***
– Sao cây nấm kia có thể để lại chứng cứ cho chúng ta được chứ.
Mọi người ai nấy đều kiểm tra vật phẩm tùy thân của mình.
– Tôi biết được sự việc xảy ra vào mấy tháng trước! – Ngô Ngọc Khải không chịu khoan nhượng – Ma có làm được không?
Để tiết kiệm thời gian, Lưu Vinh Thụy xung phong nhận việc đi kiểm kê cùng Triệu Quang Lộc.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cảm xúc của mọi người lên lên xuống xuống, đã đánh cho mọi người không thể ngẩng đầu.
Triệu Quang Lộc đi từ trên xuống dưới, Lưu Vinh Thụy đi từ dưới lên trên.
Cô nhìn về phía Giang Phảng, muốn tìm được điểm đột phá trên người anh.
Sau khi kiểm tra người xong, hai người bọn họ công khai kiểm tra người nhau trước mặt mọi người.
Vừa dứt lời, cả người Ngô Ngọc Khải bị một lực mạnh xách lên từ phía sau, quăng một cái văng tận tới cửa thủy tinh phía đối diện.
Kết quả kiểm tra chẳng hề như ý muốn.
Anh ta nhìn về phía Lý Ngân Hàng:
Trước khi lên xe, để tránh phát sinh sự cố ngoài ý muốn hoặc là tránh phần tử phạm pháp nhân cơ hội hành hung, mọi người đều đã được các tình nguyện viên kiểm tra qua một vòng đơn giản bằng tay.
Triệu Quang Lộc dùng tay áo mạnh mẽ lau mũi:
Phần đông mọi người đều đi vội vã, không kịp mang theo thứ gì.
Bây giờ Ngô Ngọc Khải đã được hai phiếu, rõ ràng tâm thái đã trên bờ vực sụp đổ.
Ví dụ như Lý Ngân Hàng chỉ cầm cái điện thoại ra ngoài.
…Dù sao, chỉ cần ba người.
Thậm chí có người còn không mang theo gì, ví dụ như Giang Phảng, trên người anh chỉ có mỗi chiếc áo len mỏng cổ tim cùng với chiếc quần mềm mại mặc ở nhà. Ngoài việc phát sáng dưới ánh mặt trời ra thì chẳng có tác dụng gì.
Người bỏ phiếu cho cậu ta lại là anh mập kia.
Tạ Dương Dương mang một máy kích điện loại nhỏ, một bình phun sương bảo vệ nhưng cũng bị tình nguyện viên thu lại với lý do bảo quản hộ.
– Lỡ như ma biết tất cả mọi chuyện thì sao?
Trước mắt, ID tùy thân đã được mở rộng phạm vi toàn quốc, quét mặt và vân tay là có thể thay thế toàn bộ chức năng của chứng minh nhân dân.
Điều này khiến cô không rét mà run.
Nhưng trên xe lại không có thiết bị kiểm tra thân phận này, bọn họ nhất định phải tới cửa “tổ kén” mới có thể kiểm tra thân phận.
Tạ Dương Dương chưa bao giờ nhìn thấy Giang Phảng…
Vì thế không ai trong bọn họ có chứng cứ trực tiếp để chứng minh thân phận của mình.
Tôn Nhã Vi và Lâm Tường Quân ngồi chung một dãy gần như kết thành đồng minh trong nháy mắt, còn kéo theo cả Tạ Dương Dương không có chủ kiến.
Hết lần này tới lần khác không thu hoạch được gì, cảm xúc bất an chợt dâng lên trong xe.
Giang Phảng bước khiến cho Nam Chu có chút phân tâm.
Triệu Quang Lộc thử xoa dịu cảm xúc dần trở nên gai góc của mọi người:
Cậu ta chỉ vào Lý Vinh Thụy:
– Ừm…ban nãy thứ mà cái đó nói, cái gì mà “Vạn Vật Hấp Dẫn”, mọi người đã từng nghe nói tới chưa?
– Cậu làm thế này, sẽ rất khó phán đoán trong chúng ta còn lại bao nhiêu người bao nhiêu ma.
Sinh viên nóng nảy Ngô Ngọc Khải miệng lưỡi ác liệt:
Khi mọi người vẫn còn vừa sợ hãi vừa tôn kính khi Nam Chu dám da tay ngăn chặn lại màn kịch một người mất đi lý trí muốn giết người khác, thì bọn họ lại nghe thấy tiếng Nam Chu từ tốn nói:
– Anh không biết ư? Sự kiện ồn ào như vậy mà anh lại không biết ư?
Trước khi lên xe, để tránh phát sinh sự cố ngoài ý muốn hoặc là tránh phần tử phạm pháp nhân cơ hội hành hung, mọi người đều đã được các tình nguyện viên kiểm tra qua một vòng đơn giản bằng tay.
– Chuyện này… – Triệu Quang Lộc bị mắng vậy phản ứng chậm mấy nhịp – Tôi… không biết.
Tạ Dương Dương không nghĩ nhiều, cô chỉ muốn ngồi một chỗ với cô gái xấp xỉ tuổi mình mà thôi.
Anh ta vẽ tranh giấy ở công ty, chủ yếu phụ trách công việc về kỹ thuật, không am hiểu cách đối phó với lòng người thay đổi trong nháy mắt khi xuất hiện tình huống cực đoan thế này.
Tình hình không hề lạc quan.
Anh ta vừa do dự, Ngô Ngọc Khải lập tức “ha” một tiếng khinh miệt.
Không đợi Lý Ngân Hàng đồng ý, bên tai đột ngột truyền tới một âm thanh lanh lảnh.
– Cái game thực tế ảo xảy ra sự cố ấy! Cái game thực tế ảo mà dày vò cả mấy trăm người chơi thành người thực vật ấy! Trên mang ầm ĩ lên tới tận trời rồi, tất cả các trang mạng xã hội đều đăng, anh lại nói với tôi là anh không biết sao?!
Vì thế, Triệu Quang Lộc cắn chặt răng đáp lời:
Triệu Quang Lỗi há miệng cứng họng:
– Bình thường tôi không chơi game, cũng không dạo quanh những trang web ấy!
Thật ra Lý Ngân Hàng cũng thỏa mãn điều kiện này, nhưng cô lại không tin tưởng con lai Ukraine đứng chung một đội với Lý Ngân Hàng.
Ngô Ngọc Khải nói với giọng điệu quái gở:
– Cái thứ chết tiệt kia đã nói ma không thể giết người đúng chứ? Tôi giết anh ta cho mọi người xem, để tôi cho mọi người nhìn thấy rốt cuộc tôi là người hay ma…
– Trùng hợp vậy ư?
Nhưng ánh mắt của những người khác trong xe đều đặt trên người Giang Phảng.
Triệu Quang Lộc tức ngã ngửa:
Triệu Quang Lộc vừa lo vừa tức, không còn lý trí nữa, kéo lấy cánh tay Ngô Ngọc Khải, cũng mạnh mẽ ấn một cái.
– Cậu đang nghi ngờ tôi hả?
Ngô Ngọc Khải:
Anh ta nhìn về phía Lý Ngân Hàng:
Triệu Quang Lộc thử xoa dịu cảm xúc dần trở nên gai góc của mọi người:
– Khi cô Lý lên xe có nhìn thấy tôi đúng không?
Ngay sau đó, Giang Phảng ngước đôi mắt màu xám nhạt lên.
– Bây giờ hai người lại đứng về phía nhau rồi à? – Ngô Ngọc Khải từng bước ép sát – Anh đã nói không quen chị ta cơ mà?
Triệu Quang Lộc không để ý tới lời chất vấn của cậu ta, bước nhanh tới bên cạnh chỗ Lý Ngân Hàng ngồi, sốt ruột nói:
Nếu như thực sự quay được gì, vậy lời nói dối của cậu…
– Cô này, ban nãy cô nhìn thấy tôi có phải không?
Chương 4: Ba người nói có ma, người ta sẽ tin có ma thật (Bốn)Lý Ngân Hàng hít sâu một hơi:
Dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ, bọn họ như đi trên một lớp băng mỏng.
– Đúng là lúc đó tôi có nhìn thấy anh Triệu. Khi đó anh ta đang dùng áo che mặt ngủ…
Anh ta vừa do dự, Ngô Ngọc Khải lập tức “ha” một tiếng khinh miệt.
Ngô Ngọc Khải hỏi ngược lại:
Bản thân cô là người bị mọi người nghi ngờ đầu tiên và cả La Yển ngồi hàng ghế trên cùng đều lựa chọn không tham dự, ít thể hiện thái độ.
– Vậy làm sao chị có thể chắc chắn, gương mặt kia chính là gương mặt bên dưới lớp áo mà chị đã nhìn thấy chứ?!
– Anh…”
Lý Ngân Hàng lặng thinh. Toàn thân cô nổi đầy da gà.
Đại não vốn không đủ dùng của cô bị họa vô đơn chí đánh một đòn nặng.
Triệu Quang Lộc tức giận quay đầu lại: “Vậy theo logic của cậu, làm sao tôi biết được cậu là cậu chứ không phải bị người khác thay thế đây?”
Tần Á Đông bị rống vậy cũng sững sờ, xem ra là không ngờ rằng lòng tốt của mình lại bị Ngô Ngọc Khải coi như lòng lang dạ sói.
– Tôi biết được sự việc xảy ra vào mấy tháng trước! – Ngô Ngọc Khải không chịu khoan nhượng – Ma có làm được không?
Triệu Quang Lộc tức giận quay đầu lại: “Vậy theo logic của cậu, làm sao tôi biết được cậu là cậu chứ không phải bị người khác thay thế đây?”
Triệu Quang Lộc:
– Đúng là lúc đó tôi có nhìn thấy anh Triệu. Khi đó anh ta đang dùng áo che mặt ngủ…
– Vậy thì tôi cũng biết, ba tháng trước, một công trình trường học quốc tế tên là Nord ở khu Giang Nam được bàn giao, đó chính là hạng mục tôi phụ trách!
– Bây giờ hai người lại đứng về phía nhau rồi à? – Ngô Ngọc Khải từng bước ép sát – Anh đã nói không quen chị ta cơ mà?
Ngô Ngọc Khải nhún vai:
– Cậu…
– Hạng mục gì, chưa từng nghe qua.
Anh mập cũng nhìn lại, thẳng thừng nói: – Cậu thực sự quá kỳ lạ, tôi vẫn nghi ngờ cậu đấy.
– Cậu…
– Chơi tôi đấy à?! Các người nói xem, một đống bê bối của “Vạn Vật Hấp Dẫn” đã xảy ra từ lâu rồi đúng không?! Nếu như tôi là ma, tôi có thể biết được chuyện này ư?!
Lý Ngân Hàng không dám xen miệng nữa.
Có điều anh ta không nổi nóng, nhã nhặn nói tiếp:
Nhờ sự nhắc nhở của Ngô Ngọc Khải, cô nhớ tới một khả năng còn đáng sợ hơn,
… Trên chiếc xe này, có lẽ chỉ mình cô vô ý quan sát tình hình trong xe trước khi nó đi vào hầm.
Đi qua đường hầm đồng nghĩa với việc kết thúc một vòng bỏ phiếu.
Cho nên cô luôn cho rằng, sau khi xe vào hầm ma mới xuất hiện.
Camera hành trình của xe không ghi lại được gì cả, chỉ có một mảng trắng xóa giật giật.
Nhưng xem ra Ngô Ngọc Khải có lẽ còn cả những người khác nữa, đều cho rằng ma đã lên xe ngay từ đầu rồi.
Lý Ngân Hàng vẫn tin tưởng cảm giác của bản thân mình hơn.
Giọng nói của anh rất nhỏ, nhưng từng câu chữ lại rất rõ ràng:
Sau khi xe xuyên qua đường hầm, quả thực đã có thêm người.
Nhưng mà, không quá một khắc, sự ồn ào trong xe quay lại rơi vào im lặng theo bóng tối kéo tới.
Nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng có ma đã lên xe ngay từ đầu.
Cô đã ở khu Đông Hoa một khoảng thời gian, đúng là nơi đó có khu cho người nước ngoài, nhưng diện tích không lớn, người đi ra đi vào cũng chỉ có mấy khuôn mặt quen thuộc.
Tình huống càng thêm phức tạp.
– Phí lời vừa thôi? Thời gian còn lại bao lâu, không bỏ phiếu ngay thì đợi chết à?
Phải phán đoán thế nào mới được đây?
Nhìn cậu ta học được cách im miệng không lải nhải nữa, Lý Ngân Hàng cũng thở phào thay cậu ta.
Vô số suy đoán đồng thời nổ tung trong đầu cô.
…Nam Chu đứng ở lối đi, tao nhã dùng mu bàn tay quẹt vài cái vào lòng bàn tay vừa túm lấy Ngô Ngọc Khải.
Đại não vốn không đủ dùng của cô bị họa vô đơn chí đánh một đòn nặng.
Trong lúc Lý Ngân Hàng đang tự đấu trí đấu dũng với bản thân, không khí trong xe càng ngày càng lan mùi thuốc súng.
Tôn Nhã Vi và Lâm Tường Quân ngồi chung một dãy gần như kết thành đồng minh trong nháy mắt, còn kéo theo cả Tạ Dương Dương không có chủ kiến.
…Mặc dù nếu không có anh giúp đỡ, bản thân cô có thể vẫn sẽ là người không được mọi người tin tưởng.
Tạ Dương Dương không nghĩ nhiều, cô chỉ muốn ngồi một chỗ với cô gái xấp xỉ tuổi mình mà thôi.
Thật ra Lý Ngân Hàng cũng thỏa mãn điều kiện này, nhưng cô lại không tin tưởng con lai Ukraine đứng chung một đội với Lý Ngân Hàng.
Cô đã ở khu Đông Hoa một khoảng thời gian, đúng là nơi đó có khu cho người nước ngoài, nhưng diện tích không lớn, người đi ra đi vào cũng chỉ có mấy khuôn mặt quen thuộc.
Ngô Ngọc Khải tức giận đỏ mắt:
Tạ Dương Dương chưa bao giờ nhìn thấy Giang Phảng…
Anh ta điềm đạm cất lời:
Lúc này.
Dường như Ngô Ngọc Khải vô cùng tin tưởng phán đoán của bản thân, lại còn cưỡng ép kéo cánh tay của Triệu Quang Lộc, ấn lên vòng bạc trên tay anh ta.
Một tiếng “tích” lạnh như băng khiến cho gân xanh trên trán Triệu Quang Lộc cũng nổi cả lên.
Xung quanh ồn ào khiến cho Lý Ngân Hàng thực sự không có cách nào yên tĩnh suy nghĩ.
Triệu Quang Lộc vừa lo vừa tức, không còn lý trí nữa, kéo lấy cánh tay Ngô Ngọc Khải, cũng mạnh mẽ ấn một cái.
– Có điều, nếu như cậu nghi ngờ tôi thì tôi cũng có quyền nghi ngờ cậu nhỉ.
Ngô Ngọc Khải:
Nam Chu chưa nói gì, bên cạnh đã có người đặt câu hỏi:
– …Đệt?! Anh làm cái gì thế?
Nghe vậy, tim Nam Chu chợt nảy mạnh.
Triệu Quang Lộc dùng tay áo mạnh mẽ lau mũi:
Khi rơi tự do xuống, mặt cậu ta đập lên tay vịn của ghế ngồi, một chiếc răng còn dính máu bay ra ngoài.
– Tại sao cậu lại muốn người khác chết vậy chứ? Cậu mới chính là ma!
Kết quả kiểm tra chẳng hề như ý muốn.
Ngô Ngọc Khải trả lời một cách mỉa mai:
– Ai mà không biết hất nước bẩn chứ? Có ai nhìn thấy cậu lên xe nào?!
– Phí lời vừa thôi? Thời gian còn lại bao lâu, không bỏ phiếu ngay thì đợi chết à?
– Vậy làm sao chị có thể chắc chắn, gương mặt kia chính là gương mặt bên dưới lớp áo mà chị đã nhìn thấy chứ?!
Lúc này đây, Triệu Quang Lộc cũng ý thức được. Nếu như thực sự cứ bị Ngô Ngọc Khải dắt mũi như thế, lỡ như mọi người làm theo bỏ phiếu cho anh ta thì sao?
Tạ Dương Dương mang một máy kích điện loại nhỏ, một bình phun sương bảo vệ nhưng cũng bị tình nguyện viên thu lại với lý do bảo quản hộ.
…Dù sao, chỉ cần ba người.
Nam Chu khẽ thở ra một hơi.
Ba người là có thể phán án tử cho anh ta rồi.
Bởi vì không biết Sao Nam Cực đã ăn nhầm thuốc gì, nó nhanh chóng chui vào gần cổ áo gió, ngồi xổm trên hõm vai của cậu, tiếp đó còn hưng phấn đâm vào lòng bàn tay Giang Phảng đặt hờ ở nơi đó qua lớp áo.
Vì thế, Triệu Quang Lộc cắn chặt răng đáp lời:
Bên trong xe lại xuất hiện ánh sáng, nhưng không mang lại hi vọng cho bất cứ ai.
– Ai mà không biết hất nước bẩn chứ? Có ai nhìn thấy cậu lên xe nào?!
Ngô Ngọc Khải cười nhạo, vô cùng tin tưởng nhìn về phía anh mập ngồi gần mình nhất.
Nói thật thì cho tới bây giờ, Lý Ngân Hàng còn chưa thể tin tưởng Giang Phảng hoàn toàn.
Hai người họ ngồi ở đối diện chếc nhau.
Chỉ còn lại bốn cơ hội bỏ phiếu.
Ai ngờ rằng, anh mập thành thật lắc đầu chẳng khách sáo chút nào:
– Khi cô Lý lên xe có nhìn thấy tôi đúng không?
– Tôi lên xe là ngủ luôn, bị cô gái kia hét lên mới giật mình tỉnh giấc.
– Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau nữa. Chúng ta bình tĩnh phân tích đi, nếu tiếp tục cãi nhau nữa sẽ thành trận chiến cảm xúc mất.
Ngô Ngọc Khải: “…”
Ngô Ngọc Khải nói với giọng điệu quái gở:
Tạ Dương Dương người hét chói tai: “…”
Lý Ngân Hàng hít sâu một hơi:
Ngô Ngọc Khải tức giận đỏ mắt:
Chỉ cần ba người là có thể quyết định sống chết của một người.
– Chơi tôi đấy à?! Các người nói xem, một đống bê bối của “Vạn Vật Hấp Dẫn” đã xảy ra từ lâu rồi đúng không?! Nếu như tôi là ma, tôi có thể biết được chuyện này ư?!
Cậu ta vừa nổi cơn tam bành vừa đổ mồ hôi lạnh như thác.
Lý Vinh Thụy lẩm bẩm một câu:
– Cậu đang nghi ngờ tôi hả?
– Lỡ như ma biết tất cả mọi chuyện thì sao?
Nói xong, anh ta đứng dậy:
Ngô Ngọc Khải lập tức nổi nóng:
– Có ý gì?! Bây giờ các người đều cho rằng tôi là ma đấy hả?
Cậu ta chỉ vào Lý Vinh Thụy:
Nhờ sự nhắc nhở của Ngô Ngọc Khải, cô nhớ tới một khả năng còn đáng sợ hơn,
– Đúng, tôi không có nhân chứng, vậy anh có chắc?!
Lý Vinh Thụy giơ điện thoại lên:
– Phải rồi, cậu nói không sai, sau khi tôi lên xe là nghịch điện thoại chơi game, nhưng tôi không vội vàng cắn người lung tung giống như cậu.
Lý Ngân Hàng cũng biết, cứ bo bo giữ mình không phải là cách.
Nói xong, anh ta đứng dậy:
– Có điều, nếu như cậu nghi ngờ tôi thì tôi cũng có quyền nghi ngờ cậu nhỉ.
“Tích.”
Chiếc vòng trên tay Ngô Ngọc Khải bị bầu phiếu thứ hai.
Hóa ra do nguyên nhân này mới ra tay ngăn cản cậu ta sao?
Ngô Ngọc Khải hít vào một hơi khí lạnh, không kịp trả đũa đã vội vàng giấu tay trái đeo vòng vào trong lòng.
Cậu ta vừa nổi cơn tam bành vừa đổ mồ hôi lạnh như thác.
Lý Ngân Hàng vẫn tin tưởng cảm giác của bản thân mình hơn.
– Các người điên rồi à? Có bệnh ư? – Cậu ta nhảy lên tức giận mắng – Con mẹ nó! Không đi bắt ma đều tới chơi tôi hả?
Im lặng.
Ngô Ngọc Khải nhìn anh mập, khóe miệng chậm chạp run rẩy.
Sự im lặng đầy áp lực.
Vậy nên, bây giờ nhất định phải nhanh chóng tìm cách giải thế cờ.
Tần Á Đông ngồi phía sau anh mập không nhìn nổi nữa.
Nhưng trên xe lại không có thiết bị kiểm tra thân phận này, bọn họ nhất định phải tới cửa “tổ kén” mới có thể kiểm tra thân phận.
Anh ta nhìn có vẻ văn nhã, tính khí cũng không tệ.
Số phiếu của Ngô Ngọc Khải lại được xóa sạch.
Anh ta điềm đạm cất lời:
– Các người điên rồi à? Có bệnh ư? – Cậu ta nhảy lên tức giận mắng – Con mẹ nó! Không đi bắt ma đều tới chơi tôi hả?
– Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau nữa. Chúng ta bình tĩnh phân tích đi, nếu tiếp tục cãi nhau nữa sẽ thành trận chiến cảm xúc mất.
Cô chỉ chú ý được, khi Ngô Ngọc Khải bị bầu phiếu thứ hai, trên khuôn mặt Triệu Quang Lộc không kìm được biểu cảm vặn vẹo.
Bây giờ Ngô Ngọc Khải đã được hai phiếu, rõ ràng tâm thái đã trên bờ vực sụp đổ.
Cậu ta bảo vệ cổ tay mình, gào rống:
– Mẹ kiếp, vậy thì anh phân tích đi!
Tần Á Đông bị rống vậy cũng sững sờ, xem ra là không ngờ rằng lòng tốt của mình lại bị Ngô Ngọc Khải coi như lòng lang dạ sói.
Có điều anh ta không nổi nóng, nhã nhặn nói tiếp:
– Cậu nghĩ lại xem, cậu lên xe từ lúc nào? Có thể nói lại với chúng tôi một lần không?
Lý Ngân Hàng không dám xen miệng nữa.
Lý Ngân Hàng ở bên cạnh bị một chuỗi tranh chấp liên tiếp bùng nổ với mật độ cao làm phiền tới mức không thể suy nghĩ.
… Đầu ong ong.
Cô chỉ chú ý được, khi Ngô Ngọc Khải bị bầu phiếu thứ hai, trên khuôn mặt Triệu Quang Lộc không kìm được biểu cảm vặn vẹo.
– Cô này, ban nãy cô nhìn thấy tôi có phải không?
Điều này khiến cô không rét mà run.
Nếu như Triệu Quang Lộc là ma, vậy thì có phải anh ta đã thành công giết chết một con người?
Âm thanh kéo dài vang lên, như vạch một đao vào tinh thần căng thẳng của mọi người.
Nếu như Triệu Quang Lộc là người, vậy thì…
“Tích…”
Vậy thì có nghĩa là, mới chưa tới hai mươi phút, tâm lý anh ta đã trở nên vặn vẹo trong hoàn cảnh áp lực cao thế này.
Xung quanh ồn ào khiến cho Lý Ngân Hàng thực sự không có cách nào yên tĩnh suy nghĩ.
– Đây vốn dĩ là một chuyện tốt, đúng không nào?
Nhưng mà, không quá một khắc, sự ồn ào trong xe quay lại rơi vào im lặng theo bóng tối kéo tới.
…Vòng thứ hai, vẫn là phiếu trắng.
Bên trong xe lại xuất hiện ánh sáng, nhưng không mang lại hi vọng cho bất cứ ai.
Ngô Ngọc Khải trả lời một cách mỉa mai:
Dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ, bọn họ như đi trên một lớp băng mỏng.
Chỉ còn lại bốn cơ hội bỏ phiếu.
Đi qua đường hầm đồng nghĩa với việc kết thúc một vòng bỏ phiếu.
– Xin chào, lát nữa có thể giúp tôi một việc không?
Số phiếu của Ngô Ngọc Khải lại được xóa sạch.
– Bóp chết người không thể phán đoán được cậu có phải là ma hay không.
Ngô Ngọc Khải trải qua cảm xúc phập phồng lên xuống, tạm thời đã tránh được nguy cơ. Thân thể cậu ta mềm nhũn, trượt xuống đất, một tay đặt lên tay vịn ghế, há miệng thở hồng hộc.
Mọi người: “…”
Nhìn cậu ta học được cách im miệng không lải nhải nữa, Lý Ngân Hàng cũng thở phào thay cậu ta.
Lý Ngân Hàng lặng thinh. Toàn thân cô nổi đầy da gà.
Bản thân cô là người bị mọi người nghi ngờ đầu tiên và cả La Yển ngồi hàng ghế trên cùng đều lựa chọn không tham dự, ít thể hiện thái độ.
Vấn đề của Ngô Ngọc Khải chính là cậu ta còn chưa kéo được một hai người đáng tin cậy đã bắt đầu suy đoán lung tung, tùy tiện bỏ phiếu.
Vô số suy đoán đồng thời nổ tung trong đầu cô.
Mọi người có thể thích dạng người não tàn thế này mới lạ.
Lý Ngân Hàng cũng biết, cứ bo bo giữ mình không phải là cách.
Cô nhìn về phía Giang Phảng, muốn tìm được điểm đột phá trên người anh.
Vì thế không ai trong bọn họ có chứng cứ trực tiếp để chứng minh thân phận của mình.
Nói thật thì cho tới bây giờ, Lý Ngân Hàng còn chưa thể tin tưởng Giang Phảng hoàn toàn.
Vậy thì có nghĩa là, mới chưa tới hai mươi phút, tâm lý anh ta đã trở nên vặn vẹo trong hoàn cảnh áp lực cao thế này.
…Mặc dù nếu không có anh giúp đỡ, bản thân cô có thể vẫn sẽ là người không được mọi người tin tưởng.
Nhưng mái tóc bạc và khuôn mặt của Giang Phảng thực sự quá mức bắt mắt.
Nếu như một người bắt mắt như vậy ngồi xuống trước mặt cô, sao cô có thể không chú ý tới được chứ?
Cho nên Lý Ngân Hàng muốn thử thăm dò anh.
Nhưng đợi khi cô vất vả chuẩn bị tốt cảm xúc, Giang Phảng ngồi ở bên trên dường như cảm giác được gì, quay đầu lại.
Giọng nói của anh rất nhỏ, nhưng từng câu chữ lại rất rõ ràng:
– Cho nên, thưa anh Lưu Vinh Thụy, đã không còn chứng cứ nữa rồi, anh không cần phải căng thẳng như ban nãy nữa đâu.
– Xin chào, lát nữa có thể giúp tôi một việc không?
Anh nói một câu với Lý Ngân Hàng.
Không đợi Lý Ngân Hàng đồng ý, bên tai đột ngột truyền tới một âm thanh lanh lảnh.
Sau vài giây ngây ra, lập tức có người vui mừng khôn xiết chạy tới hàng đầu tiên, lấy chiếc camera hành trình nhỏ bé kia xuống.
“Tích…”
Ngô Ngọc Khải nhún vai:
Âm thanh kéo dài vang lên, như vạch một đao vào tinh thần căng thẳng của mọi người.
Ngô Ngọc Khải khó tin nhìn vòng tay của mình.
Người bỏ phiếu cho cậu ta lại là anh mập kia.
Anh ta ngồi ở ghế mà Ngô Ngọc Khải vịn tay lên, lạnh lùng nhìn Ngô Ngọc Khải.
Ngô Ngọc Khải nhìn anh mập, khóe miệng chậm chạp run rẩy.
Anh mập cũng nhìn lại, thẳng thừng nói: – Cậu thực sự quá kỳ lạ, tôi vẫn nghi ngờ cậu đấy.
Nói xong, anh mập nhìn mọi người, nói: – Bầu một người ra vẫn tốt hơn là chờ chết đúng không?
Tần Á Đông phía sau anh mập lộ ra biểu cảm không tán thành:
– Anh…”
– Tại sao cậu lại muốn người khác chết vậy chứ? Cậu mới chính là ma!
Khó khăn lắm mới thoát được nguy cơ nổ tung đầu nhưng lại rơi vào mối nguy bị người khác nghi ngờ, khuôn mặt Ngô Ngọc Khải càng thêm tàn bạo.
Cậu ta nhảy dựng lên, ngồi trên người anh mập, hai tay bóp chặt cổ anh ta!
Ngô Ngọc Khải hỏi ngược lại:
Đôi mắt cậu ta đỏ sậm, lớn tiếng gào thét:
– Cái thứ chết tiệt kia đã nói ma không thể giết người đúng chứ? Tôi giết anh ta cho mọi người xem, để tôi cho mọi người nhìn thấy rốt cuộc tôi là người hay ma…
Triệu Quang Lộc đi từ trên xuống dưới, Lưu Vinh Thụy đi từ dưới lên trên.
Vừa dứt lời, cả người Ngô Ngọc Khải bị một lực mạnh xách lên từ phía sau, quăng một cái văng tận tới cửa thủy tinh phía đối diện.
Khi rơi tự do xuống, mặt cậu ta đập lên tay vịn của ghế ngồi, một chiếc răng còn dính máu bay ra ngoài.
Nếu như Triệu Quang Lộc là người, vậy thì…
…Nam Chu đứng ở lối đi, tao nhã dùng mu bàn tay quẹt vài cái vào lòng bàn tay vừa túm lấy Ngô Ngọc Khải.
Khi mọi người vẫn còn vừa sợ hãi vừa tôn kính khi Nam Chu dám da tay ngăn chặn lại màn kịch một người mất đi lý trí muốn giết người khác, thì bọn họ lại nghe thấy tiếng Nam Chu từ tốn nói:
Khi giá trị cảm xúc của mọi người đã đạt tới một mức giới hạn, Giang Phảng nãy giờ vẫn ngồi im đột nhiên đứng dậy.
– Bóp chết người không thể phán đoán được cậu có phải là ma hay không.
– Cây nấm đã từng nói khi đầu nổ tung, mới có thể xác định chính xác thân phận.
– Anh muốn làm gì?
– Cậu làm thế này, sẽ rất khó phán đoán trong chúng ta còn lại bao nhiêu người bao nhiêu ma.
Cho nên, tất cả mọi người mới có thể ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi rơi vào mất khống chế cảm xúc.
Mọi người: “…”
Hóa ra do nguyên nhân này mới ra tay ngăn cản cậu ta sao?
Nam Chu khẽ thở ra một hơi.
Tình hình không hề lạc quan.
Màn chơi này có thời gian ngắn, không gian hạn chế, không dễ để người chơi giữ bình tĩnh.
Chỉ cần ba người là có thể quyết định sống chết của một người.
Cho nên, tất cả mọi người mới có thể ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi rơi vào mất khống chế cảm xúc.
Tạ Dương Dương người hét chói tai: “…”
Thay vì nói đây là một ván cờ đấu trí và nói dối, thì nó càng giống như một trò chơi tâm lý hơn.
Sau khi kiểm tra người xong, hai người bọn họ công khai kiểm tra người nhau trước mặt mọi người.
Vậy nên, bây giờ nhất định phải nhanh chóng tìm cách giải thế cờ.
… Trên chiếc xe này, có lẽ chỉ mình cô vô ý quan sát tình hình trong xe trước khi nó đi vào hầm.
Khi giá trị cảm xúc của mọi người đã đạt tới một mức giới hạn, Giang Phảng nãy giờ vẫn ngồi im đột nhiên đứng dậy.
Trong xe chật chội, bất kỳ ai di chuyển đều không tránh được tầm mắt mọi người.
– Cây nấm đã từng nói khi đầu nổ tung, mới có thể xác định chính xác thân phận.
Anh đi tới cạnh Nam Chu, vô cùng tự nhiên đặt bàn tay lên vai Nam Chu đang đứng ở giữa, lịch sự vỗ vỗ vai cậu:
– Ngại quá. Giang Phảng khách sáo -Chẳng qua là tôi phát hiện ra một thứ.
– Nhường đường.
Lý Ngân Hàng ở bên cạnh bị một chuỗi tranh chấp liên tiếp bùng nổ với mật độ cao làm phiền tới mức không thể suy nghĩ.
Nam Chu chưa nói gì, bên cạnh đã có người đặt câu hỏi:
– Anh muốn làm gì?
– Ngại quá. Giang Phảng khách sáo -Chẳng qua là tôi phát hiện ra một thứ.
Tình huống càng thêm phức tạp.
Giang Phảng bước khiến cho Nam Chu có chút phân tâm.
Bởi vì không biết Sao Nam Cực đã ăn nhầm thuốc gì, nó nhanh chóng chui vào gần cổ áo gió, ngồi xổm trên hõm vai của cậu, tiếp đó còn hưng phấn đâm vào lòng bàn tay Giang Phảng đặt hờ ở nơi đó qua lớp áo.
Nhưng ánh mắt của những người khác trong xe đều đặt trên người Giang Phảng.
Giang Phảng cũng không ỡm ờ thêm nữa, anh nâng ngón tay lên chỉ về phía trước xe, nhẹ nhàng nói:
– Thứ ở đó hình như là camera hành trình của xe.
Khó khăn lắm mới thoát được nguy cơ nổ tung đầu nhưng lại rơi vào mối nguy bị người khác nghi ngờ, khuôn mặt Ngô Ngọc Khải càng thêm tàn bạo.
Mọi người: “…”
Cậu ta nhảy dựng lên, ngồi trên người anh mập, hai tay bóp chặt cổ anh ta!
– Xem ra còn là loại hai hướng, có thể quay được cả bên trong lẫn ngoài xe. – Giang Phảng nhẹ nhàng nói – Hơn nữa, tôi nhớ là loại camera hành trình này không bị ảnh hưởng bởi thiết bị chặn sóng.
Nghe vậy, tim Nam Chu chợt nảy mạnh.
Nếu như thực sự quay được gì, vậy lời nói dối của cậu…
Sau vài giây ngây ra, lập tức có người vui mừng khôn xiết chạy tới hàng đầu tiên, lấy chiếc camera hành trình nhỏ bé kia xuống.
Sinh viên nóng nảy Ngô Ngọc Khải miệng lưỡi ác liệt:
Và rồi, hi vọng nhanh chóng vụt tắt.
Camera hành trình của xe không ghi lại được gì cả, chỉ có một mảng trắng xóa giật giật.
Nếu như một người bắt mắt như vậy ngồi xuống trước mặt cô, sao cô có thể không chú ý tới được chứ?
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cảm xúc của mọi người lên lên xuống xuống, đã đánh cho mọi người không thể ngẩng đầu.
– Ồ tôi đúng là ngốc.
Giang Phảng cúi đầu, hai tay ngịch camera hành trình vừa mới tháo xuống, tự chế nhạo:
– Hạng mục gì, chưa từng nghe qua.
– Sao cây nấm kia có thể để lại chứng cứ cho chúng ta được chứ.
Cho nên Lý Ngân Hàng muốn thử thăm dò anh.
– Đây vốn dĩ là một chuyện tốt, đúng không nào?
– Vậy thì tôi cũng biết, ba tháng trước, một công trình trường học quốc tế tên là Nord ở khu Giang Nam được bàn giao, đó chính là hạng mục tôi phụ trách!
Ngay sau đó, Giang Phảng ngước đôi mắt màu xám nhạt lên.
Đôi mắt cậu ta đỏ sậm, lớn tiếng gào thét:
Thấp thoáng dưới làn mi dài, ánh mắt của anh vừa dịu dàng, vừa khó lường.
– Cho nên, thưa anh Lưu Vinh Thụy, đã không còn chứng cứ nữa rồi, anh không cần phải căng thẳng như ban nãy nữa đâu.
Hết chương 4