Văn Võ Song Toàn

Chương 108

Chấn Văn, Chấn Võ không còn tâm trạng để nghe điện thoại của Khương Vũ Thần nữa, vội chạy sang phòng của Trần Cẩn. Mở cửa, quả nhiên thấy Trần Cẩn không ngủ, mà đang ngồi thừ người.

Thấy hai con trai đi vào, bà cười khổ: “Các con đấy à? Chấn Văn đã đỡ chưa?”

Chấn Văn gật đầu. Hai người chậm rãi đi đến bên cạnh Trần Cẩn, ngồi xuống bên cạnh bà.

“Các con biết cả rồi à? Thật khổ cho Tuần Dương. Đây là công sức gần hai mươi năm nay của ba con.”

“Chúng con có thể giúp được gì cho ba không ạ?”

Trần Cẩn nắm tay hai con trai, khẽ cười: “Chúng ta đều không giúp đỡ được gì cả. Nếu như thật sự bị phá sản, sẽ phải thế chấp căn biệt thự này, có thể ba mẹ sẽ đến chỗ các con ở, các con không phiền chứ?”

Chấn Văn, Chấn Võ lặng lẽ lắc đầu.

Trần Cẩn duỗi lưng, vặn cổ: “Đã bao năm không ra ngoài làm việc, giờ mẹ cũng nên xem mình có thể làm được gì, có lẽ sắp tới sẽ cần.”

Chấn Võ vỗ tay Trần Cẩn nói: “Mẹ, chúng con có thể đi làm thêm, mẹ ở nhà là được rồi.”

“Đúng nha. Các con đều đã trưởng thành, ba mẹ có thể hưởng phúc rồi. Mẹ không lo lắng cho Chấn Võ, còn Chấn Văn thì sao?” Nói xong liếc nhìn Chấn Văn.

“Mẹ!” Chấn Văn biết Trần Cẩn lo lắng điều gì. Từ nhỏ cậu đã sống trong an nhàn, sung sướng, tính khí nóng nảy, xúc động, nếu đi làm thêm khả năng cậu đuổi ông chủ còn lớn hơn ông chủ đuổi cậu.

Trần Cẩn vỗ đầu Chấn Văn, nói: “Được rồi, các con không cần lo lắng, vẫn chưa đến nước ấy. Chưa đến thời khắc cuối cùng, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.”

“Vấn đề ba gặp phải lúc này chủ yếu là về tài chính ạ?” Chấn Võ nhớ lại suy đoán của cư dân mạng về khủng hoảng của tập đoàn Minh thị.

“Ừ, bởi vì bị tổn thất trên thị trường chứng khoán cho nên toàn bộ vốn lưu động đều dồn cả vào đó. Mà một khi tài chính không ổn định, các ngân hàng sẽ đòi nợ.”

“Không phải là đã cải chính tin tức rồi ạ? Sao còn bị như vậy?”

“Đây chính là thực tế. Danh dự tạo dựng hai mươi năm, chỉ vì một tin tức có thể bị hủy hoại toàn bộ.” Nói xong, Trần Cẩn nhìn Chấn Văn: “Con đừng suy nghĩ nhiều. Con cũng nghe bọn họ nói rồi đó, cho dù con không đánh người, bọn họ cũng sẽ tìm mọi cách để gài bẫy con, cho nên chuyện này không liên quan gì đến con cả, con hiểu chưa?”

Chấn Văn gật đầu, mặc dù biết là như vậy, nhưng cậu vẫn cảm thấy áy náy.

“Được rồi, các con về phòng đi. Mặc dù sắc mặt Chấn Văn trông đã khá hơn, nhưng vẫn cần nghỉ ngơi. Chấn Võ, con chăm sóc Chấn Văn cho tốt nhé.”

“Mẹ, mọi người đừng luôn coi con như trẻ nhỏ được không? Con làm sao mà Chấn Võ cứ phải chăm sóc cho con?”

Trần Cẩn nhìn dáng vẻ uất ức của Chấn Văn cười nói: “Xin lỗi, mẹ quen miệng. Vậy giờ các con phải chăm sóc lẫn nhau đó, nói vậy đã được chưa?”

“Được rồi ạ. Mẹ không nói chúng con cũng làm vậy mà. Mẹ nghỉ ngơi đi ạ, hôm qua mẹ cũng không ngủ cả đêm rồi.”

“Lớn tuổi rồi, ngủ cũng ít hơn. Mẹ cũng muốn chờ thêm lát nữa, có thể ba con sẽ về.”

“Vậy chúng con cũng chờ ba.”

“Không cần đâu. Thấy các con, ba con lại chẳng thể nghỉ ngơi được. Bây giờ các con cứ giả bộ như không biết gì cả. Buổi sáng ba con đã nhận được điện thoại thông báo về chuyện này, nhưng ba con không muốn các con biết vào lúc này. Mặc dù giấy không gói được lửa, nhưng biết muộn hơn sẽ tốt hơn. Các con hiểu chứ?”

Chấn Võ gật đầu: “Vâng, chúng con biết rồi. Chúng con về phòng đây.”

“Ừ. Chấn Võ, sức khỏe Chấn Văn chưa tốt, hôm nay các con chú ý một chút.”

“Mẹ!” Hai đứa con trai đỏ mặt hô lên. Trần Cẩn hé miệng cười, Chấn Văn, Chấn Võ vội trở về phòng mình.

Về phòng mới phát hiện Khương Vũ Thần vẫn chưa cúp điện thoại, điện thoại ném trên giường vẫn vang lên những tiếng: “A lô… A lô…”

Chấn Văn cầm lên, nhìn điện thoại nói: “Này, cậu không thấy tiếc tiền sao? Vẫn còn chưa cúp?”

“Mình lo mà. Vừa nói xong thì không thấy bên cậu có tiếng động gì nữa. Lỡ như vì mình nói ra mà hai cậu xảy ra chuyện gì thì sao.”

“Bậy bậy bậy, bình thường cậu vẫn ăn nói thế này hả? Chưa bị ăn đánh bao giờ sao?”

“Yên tâm, mình đẹp thế này, ai nỡ đánh? Vừa rồi mình đã gọi điện cho ba, ba mình nói sẽ nghĩ mọi cách hỗ trợ. Yên tâm, ba cậu là lão cường đánh cũng không chết được.”

“Cậu đáng bị ăn đòn lắm biết không?”

“Mình không nói gì sai mà. Cậu là tiểu cường đánh không chết, ba cậu đương nhiên là lão cường rồi.”

“Có bản lĩnh thì cậu đứng trước mặt ba tôi nói lại câu này xem.”

“Mình nào dám. Nói thế ba mình không đánh chết mình mới lạ.”

Dừng một lát, Chấn Văn lầm bầm nói: “Dù thế nào cũng cảm ơn cậu!”

“Không cần khách khí. Giúp được các cậu là tốt rồi. Vậy nhé, Hiểu Hiểu đang đợi mình, không xa được chỉ một chút, thật là dính người. Bye!”

Cúp điện thoại, Chấn Văn nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, mới thẫn thờ ngồi xuống giường.

“Em sao vậy?” Chấn Võ ôm vai Chấn Văn, Chấn Văn tựa đầu lên vai Chấn Võ.

“Không sao. Chỉ là cảm thấy lòng người thật sự rất khó hiểu.”

“Em đang nói về ai thế?”

“Tất cả. Thật sự không thể phân biệt được ai thật lòng đối tốt với mình, ai đang gài bẫy mình.”

“Cho nên mới có câu hoạn nạn mới biết chân tình. Chuyện lần này giúp chúng ta biết ai mới là bạn tốt, thật là một kết quả ngàn vàng mới mua được.”

Hai người lặng lẽ ngồi đó, cảm thán thế giới người lớn càng ngày càng gần mình.

Sáng hôm sau, Chấn Văn, Chấn Võ thức dậy từ sớm, phát hiện Vương Tuần Dương không có nhà, nói không chừng cả đêm chưa về.

Trần Cẩn mang theo quầng mắt đã nấu xong bữa sáng. Ăn sáng xong thì dọn dẹp nhà cửa. Chấn Võ bế bà vào phòng, thả xuống giường, ép bà đi ngủ.

Trần Cẩn cười nói: “Khi nào ba con về mẹ phải khiếu nại, con bắt nạt mẹ ruột mình.”

“Tùy mẹ. Nếu mẹ đứng dậy, con sẽ bế mẹ tiếp, dù sao mẹ cũng rất nhẹ.”

“Được rồi, mẹ biết rồi. Mẹ ngủ, đã được chưa?”

Chấn Võ ngồi bên giường, nhìn Trần Cẩn chằm chằm.

Trần Cẩn nhắm mắt lại, một lúc sau có vẻ như đã ngủ, Chấn Võ mới quay lại phòng khách.

Chấn Văn đã thu dọn bát đĩa xong, lau tay, từ phòng bếp đi ra.

“Mẹ ngủ chưa?”

“Có lẽ là rồi. Trừ khi mẹ giả bộ ngủ giỏi hơn em.”

“Đừng có lôi em vào. Ai giả bộ ngủ giỏi bằng anh, khiến người ta không biết là thật hay giả.” Chấn Văn nhớ lại lúc cậu tỏ tình với Chấn Võ, Chấn Võ giả bộ ngủ mà làm cậu tưởngt hật.

“Giả bộ ngủ chỉ cần luyện tập là được. Được rồi, không nói chuyện này nữa, vừa nãy anh Chương gửi tin nhắn cho anh, nói là lát nữa sẽ tới.”

Chấn Văn gật đầu, ngồi lên ghế sofa, thấy Chấn Võ đặt chân ở đâu thì nằm xuống đó: “Hôm qua không kịp nói chuyện với anh ấy. Lần này anh ấy đến là do anh mời à?”

“Phải, mà cũng không phải. Anh tìm anh ấy, nhưng ba mới là khách hàng của anh ấy. Nghe anh ấy nói bao nhiêu năm nay mới có một khách hàng sộp như vậy.”

“Chả trách hôm qua anh ấy lại nghe lời như vậy. Nhìn anh ấy không giống người chịu nghe lời, ngoại trừ với cảnh sát Liễu. Anh ấy không nói tới có việc gì ạ?”

“Không, chỉ nói là sẽ tới. Sau đó thì phàn nàn nơi này cách nội thành xa quá.”

“Cảnh sát Liễu đi cùng chứ?”

“Có lẽ là không. Sao bọn họ phải đi cùng nhau?”

“Không biết, chỉ là cảm giác chỗ nào có anh ấy nhất định sẽ có cảnh sát Liễu.”

Kết quả lúc nhìn thấy Liễu Ngu đi đằng sau Chương Vũ, Chấn Võ lén giơ ngón tay cái lên với Chấn Văn, cảm giác của Chấn Văn luôn rất chuẩn.

Thấy bọn cậu nhìn Liễu Ngu bằng ánh mắt kỳ lạ, Chương Vũ nhún vai: “Hôm nay cậu ta được nghỉ, nói là chưa được nhìn thấy biệt thự bao giờ, cho nên tôi dẫn cậu ta đến để mở rộng tầm mắt.”

Liễu Ngu ở sau lưng liếc mắt nói: “Cậu nói nhiều quá!” Thực sự nể mặt anh ta nên không bác bỏ.

Sau khi ngồi xuống, Chương Vũ quan sát Chấn Văn: “Cậu sống rồi à? Còn tưởng hôm qua tèo rồi chứ.”

Chấn Văn lập tức phản kích: “Tôi là tiểu cường, không dễ tèo vậy đâu.”

Nếu không xác nhận bề ngoài Chương Vũ và Khương Vũ Thần hoàn toàn khác nhau, cậu thật nghi ngờ bọn họ có quan hệ máu mủ, thế nào mà lời nói ra đều đáng ăn đòn như vậy?

“Tôi tới đây để nói cho các cậu biết, các cậu nên chuẩn bị tâm lý.”

“Hả?” Hai người lo lắng nhìn anh ta. Còn phải chuẩn bị tâm lý? Chẳng lẽ vẫn còn chuyện gì tồi tệ hơn nữa sao?

“Các cậu nghe xem. Đây là đoạn băng ghi âm cuộc nói chuyện của hai người kia hôm qua. Tôi chỉ có thể nói, Cố Tiềm thật sự diễn quá giỏi.”

Chương Vũ mở ghi âm, giọng nói của Điền Duy Thành và Cố Tiềm lập tức vang lên.

“Em thế nào rồi?” Trong băng ghi âm vang lên tiếng rên đau của Cố Tiềm, Điền Duy Thành quan tâm hỏi.

“Không sao, có phải lần đầu anh nhìn thấy đâu. Mấy ngày là khỏi.”

“Có đoạn ghi hình, lời nói là đủ rồi, em có nhất thiết phải làm thật như vậy không?”

“Hừ, anh không biết hả? Tôi thích biến đùa thành thật.”

“Em!” Điền Duy Thành như không biết phải nói gì nữa.

“Sao? Anh không vui à?”

“Không phải anh đã nói không cần rồi sao? Em xen vào làm gì?”

“Ngày trước anh tìm đến tôi không phải vì chuyện hôm nay sao? Lần trước bỏ qua cho Chấn Võ, lần này tôi muốn lấy công chuộc tội.”

“Có đúng là em chỉ vì vậy không?”

“Nếu không thì sao? Anh đang suy nghĩ gì?”

“Thôi, coi như anh chưa nói gì.”

“Anh đã nói rồi. Anh đang suy nghĩ gì?”

“Anh đang nghĩ có phải em thật sự thích Chấn Võ hay không. Em cũng nói là em thích biến đùa thành thật mà.”

“Anh nói sao? Anh cho rằng thế nào?”

“Anh không biết, lần trước vốn định bày ra vở kịch giống thế này, em lại không chịu, thậm chí còn giả vờ tự sát, không phải là vì Chấn Võ?”

“Giả vờ? Cũng đúng. Anh cho rằng đó là giả vờ, vậy thì tốt rồi.”

“Vậy là em thừa nhận?”

“Tôi thừa nhận cái gì?”

“Em thích Vương Chấn Võ.”

“Đương nhiên là tôi thích cậu ấy. Bao nhiêu năm qua, cậu ấy là người đầu tiên cười với tôi, là người đầu tiên thật lòng quan tâm tôi, chứ không phải thương hại tôi. Tôi thích cậu ấy, không được sao?”

“Vậy bây giờ thì sao?”

“Bây giờ tôi thích ai, anh không biết sao?”

“Không biết, lúc nào em cũng không rõ ràng như vậy, làm sao anh biết được?”

“Anh đó! Tôi thích anh! Nếu không, anh cho rằng tôi liều mạng làm những chuyện này để làm gì? Sao? Thấy cả nhà bọn họ khóc lóc, anh mềm lòng rồi hả? Dáng vẻ của anh trước mộ mẹ anh là thế nào hả? Chỉ để tôi nhìn thôi à?”

“Em nhìn thấy?”

“Đúng, tôi vẫn luôn đi sau anh.”

“Cho nên em mới đột nhiên nhắc lại kế hoạch này?”

“Không sai, thấy dáng vẻ kia của anh, lại thấy hai người họ ân ân ái ái, tôi thấy ông trời đối xử với anh quá không công bằng. Anh suy tính lâu như vậy, nếu như không làm thì thật đáng tiếc. Nếu không phát tiết oán hận này, anh định về sau năm nào anh cũng khổ sở như vậy sao? Anh chịu được, nhưng tôi không chịu được!”

Đoạn băng ghi âm im lặng hồi lâu, Điền Duy Thành nhỏ giọng nói: “Cảm ơn em. Anh không trách em, anh chỉ không muốn em bị thương.”

“Chút vết thương nhỏ này không chết được.”

“Vậy sau này thế nào? Chuyện lần này đã bị phơi bày ra ngoài, từ nay về sau em sẽ thế nào?”

“Sau này hãy nói, bây giờ đạt được mục đích là được rồi. Hơn nữa tôi sẽ trả lại cho bọn họ một niềm vui bất ngờ.”

“Niềm vui bất ngờ gì?”

“Tôi đã phát lên trang web của trường một tin tức, chắc hẳn thứ hai sẽ thấy hiệu quả.”

“Tin tức gì?”

“Một phần trong đoạn ghi hình của nó, nghe rất đàn ông.”

“…”

“Sao? Anh tức giận à? Anh thật sự tin những lời kẻ xướng người họa của bọn họ hôm nay? Cho dù Vương Chấn Văn là cháu ngoại của anh thì sao? Chỉ trách nó là con trai của Vương Tuần Dương!”

“Cố Tiềm, đây là chuyện của anh. Từ nay về sau em đừng xen vào nữa.”

“Được. Tôi cũng không định tiếp tục nữa. Đây là việc cuối cùng tôi làm. Nhưng nếu như tôi vì chuyện này mà bị đuổi học, phải dựa vào anh rồi.”

“Không sao, anh nuôi được em.”

Chưa nghe hết, Chấn Võ đã vội lấy điện thoại di động ra, mở trang web của trường, quả nhiên thấy có một tài khoản nặc danh phát lên một đoạn ghi âm, phía dưới còn ghi chú: Nhân vật chính: Vương Chấn Văn, Cố Tiềm.

Nghe là biết đoạn ghi âm này đã bị cắt nối biên tập, chỉ có những lời hằn học của Chấn Văn, mà không hề có những lời trước đó.

Bên dưới đã có mấy trăm bình luận.

“Có thật không? Đây là tình tiết phim ảnh gì vậy?”

“Đoạn ghi hình bị xóa trước đó chỉ có hình mà không có tiếng. Giờ thì thấy nó thật độc ác!”

“Chúng ta còn là bạn cùng lớp. Tôi thật băn khoăn thứ hai có nên đi học không? Sợ quá.”

“Sợ cái gì? Chúng ta hợp lại mà không chống được nó à?”

“Các bạn, chớ nên tin những tin tức không rõ nguồn gốc.”

“Tại sao lại không có? Đoạn ghi hình bị xóa chứng tỏ nhà nó rất có tiền. Mà có tiền thì sao? Có tiền thì có thể thích giết người thì giết à?”

“…”

Vẻ mặt Chấn Võ càng lúc càng nghiêm trọng, nhìn Chấn Văn cũng không được dễ chịu.

Chấn Võ nhìn điện thoại của Chương Vũ, nói: “Anh Chương, chúng ta cũng phát đoạn ghi âm này của anh lên có được không?”

Chương Vũ cau mày nói: “Được thì được, nhưng cũng có thể phản tác dụng.”

Liễu Ngu nói: “Cách giải quyết tốt nhất bây giờ là công bố toàn bộ chuyện này, nhưng làm vậy không chỉ có các cậu bị ảnh hưởng.”

Chấn Văn vội nói: “Đừng! Bây giờ ba đã đủ sứt đầu mẻ trán rồi, cộng thêm chuyện này nữa sẽ hết đường cứu vãn.”

Chương Vũ như đã đoán được phản ứng của Chấn Văn, nói tiếp: “Cho nên tôi mới tới tìm các cậu để bàn bạc, xem các cậu có ý kiến gì không.”

“Không có. Binh đến thì tướng chặn. Nếu như không thể tiếp tục đi học, Chấn Võ nuôi tôi là được.” Chấn Văn ra vẻ thoải mái nói, nhưng không giấu được sầu lo trong mắt.

Chấn Võ kéo Chấn Văn lại gần mình, không biết nên làm sao cho phải.
Bình Luận (0)
Comment