Văn Võ Song Toàn

Chương 31

Cậu mới nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt Chấn Võ hai lần, mà lần thứ ba này còn đáng sợ hơn cả hai lần trước. Nếu như cặp mắt kia là dao găm thì chắc hẳn cậu đã bị băm ra làm trăm mảnh rồi.

Ông chú mập mạp đau đớn kêu lên: “Đau! Mau buông tay!”

Chấn Võ buông tay ông ta ra rồi lau lên quần mình, tựa như vừa chạm vào thứ gì bẩn thỉu vậy.

Ông chú được thả ra quay người nhìn Chấn Võ chằm chằm, vừa nhìn khuôn mặt giận dữ lại nở nụ cười: “Hôm nay anh đây gặp vận hoa đào rồi, lại xuất hiện thêm một cậu em trai đẹp. Này cậu em đẹp trai, cậu vừa xen vào việc của người khác đấy.”

Chấn Võ đang cúi đầu nhìn Chấn Văn, vẻ mặt chất vấn, nghe người đàn ông kia nói như vậy, cau mày: “Cảnh cáo ông, cách xa em trai tôi ra.”

Đôi mắt người đàn ông đảo qua lại giữa hai người: “Em trai lừa anh đấy hả? Hai người là anh em? Em trai bé nhỏ à, rốt cuộc em có mấy anh trai thế? Hay ai cũng là anh trai em?” Ông chú nói cười càng bỉ ổi.

Chấn Văn không muốn nghe mấy lời nhảm nhí của ông ta nữa, kéo Chấn Võ: “Chúng ta về thôi!”

Nhưng Chấn Võ không hề động đậy. Cậu quay đầu, bắt gặp ánh mắt nghi vấn của Chấn Võ, Chấn Văn hoảng hốt. Chấn Võ không hỏi cậu mà xoay người nhìn ông chú béo múp kia hỏi: “Ông nói vậy là sao? Em ấy chỉ có mình tôi là anh trai.”

“Anh trai mày rậm mắt to lần trước còn giống anh trai hơn em đó, hai em thật chẳng giống anh em gì cả. Hay là, hai em cùng giúp anh vui vẻ đi?” Ông chú chưa từ bỏ ý định mà vươn tay định ôm Chấn Võ. Lần này Chấn Võ vặn ngược cánh tay của ông ta ra sau, bắt chéo sau lưng, người đàn ông hét lớn như heo sắp bị giết thịt.

Chấn Văn ở bên cạnh hù dọa: “Anh tôi là đai đen Taekwondo đó, tốt nhất là ông mau cút đi!”

Chấn Võ phối hợp thả tay, ông ta vội ôm cánh tay mình, nhìn hai người, nhổ nước miếng xuống đất: “Đã tới đây còn giả bộ đứng đắn, nếu đứng đắn thì đừng tới nơi này nữa!” Nói xong như sợ bị bẻ tay lần nữa mà xoay người chạy mất.

Chấn Võ nhìn ngõ nhỏ, trời đã tối, con ngõ càng thêm tối tăm.

“Về nhà!” Chấn Võ bắt lấy tay Chấn Văn kéo ra đường lớn.

Trong đầu Chấn Văn nghĩ đến đủ loại lý do để giải thích, nhưng cứ nhìn khuôn mặt đầy tức giận của Chấn Võ, đầu óc cậu lại trống rỗng. Từ lực Chấn Võ cầm tay mình, Chấn Văn biết anh ấy giận đến thế nào.

Mặc dù cổ tay rất đau nhưng cậu không dám lên tiếng, chỉ đi theo Chấn Võ, chờ cơn giận của anh trút lên cậu.

Suốt quãng đường, Chấn Võ không nói một lời, ra đến đường lớn, anh bắt một chiếc taxi, nhét Chấn Văn vào trong.

Không khí trong xe rất nặng nề khiến Chấn Văn thở không nổi, nhìn Chấn Võ vẫn cầm chặt tay mình, cậu vắt hết óc tìm kiếm gì đó nói để phá vỡ bầu không khí này. Nhưng tới khi về đến nhà, cậu vẫn chưa nghĩ ra nên nói gì thì Chấn Võ mới không tức giận nữa.

Vào nhà, Trần Cẩn đang nấu cơm, “Các con về rồi, rửa tay ăn cơm thôi.”

“Mẹ, chúng con có chút việc, lát nữa hãy ăn.” Chấn Võ từ lúc bước qua cửa chân không hề dừng lại, cầm tay Chấn Văn đến khi vào phòng trên lầu mới thả ra.

Chấn Văn cúi đầu xoa nắn cổ tay mình, không dám nhìn Chấn Võ.

Chấn Võ khóa cửa, dựa lưng lên cánh cửa, không chút thay đổi sắc mặt nhìn Chấn Văn: “Em đã nghĩ ra nên nói gì với anh chưa?”

“Dạ?” Chấn Văn đang ngây người suy tính, mặt khác lại theo bản năng đáp một tiếng. Cậu ngẩng đầu nhìn Chấn Võ. Chấn Võ bước tới hai bước, khoanh tay trước ngực, nhìn cậu đứng trước mặt anh chưa tới mười phân. Chấn Văn thấy trong mắt anh không còn vẻ tức giận như trước nữa, nhưng không hiểu sao cậu lại càng căng thẳng.

“Dọc đường em không hề nói gì, chẳng phải đang nghĩ lý do sao? Nghĩ ra chưa?”

Mắt Chấn Văn lóe lên: “Em… em còn chưa nghĩ ra.”

Chấn Võ đặt hai tay lên vai Chấn Văn, cường độ vừa vặn khiến Chấn Văn lui về sau một bước, lại không bị mất thăng bằng.

“Em còn muốn nói dối anh? Bây giờ mau nói thật cho anh biết! Đã xảy ra chuyện gì? Anh trai mà người đàn ông đó nhắc tới là ai? Chuyện xảy ra lúc nào? Tại sao không nói với anh?”

Mỗi một câu nói thốt ra, Chấn Võ lại bước thêm một bước, Chấn Văn đành phải lui về sau, đến khi lưng áp lên tường, không còn đường lui nữa.

Bị anh từng bước ép sát, Chấn Văn cũng nổi nóng, đẩy Chấn Võ đang nhìn mình chằm chằm ra: “Em đâu cần phải chuyện gì cũng nói với anh. Chẳng phải anh không nói với em rất nhiều chuyện sao?”

“Anh không có!”

“Anh không có? Lúc anh bị thương đó! Chẳng phải khi ấy anh cũng giấu em sao? Tại sao lại giấu em?”

“Là vì anh sợ em lo lắng, sợ em xúc động mà đi gây chuyện.” Chấn Võ sốt ruột, giọng nói cũng cao lên.

“Em cũng sợ anh lo lắng!” Giọng của Chấn Văn rất cao, gần như rống.

Chấn Võ nhìn khuôn mặt vì tức giận mà đỏ bừng của Chấn Văn, tính khí trẻ con bướng bỉnh này thật khiến anh không biết nên làm sao với cậu.

Sau khi rống lên, Chấn Văn nhìn ánh mắt tuy còn chút tức giận nhưng vẫn đầy sự quan tâm mình của Chấn Võ, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, vẻ mặt như chiến sĩ sắp lên chiến trường nói: “Là lần anh và ba mẹ đi du lịch, buổi tối em không về nhà đó. Hạ Lễ dẫn bọn em tới quán bar, em chỉ gọi nước trái cây, nhưng bọn họ lại lén đổ rượu vào ly nước của em, em uống vào liền say. Sau đó em đụng phải ông chú kia, lúc ấy chính Hạ Vũ Hào đã nói dối ông ta rằng cậu ấy là anh trai em, rồi đưa em về nhà. Chuyện chỉ có vậy.”

Chấn Văn một hơi kể hết, chỉ trừ chuyện cậu trốn vào nhà vệ sinh khóc, còn những chuyện khác đều nói sự thật.

Chấn Võ nhìn sâu vào mắt cậu như muốn phán đoán xem những lời cậu nói có thật không.

“Những lời em nói đều là sự thật.” Chấn Văn lập tức bổ sung một câu.

Chấn Võ mới híp mắt hỏi: “Tại sao Hạ Vũ Hào lại ở đó?”

“Cậu ấy làm thêm.”

“Ở nơi như vậy? Cậu ta làm thêm?”

“Ừ, nghe nói là tiền lương rất cao.”

Vẻ mặt của Chấn Võ hòa hoãn hơn một chút, lui về sau, ngồi xuống giường, ánh mắt lơ đãng nhìn phía trước, không nói gì nữa.

“Chấn Võ.” Chấn Văn bước tới, khẽ đụng anh, quan sát vẻ mặt của anh.

Chấn Võ đột nhiên đứng dậy, đưa tay ôm lấy Chấn Văn, cánh tay dùng hết sức.

Chấn Văn bất ngờ, bị dọa cho hết hồn, một bên mặt đập vào vai Chấn Võ. Cậu sững người, không biết có nên ôm anh hay không.

Trong lúc không biết làm sao, giọng nói nghẹn ngào của Chấn Võ chợt vang lên sau đầu: “Thật may! Thật may vì em gặp được Hạ Vũ Hào! Thật may vì em không bị làm sao!”

Chấn Văn thầm thở dài, đưa tay chạm lên lưng Chấn Võ, cậu lại làm Chấn Võ thấy có lỗi với mình rồi.

Chấn Văn cười khổ, tham lam hưởng thụ cảm giác tiếp xúc thân mật này.

Hồi lâu sau Chấn Võ mới buông Chấn Văn ra, hai tay đặt lên vai Chấn Văn, nhìn thẳng vào mắt cậu.

Bị Chấn Võ nhìn như vậy, Chấn Văn hoảng hốt, bối rồi quay mặt đi.

Bàn tay Chấn Võ chuyển từ vai lên mặt cậu, giữ chặt, để Chấn Văn không thể không đối mặt với anh: “Về sau em không được đến nơi nguy hiểm đó nữa, không đúng, bất cứ nơi nào nguy hiểm, em cũng không được đi, nhớ chưa?”

Chấn Văn không chớp mắt trân trối nhìn đôi môi của Chấn Võ đóng mở, cảm thấy lưỡi khô đắng, không nhịn được mà liếm môi mình.

Chấn Võ sửng sốt, tay đột nhiên dùng sức ấn chặt hai má của Chấn Văn, ép mặt cậu vào giữa hai bàn tay anh. Chấn Võ thấy mặt cậu bị biến dạng thì bật cười, xoa nắn mấy cái.

Chấn Văn hất tay Chấn Võ ra, ôm lấy gò má bị làm đau của mình: “Biết rồi, thật khó chịu.”

Chấn Võ lại đặt tay lên vai Chấn Văn: “Anh biết chứ, nhưng đây là để trừng phạt em.”

Chấn Văn hất Chấn Võ ra, dùng sức đẩy anh ngã xuống giường, tức giận nói: “Vậy em cũng trừng phạt anh. Hơn nữa anh giấu em không chỉ có một lần, có phải là lên trừng phạt gấp đôi không?” Trong lúc nói tay chân cũng không để không, cù lét khắp nơi, đặc biệt chọt vào những nơi Chấn Võ dễ bị nhột nhất, làm Chấn Võ cười không ngừng, trốn tránh, giãy dụa, cúc áo đồng phục tuột ra lúc nào cũng không biết.

Chấn Võ không chịu được nhột, đưa tay bắt lấy hai tay Chấn Văn, Chấn Văn không thể dùng tay liền dùng miệng, cắn bất cứ chỗ nào có thể cắn tới, vừa vặn cắn trúng chỗ nhô lên dưới lớp quần áo của anh.

“Á!” Chấn Võ đau đớn kêu lên, mà tiếng kêu này như một dòng điện đánh trúng Chấn Văn. Cảm giác khác thường lan khắp thân thể khiến cậu lập tức dừng mọi động tác lại, nhìn khuôn mặt của Chấn Võ gần ngay trong gang tấc. Chấn Văn nhảy bắn từ trên giường xuống, hoảng sợ đưa tay ra sau lưng, xoay người chạy đi.

Nhưng không cách nào mở được cửa ra.

“Cửa đang khóa.” Chấn Võ nhẹ giọng nhắc nhở.

Lúc này Chấn Văn mới mở được cửa phòng, chạy ra ngoài. Chấn Võ ở lại đưa tay đặt lên lồng ngực của mình, vẻ mặt ngơ ngác.

Ngày hôm sau, mặc dù vẫn giống như bình thường, hai người cùng ăn sáng, cùng ngồi xe buýt, cùng đi vào vườn trường, nhưng khác thường là Chấn Văn luôn cách xa Chấn Võ khoảng năm mét. Mỗi khi Chấn Võ tới gần, Chấn Văn liền né tránh, mấy lần Chấn Võ mở miệng muốn hỏi Chấn Văn làm sao vậy, nhưng không biết nên nói thế nào. Trong lòng anh dâng lên một cảm giác lo âu không biết vì đâu.

Đến khi vào học, hai người phát hiện không chỉ có bọn họ kỳ lạ, Hạ Vũ Hào so với bọn họ còn trở nên bất thường hơn.

Những ai quen Hạ Vũ Hào đều biết, mỗi khi đến trường cậu ta đều trưng ra bộ mặt lạnh tanh. Đương nhiên không phải cậu ta tỏ ra thế, mà là vì không có người nào khiến cậu có thể thoải mái trò chuyện. Kể cả khi ở gần Chấn Văn, Chấn Võ, có đôi khi cậu ta cũng đeo vẻ mặt như vậy.

Nhưng bây giờ, Hạ Vũ Hào ngồi ở bàn học, nhìn lưng bạn học phía trước đến thừ người, đôi khi khóe môi nhếch lên, tạo thành độ cong gần như một nụ cười.

“Hôm qua anh chàng mắt kính có tìm tới cậu không? Có phải anh ta bị dọa sợ đến ngây người không?” Chấn Văn nóng lòng muốn biết anh mắt kính có phản ứng thế nào.

Hạ Vũ Hào bất mãn nhìn Chấn Văn: “Anh ấy có tên đó, đừng gọi anh ấy là mắt kính mãi.”

Chấn Văn ném cặp sạch sang một bên, tỉ mỉ quan sát Hạ Vũ Hào.

Hạ Vũ Hào đẩy mặt Chấn Văn ra: “Xa mình ra, chưa thấy trai đẹp bao giờ hả?”

“Mình xem cậu có đúng là Hạ Vũ Hào không? Sao mới qua một đêm mà như biến thành một người khác thế.”

“Cậu có muốn tự mình kiểm nghiệm không?” Nói xong Hạ Vũ Hào vung tay như muốn đấm bụng Chấn Văn.

Chấn Văn vội tránh, lại va phải bàn phía sau. Khóe mắt thấy Chấn Võ đang định bước tới, cậu lập tức đứng thẳng, mặc kệ mông đau, không hề biểu lộ ra.

Chấn Võ dừng bước, quay lại chỗ ngồi.

Chấn Văn tiếp tục hỏi Hạ Vũ Hào: “Không sai, đúng là Hạ Vũ Hào mà mình biết. Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Hạ Vũ Hào nhìn đồng hồ: “Vào lớp rồi. Tan học sẽ nói cho cậu!”

“Chuông vào học vẫn chưa vang lên mà, tiết lộ một chút đi!”

“Tiết lộ một chút vậy. Nghe kỹ đây, mình muốn gia nhập đội bóng chuyền.” Hạ Vũ Hào chậm rãi nhả bảy chữ cuối cùng.

Chấn Văn chớp chớp mắt, hôm qua quả nhiên đã xảy ra chuyện lớn!
Bình Luận (0)
Comment