Trận đấu giao hữu với trường cấp ba Nhân Hòa diễn ra đúng hẹn. Các đội viên xoa tay, cảm giác hưng phấn không lời nào có thể miêu tả được.
Nhưng Chấn Văn phát hiện Chấn Võ dường như không được hào hứng như cậu tưởng. Đây là trận đấu đầu tiên kể từ khi anh rời bỏ đội bóng, dù đã lâu không thi đấu, nhưng Chấn Võ từ trước đến nay luôn giữ phong độ ổn định, đợt tập huấn ngắn này càng giúp anh thêm khéo léo, nhạy bén.
Cầm tấm biển số 10 của Chấn Võ, Chấn Văn thật mong đợi nhìn thấy dáng vẻ thi đấu tập trung của anh.
Từ sau khi thức giấc, Chấn Văn tìm đủ công việc để khiến bản thân bận rộn, hết chuẩn bị bảng số, lau bóng, chuyển nước… Chấn Võ lại như có chuyện gì suy nghĩ, ngồi một mình, im lặng ngẩn người. Giữa những lúc bận rộn, liếc trộm Chấn Võ, mười lần thì có đến tám lần chạm mắt với anh, Chấn Văn đều vội vã dời tầm mắt. Trong mắt Chấn Võ như có điều gì đó, nhưng Chấn Văn không dám nhìn lâu dò xét.
Có lẽ Chấn Võ đang tự trách vì phản ứng thái quá của anh tối qua? Có lẽ anh ấy đang tìm cơ hội để nói xin lỗi với cậu?
Sau khi đội Nhân Hòa đến, cặp sinh đôi dẫn đầu đội bóng tỏ vẻ thân thiết mà chào hỏi Hạ Thừa Ân, nhưng mấy lời móc mỉa gần xa lại khiến Chấn Văn tức giận. Chị Tiểu Tiểu nói cho cậu biết, hai người này rất giỏi, kể cả Khâu Tử Hiên và Hạ Thừa Ân phối hợp cũng chưa chắc có thể chiếm được ưu thế.
Hai người kia hình như chỉ đến xem náo nhiệt chứ không ra thi đấu, tựa như bọn họ chẳng thèm để đội bóng chuyền Chí Hoằng vào mắt.
Trận đấu bắt đầu, quả nhiên vừa bước lên sân bóng, cả người Chấn Võ đều tràn đầy sức sống, là vận động viên tự do (1), Chấn Võ chạy chỗ ở hàng sau, sẵn sàng phòng thủ, trợ công bất cứ lúc nào.
Dáng vẻ đánh bóng, chuyền bóng, đỡ bóng của Chấn Võ, ở trong mắt Chấn Văn vô cùng đẹp!
Hiệp đấu thứ nhất, Chí Hoằng giành chiến thắng suýt sao khiến cặp song sinh không dám coi thường nữa mà đứng dậy khởi động, chuẩn bị vào sân trong hiệp đấu thứ hai.
Thắng hiệp đầu, Trần Gia Quân cực kỳ hưng phấn, cậu ta chạy tới ôm thật chặt Khâu Tử Hiên, Khâu Tử Hiên cũng ghé vào lỗ tai cậu ta nói gì đó.
Hạ Vũ Hào ngồi ở hàng ghế dự bị thấy thế đột nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm hành động của Trần Gia Quân. Cũng may Trần Gia Quân gần như ngay lập tức buông Khâu Tử Hiên ra.
Hiệp đấu thứ hai bắt đầu, Trần Gia Quân bị đôi song sinh khiêu khích mà trở lên nóng nảy, đội bóng Chí Hoằng cũng bởi vì tinh thần Trần Gia Quân không ổn định mà không thể không thay người, giúp Hạ Vũ Hào có cơ hội ra sân thi đấu.
Vẻ mặt Hạ Vũ Hào không dám tin, đôi mắt vốn to lại mở càng lớn.
Từ sáng sớm, ánh mắt của Hạ Vũ Hào thường xuyên nhìn theo Khâu Tử Hiên, mà Khâu Tử Hiên luôn tránh né, Chấn Văn híp mắt nhìn hai người, không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc.
Hiện tại Hạ Vũ Hào ra sân, Khâu Tử Hiên hơi cúi đầu, đẩy gọng kính, đi tới trước mặt Hạ Vũ Hào, tầm mắt lại nhìn cổ áo cậu, dặn dò: “Cậu cứ phát huy như tôi dạy cậu là được.”
Hạ Vũ Hào ngơ ngác nhìn Khâu Tử Hiên.
Không thấy cậu trả lời, Khâu Tử Hiên ngẩng đầu thấy dáng vẻ này của Hạ Vũ Hào, cao giọng: “Cậu có nghe không?”
Hạ Vũ Hào toét miệng, lộ ra vẻ mặt vui vẻ đầu tiên trong ngày, nói một lẻo: “Đây là câu đầu tiên anh nói với em trong hôm nay.”
Khâu Tử Hiên hơi giận nói: “Cậu tập trung đi!”
Hạ Vũ Hào không để ý tới vẻ mặt tức giận của anh, nói tiếp: “Nếu như em ghi điểm, anh có thể suy nghĩ về chuyện hôm qua em nói với anh không?”
Khâu Tử Hiên đẩy mắt kính, hai mắt nhấp nháy, im lặng không đáp.
Hai quả phát bóng mở màn, Hạ Vũ Hào ăn điểm trực tiếp khiến tinh thần của đội bóng Chí Hoằng tăng vọt, đối thủ bắt đầu không dám xem thường. Đặc biệt là tư thế phát bóng của cậu khiến các thành viên khác không khỏi bàn tán, bởi vì tư thế kia giống hệt Khâu Tử Hiên.
Nhưng đến quả thứ ba thì mọi người không thể tiếp tục lạc quan nữa. Cặp sinh đôi dốc toàn lực thi đấu, rất nhanh đã kéo giãn tỷ số, đội bóng Chí Hoằng rơi vào rối loạn.
Đối phương phát bóng rất mạnh, mấy lần Chấn Võ vì cứu cầu mà ngã lăn ra sân bóng. Chấn Văn lo lắng nhìn chăm chú, ánh mắt quan tâm rõ ràng như vậy khiến Chấn Võ mấy lần chạm phải không khỏi thất thần.
Trận đấu này Chí Hoằng thua, Hạ Vũ Hào vì cứu cầu mà bị thương, Khâu Tử Hiên lo lắng đưa cậu đi băng bó.
Chấn Văn nhìn Hạ Vũ Hào đau đến biến sắc, cảm thấy thật may mắn vì người đứng ở vị trí vừa rồi không phải là Chấn Võ.
Trận đấu kết thúc, lần này tập huấn thảm hại này cũng hoàn tất.
Chấn Võ thu dọn đồ đạc xong, cầm túi xách của mình và Chấn Văn im lặng rời khỏi khu tập huấn.
Chấn Văn nhìn dáng vẻ khác thường của Chấn Võ, không yên lòng đi đằng sau anh. Hẳn là vì thua nên tâm trạng mới không tốt? Chấn Văn không biết nên làm gì để anh dễ chịu hơn, đành gắng hết sức tránh phiền đến anh.
Vốn tưởng rằng sau khi nói hết những lời trong lòng thì có thể thoải mái chung đụng với Chấn Võ, nhưng cậu nhầm rồi, mỗi khi ở bên cạnh Chấn Võ, cậu vẫn sẽ căng thẳng, sẽ hốt hoảng.
Cho nên, khi Chấn Võ đột ngột dừng lại, xoay người, Chấn Văn giật mình mà bất giác lùi về sau một bước, “Anh… Làm gì vậy?”
Chấn Võ nhìn Chấn Văn, môi khẽ mở, như là muốn nói gì đó, rồi lại cắn môi. Chấn Võ rất buồn bực, trận bóng hôm nay rất có ý nghĩa với anh, nhưng lại mơ màng mà kết thúc như vậy. Mỗi lần chạm phải ánh mắt của Chấn Văn, anh đều mất tập trung mà thất thần.
Khiến anh để tâm chính là sự bi thương trong mắt cậu, mà nguyên nhân lại là từ anh. Anh không bài xích lời tỏ tình của Chấn Văn, thậm chí khi nghe được những lời đó, anh còn thấy vui mừng. Anh bắt đầu suy nghĩ sao Chấn Văn thích anh, thích ở điểm nào, đồng thời lại có một cảm xúc khác: lo lắng vì liệu anh có thể thích cậu không, sợ hãi vì bản thân có đáng để Chấn Văn thích không, cái nhíu mày của mẹ ngày đó khiến anh cảm thấy bất an.
Nhưng tạm thời nên gác lại những suy nghĩ này, chuyện cần thiết bây giờ là làm thế nào để giúp Chấn Văn thôi rối rắm.
Hôm qua Chấn Văn đau khổ như vậy là vì cậu cho rằng anh đã có bạn gái, vậy nếu như anh nói cho cậu biết Lỵ Kỳ không phải là bạn gái của anh, có phải cậu sẽ vui vẻ trở lại?
Chấn Võ hít sâu một hơi, xoay người đối mặt Chấn Văn: “Hôm qua anh… Tại sao…?”
Chấn Võ nói năng có chút lộn xộn, anh không biết mình nên nói cho cậu biết anh đã nghe thấy những lời cậu nói tối qua hay hỏi vấn đề anh đã suy nghĩ rất lâu mà chưa ra đáp án. Nhưng anh còn chưa nói hết, tầm mắt Chấn Văn chợt chuyển ra đằng sau lưng anh.
“Chấn Võ, sao hôm qua cậu không trả lời tin nhắn của mình?”
Chấn Võ quay đầu, thấy Lỵ Kỳ, mặt hiện vẻ kinh ngạc cùng bối rối. Lỵ Kỳ liếc trộm Chấn Văn, thẹn thùng cười.
Chấn Võ nhìn Lỵ Kỳ, quên cả sự ga lăng, lãnh đạm hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Như nhận ra thái độ của Chấn Võ không hòa nhã giống mọi ngày, Lỵ Kỳ ngượng ngùng trả lời: “Mình ở đây chờ các cậu.”
Chấn Văn trốn tránh, cậu không muốn chen ngang Chấn Võ và Lỵ Kỳ. Cậu mới vừa chấp nhận được sự thật là Chấn Võ đã có bạn gái, bây giờ lại phải chứng kiến tận mắt, trái tim cậu không đủ mạnh mẽ để tiếp nhận cú sốc này.
Chấn Văn cúi đầu chỉnh đốn suy nghĩ của mình, dù cậu thật lòng không muốn, nhưng nếu đã gặp, cậu cũng đâu thể tỏ thái độ không tốt, nếu không sẽ khiến Chấn Võ khó xử.
Cậu ngẩng đầu cười rất ôn hòa, thấy Chấn Võ không có ý giới thiệu, cậu đành chủ động lên tiếng: “Cậu hẳn là Lỵ Kỳ.”
Lỵ Kỳ mừng rỡ nhìn Chấn Văn: “Cậu biết mình sao? Nhất định là anh trai cậu nói đúng không?”
Chấn Văn nhìn sườn mặt của Chấn Võ: “Xem là như thế đi.”
Tình huống này có chút kỳ cục, ánh mắt Lỵ Kỳ nhìn cậu quá mức nóng bỏng, không giống như là đang nhìn em của bạn trai. Mà ngược lại, ánh mắt cô nàng nhìn Chấn Võ lại dè dặt, lạnh nhạt.
“Vậy cậu nhận được quà của mình chưa?”
Tiếng nói của Lỵ Kỳ nhỏ lại, mặt đỏ lên. Hình ảnh này rất quen thuộc, mặc dù cậu rất ít tiếp xúc với các bạn nữ, nhưng biểu hiện này, dù là đầu gỗ cũng nhận ra cô nàng đang thẹn thùng.
“Quà?” Chấn Văn nghi ngờ hỏi ngược lại, nhìn sang thấy Chấn Võ mím chặt môi như là tức giận, hay nói đúng hơn là chột dạ, rốt cuộc chuyện này là sao?
“Đúng vậy.”
Chuyện gì thế này? Quà gì cơ? Nhìn dáng vẻ của Chấn Võ xem ra là anh biết, ít nhất là có liên quan đến anh. Chấn Văn do dự một lát, cuối cùng vẫn ậm ờ nói: “À, tôi vẫn chưa mở.”
Giống như đã nhận được câu trả lời thỏa mãn, mặt Lỵ Kỳ càng đỏ, “Vậy mình chờ cậu trả lời.”
Nói xong cô nàng vẫy vẫy tay với Chấn Võ, bước nhanh rời đi.
Chấn Văn nhìn Lỵ Kỳ đi xa, rồi bước tới trước mặt Chấn Võ hỏi: “Quà gì?”
Chấn Võ vẫn muốn nói lại thôi, cuối cùng dứt khoát ngậm chặt miệng mà quay người đi trước.
Chấn Văn đuổi theo, hỏi đến cùng. Phản ứng của hai người kia, đặc biệt là Chấn Võ, vô cùng khó hiểu.
Chấn Võ lại đang giấu cậu, cậu không thích như vậy!
Không biết gì về chuyện của Chấn Võ, cậu càng không thích!
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Chấn Văn nghiêm giọng.
Chấn Võ ngừng lại, thở dài, quay đầu nhìn vẻ mặt hoang mang của Chấn Văn, rồi bất ngờ áp sát lại.
“Có chuyện gì?” Chấn Văn nhất thời chưa nhận ra Chấn Võ đang áp sát mình như vậy, cậu không chớp mắt nhìn thẳng vào mắt Chấn Võ như muốn tìm được đáp án, hiểu được suy nghĩ từ trong mắt anh.
Nhưng, trong mắt anh chỉ có do dự, bất an.
Chấn Võ nhìn chung quanh, trên đường có rất nhiều người qua lại, không phải địa điểm thuận tiện để nói chuyện. Mà với tính khí nóng nảy của Chấn Văn, một khi cậu biết sự thật nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Anh nhớ gần nhà thi đấu có một sân thượng vắng người, nghĩ vậy, anh liền nắm lấy tay đang nắm dây đeo ba lô của Chấn Văn, kéo cậu đi.
Chấn Văn đột nhiên bị anh túm tay kéo đi mà ngẩn ngơ, ngước mắt nhìn sườn mặt Chấn Võ, khoảnh khắc đó cậu có cảm giác như mình và Chấn Võ đang nắm tay hẹn hò.
Chỉ có điều, thấy vẻ mặt căng thẳng của anh, cậu lại sợ hãi, giống như cậu vừa làm sai gì đó. Nhưng cậu chỉ là muốn biết sự thật thôi mà.
Chuyện này rất nghiêm trọng sao? Vì thế mà Chấn Võ không thể lập tức trả lời cậu.
Editor chú thích:(1) Vận động viên tự do, từ ngữ chuyên môn là libero, là vị trí có kỹ năng phòng thủ đặc biệt (chuyên gia phòng thủ) và có nhiệm vụ đỡ bước 1, cứu bóng cho toàn đội.
–
Nhiệm vụ cơ bản của vận động viên Libero:
+ Bắt,điều chỉnh bước 1(chuyền 1) để bóng đến vị trí thuận lợi với chuyền 2
+ Phán đoán, phòng thủ, cứu bóng khi đối phương tấn công
+ Yểm trợ cho đồng đội lúc tấn công (đỡ những trái bóng bị đối phương chắn dội về sân nhà)
+ Thay người luân phiên, nghĩa là khi cầu thủ tấn công xoay vòng về hàng sau thì có thể thay bằng Libero, mục đích để phòng thủ, bước 1 tốt hơn và cũng giúp vận động viên tấn công được nghỉ ngơi 1 chút.
(Nguồn tham khảo: Internet)