.
Rào rào, cửa kính vỡ nát!
Tạ Tương Ngọc bị ném ra ngoài từ tầng năm, nháy mắt chìm trong màn mưa tầm tã, cơ thể mất trọng lực rơi thẳng xuống.
Trái tim cậu ta bỗng trống rỗng, mắng to Dịch Thủy Ca không phải người.

Nhưng cậu ta còn chưa kịp cảm nhận cơn đau đớn vì vỡ sọ, chỉ nghe “bụp” một tiếng, một tấm đệm lót kích cỡ 3mx3m mở rộng ngay bên dưới cậu ta.
… Khi vươn tay tóm lấy vai cậu, Dịch Thủy Ca đã gắn thiết bị đệm hơi lò xo hình dạng khuy áo mở ra sau hai giây lên lưng Tạ Tương Ngọc.
Tạ Tương Ngọc ngã từ trên cao xuống, lưng hướng xuống dưới, vững vàng vùi sâu vào đệm mềm mại.
Mưa to rả rích trút xuống.
Chẳng biết có phải ngã ngơ người rồi không, cậu ta ngửa mặt đón lấy mưa to gió lớn, chợt vươn mu bàn tay che mặt, bật cười ha hả.
Cậu ta vừa cười không kịp thở vừa tự lẩm bẩm một mình:
“Các người thấy rồi đấy, bản lĩnh của anh ta lớn như thế, tôi không giết nổi anh ta.”
Người không gian đa chiều đã từng nghĩ, Tạ Tương Ngọc đã bị Lập Phương Chu cho một vố, cậu ta còn là dạng người có thù phải báo.

Lần trước Lập Phương Chu bị bao vây, vốn dĩ cậu ta đã thoát khỏi tay Dịch Thủy Ca rồi nhưng lại khăng khăng đi quấy rối, chắc chắn cậu ta phải hận Lập Phương Chu đến tận xương tủy.
Cho nên sau khi Dịch Thủy Ca sang bên Đảo Vườn tặng đồ, người không gian đa chiều bèn cho Tạ Tương Ngọc một thông tin nhắc nhở rằng Dịch Thủy Ca đã mất đi đạo cụ cấp S quan trọng nhất, còn giúp đỡ cậu ta thoát khỏi sự trói buộc của Dịch Thủy Ca, mượn tay cậu ta giết phiền phức lớn này rồi mới bảo cậu ta đi quấy rối Lập Phương Chu.
Bọn họ đoán trúng đoạn mở đầu, đoán trúng quá trình nhưng không đoán trúng kết thúc.
Tạ Tương Ngọc chỉ định lợi dụng thông tin của bọn họ.
Chuyện này không thể trách những người không gian đa chiều đặt cược thất bại.
Bởi vì ngay bản thân Tạ Tương Ngọc còn không hiểu tại sao rõ ràng mình đã biết trước và có cơ hội khống chế Dịch Thủy Ca, vậy mà không ra tay giết anh ta luôn.
Cậu ta từng phẫn nộ, từng tức giận, song đều vì tức giận bản thân không chịu xuống tay với Dịch Thủy Ca.
Khi có đầy đủ cơ hội giết Dịch Thủy Ca, bản thân cậu ta lại vô thức buông tay, Tạ Tương Ngọc không hiểu rốt cuộc mình đang nghĩ gì.
… Mẹ kiếp, đúng là hèn hạ.
Cảm nhận được tâm tư của mình, sau khi cười nhạo đám người không gian đa chiều kia xong, cảm giác căm phẫn dâng lên trong lòng Tạ Tương Ngọc, nước mắt chực trào ra.
Bỗng dưng, phần đệm dưới đầu cậu ta lõm xuống, có người đặt hai tay bên đầu Tạ Tương Ngọc, nhìn biểu cảm của cậu ta.

Cậu ta nghe thấy giọng nói khiến huyết áp mình tăng cao:
– Vừa khóc vừa cười, không phải bị thần kinh đấy chứ?
Giọng Tạ Tương Ngọc vang lên cùng với tiếng nức nở:
– Cút!
Tại sao cậu ta lại thua bởi một người thế này?
Đương nhiên Dịch Thủy Ca không cút.
Không chỉ không cút, anh ta còn vươn tay bóp bóp nốt ruồi son giống như chiếc khuyên trên tai trái Tạ Tương Ngọc.
Tạ Tương Ngọc bị xoa tai, hai chân mềm nhũn.

Cậu ta nghiêng mặt qua, nhắm mắt không thèm nói gì.
– Này.

– Dịch Thủy Ca cười hớn hở hỏi cậu ta – Có ăn bánh không? Vị đào đấy?
Tạ Tương Ngọc ho khụ khụ mấy tiếng, giọng nghèn nghẹn, tức giận như chỉ mong sao cắn rớt được miếng thịt nào của Dịch Thủy Ca:
– Ăn.
***
Mưa rả rích bao trùm lên cả năm điểm an toàn.
Ngoài cửa sổ mưa như trút nước, bên trong lại yên tĩnh lạ thường.
Đêm qua, cùng lúc tuyên bố trận chung kết, đám người không gian đa chiều còn mặt dày tạm ngừng bổ sung hàng hóa trên cửa hàng.
Bầu không khí của trận chiến cuối cùng càng nồng nặc hơn.
Rất nhiều người chơi đang trao đổi vật tư trên kênh thế giới.
Người chơi có oxy và lương thực sử dụng hệ thống giao dịch vẫn đang vận hành bình thường, giao dịch những thứ mình có trong tay với những người chơi thiếu thốn khác, đổi lấy thứ mình còn thiếu.
Chuyện đã đến nước này, bọn họ đã không còn thảo luận về những phó bản mà bọn họ không thể tham gia, cũng không thúc giục Lập Phương Chu nhanh chóng hành động, chỉ gắng hết sức giúp đỡ lẫn nhau.
Thấy tình hình trước mắt, Lập Phương Chu cũng không dám chậm trễ thêm.
Cho dù người không gian đa chiều đã chuẩn bị phó bản xong hay chưa thì bọn họ cũng cần nhanh chóng hành động.
Sau khi phân chia hợp lý những đạo cụ Dịch Thủy Ca mang đến, Nam Chu mở giao diện trò chơi ở trạng thái ngủ lên.
Toàn bộ lá trên cây sự sống bối cảnh của giao diện đều cuốn trôi cùng gió thu, chỉ còn trơ trụi mỗi cành.

Lá cây rơi rụng theo gió tụ lại thành đống.
Một tấm “Thẻ chung kết” xuất hiện trong kho đồ của bọn họ.
Chỉ cần ấn chọn tấm thẻ này, phó bản cuối cùng sẽ xuất hiện.
Chờ đến khi mở mắt ra, sống chết của tất cả những người chơi trong phó bản đều phải dựa vào bản thân năm người.
Cậu nhìn Nguyên Minh Thanh đầu tiên.
Nguyên Minh Thanh nuốt nước bọt, gật đầu.
Cậu nhìn sang Trần Túc Phong.
Trần Túc Phong bình tĩnh gật đầu, lòng bàn tay siết chặt, cổ tay khẽ phát run.
Cậu ta gánh trên lưng mạng của anh trai và cả anh Ngu, cho dù khó đến đâu thì cậu ta vẫn phải bước tiếp.
Lý Ngân Hàng cất Nam Cực Tinh biến thành sóc bay vào trong ô đồ cẩn thận.

Nghiêm túc tỏ thái độ với Nam Chu:
– Tôi sẽ cố gắng hết sức.
Nam Chu tặng cô một ánh mắt an ủi.
Cuối cùng, ánh mắt của cậu hướng về phía Giang Phảng.
Giang Phảng hỏi ngược lại cậu:
– Tối qua ngủ ngon không?
Nam Chu:
– Có.
Giang Phảng mỉm cười, dùng ngón tay khẽ chọc chọc vết cắn sau gáy cậu, rồi vuốt ve vừa mờ ám vừa dịu dàng, nhắc nhở bản thân không thể để xảy ra chuyện tương tự như vậy nữa.
Anh nói với Nam Chu, nói với những người khác:
– Được rồi, lát nữa gặp nhé.
Hết chương 277
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment