Văn Võ Song Toàn

Chương 57

Nhìn giáo viên và đồng đội cùng đứng ra bênh vực, bốn cậu trai đều cảm động mà nức nở. Nhưng đương nhiên đây chỉ là trong lòng.

Bề ngoài, bốn người vẫn bình tĩnh, chỉ là trong mắt lộ ra cảm động chân thành.

“Huấn luyện viên, cảm ơn cô!” Chấn Võ đại diện mở miệng.

“Được rồi, mặc dù không phải là chuyện đáng ăn mừng, nhưng cũng không phải là chuyện xấu. Các em đều rất ưu tú.” Nói xong, nhìn sang Hạ Vũ Hào, bổ sung thêm: “Hoặc có lẽ tương lai sẽ rất ưu tú. Như vậy là được rồi, xem ai dám nói gì nữa!”

Tiểu Tiểu càng mở to mắt kích động nhìn bốn người: “Tôi luôn luôn ủng hộ các cậu! Cố gắng lên!”

“Còn có chúng tôi nữa!” Các đội viên phía sau đồng loạt vây tới, cậu một lời, tôi một câu, nếu không phải hai đôi người dán nhau rất sát, sợ là đã bị mấy người kích động ôm chầm lấy rồi.

Kích động qua đi, mọi người trở lại bàn ăn, tiếp tục bữa ăn ngon lành bị gián đoạn.

Tiểu Tiểu kéo ghế của mình đến ngồi cạnh Chấn Văn, ra vẻ thần bí nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi tên kia nói cậu tỏ tình với Chấn Võ? Công khai luôn hả? Tình tiết thế nào? Có thể tiết lộ một chút không?”

Chấn Văn cũng ra vẻ thần bí nhìn Tiểu Tiểu: “Chị muốn biết sao?”

Tiểu Tiểu gật đầu như bằm tỏi, chuẩn bị lấy điện thoại di động ra ghi chép lại.

“Không nói cho chị đâu.” Điện thoại còn chưa lấy ra đã bị Chấn Văn giội cho một gáo nước lạnh.

“Cậu… cậu quá đáng với học tỷ?” Tiểu Tiểu trợn tròn hai mắt, bĩu môi.

“Học tỷ, người mẫu cũng cần phải có riêng tư chứ? Hơn nữa, chị giàu ý tưởng như vậy, tự nghĩ ra một cái hợp ý mình không phải tốt hơn sao?”

“Được rồi, tôi nhận lời nịnh nọt này của cậu, để cậu giữ lại làm của riêng đấy.” Tiểu Tiểu đứng dậy chuẩn bị trở về bên cạnh Hạ Thừa Ân, lúc xoay người lại suýt chút nữa đụng phải người phía sau. Cô nàng trừng mắt nhìn, đến khi nhìn rõ thì hai mắt liền tỏa sáng.

“Xin lỗi người đẹp, không làm chị bị thương chứ?” Khương Vũ Thần mặc áo sơmi màu xanh nhạt, quần trắng, rũ mắt mỉm cười nhìn Tiểu Tiểu.

“Không sao, tôi không sao.” Tiểu Tiểu vui mừng đang định nói thêm mấy câu, Hạ Thừa Ân đã chen giữa hai người, kéo Tiểu Tiểu về phía sau.

“Ngại quá, ở đây đã hết chỗ, nhân viên phục vụ không nói cho cậu biết sao?”

“Có nói, nhưng tôi tới tìm người.”

Hạ Thừa Ân nhìn theo tầm mắt của Khương Vũ Thần, cảm thán: “Chấn Văn, hôm nay trước khi ra ngoài cậu không xem giờ à? Lại có người tới tìm cậu này.”

Chấn Văn cũng đã nhìn thấy Khương Vũ Thần, thân thể nhích lại gần Chấn Võ, thật muốn giả bộ như không phát hiện ra. Nhưng cuối cùng cậu vẫn không thể không đối mặt với gương mặt xinh xắn kia.

“Cậu lại tới làm gì?”

“Chấn Văn, mình nghe Dư Hải nói cậu ở đây, đúng lúc mình ở gần, cho nên cũng tới. Hôm nay là tiệc họp mặt của các cậu sao?”

“Cậu cùng phe với mấy người kia hả?” Hạ Vũ Hào dựa lên ghế, nhìn chằm chằm Khương Vũ Thần, giọng điệu không thiện cảm mà hỏi.

“Không phải thế. Tôi tới để thay bọn họ nói xin lỗi, đầu óc mấy người họ bị hỏng rồi, cậu đừng để ý. Lần sau gặp, tôi sẽ nhắc nhở bọn họ. Bữa ăn này tôi đã trả tiền rồi, nếu các cậu còn cần gì, cứ việc nói, cung cấp không giới hạn.”

Hà Trung Trung vốn định đến tới để ‘chăm sóc’ Khương Vũ Thần giống như với mấy người kia, lại nghe nói cậu ta đã trả tiền, lập tức trở nên dịu dàng, đúng là chân chính dịu dàng: “Cậu là bạn của Chấn Văn sao?”

“Vâng, xem như thế đi ạ.” Khương Vũ Thần nhìn Chấn Văn, nhưng chỉ nhận lại ánh mắt không thiện cảm của Chấn Võ, hình như còn thấy được Chấn Văn bị Chấn Võ che chắn nửa người đang cười trộm.

“Bạn học chúng tôi họp mặt, không liên quan gì tới cậu, tốt nhất là cậu nên biết điều một chút.” Chấn Võ nói thẳng thừng đuổi người.

“Ai, lần trước tặng hoa hồng là tôi không đúng, lần này tôi mời một bữa cơm thì sai ở chỗ nào?”

“Không sai, cậu không sai. Chấn Võ, người ta đã lấy công chuộc tội, em cần gì phải nghiêm túc như vậy, có đúng không?” Hà Trung Trung nháy mắt với Chấn Võ.

“Huấn luyện viên!” Chấn Võ đang định phản bác, Hà Trung Trung đã lập tức bày ra tư thế của huấn luyện viên, giọng điệu cũng lạnh hơn: “Nếu như tôi đã là huấn luyện viên, thì em phải nghe theo lời tôi.”

“Chị là huấn luyện viên ấy ạ? Thật không nhận ra, em còn tưởng chị là bạn của họ. Các cậu thật có phúc, có huấn luyện viên xinh đẹp như thế này.”

“Đứa nhỏ này, thật biết ăn nói. Được rồi, vậy chúng tôi không khách khí nữa. Nói viên nhân viên phục vụ gói cho mỗi người một phần bò bít tết đặc biệt mang về.”

Chấn Văn, Chấn Võ chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Hà Trung Trung kích động và các bạn học đang giở thực đơn ra xem. Bọn họ không chút khách khí thảo luận chọn loại đắt nhất đem về, kể cả Hạ Vũ Hào vừa rồi còn ra vẻ căm ghét cũng chọn loại mà mẹ thích nhất. Khâu Tử Hiên ở bên cạnh cười lắc đầu, giúp đỡ cậu lựa chọn.

Khương Vũ Thần cũng coi như thức thời, hào phóng nói xong liền đi, chỉ là trước khi đi còn cười trộm như hồ ly, khiến Chấn Võ không nhịn được mà khoanh tay nhíu mày.

Vẻ mặt này của Chấn Võ mãi đến khi về nhà cũng không hòa hoãn.

Thấy dáng vẻ như đang ghen của Chấn Võ, Chấn Văn vẫn mừng thầm.

Chấn Võ về phòng, trầm mặc cởi quần áo, chuẩn bị thay bằng bộ đồ thoải mái.

Chấn Văn vừa cởi áo khoác của mình, liếc trộm Chấn Võ, nhìn động tác cùng vẻ mặt từ suốt quãng đường về đến bây giờ vẫn chưa hòa hoãn lại của Chấn Võ, Chấn Văn bắt đầu có chút lo lắng.

Chẳng thèm để ý đến áo trên người mới tháo cúc một nửa, Chấn Văn đi tới từ phía sau ôm lấy Chấn Võ. Động tác của Chấn Võ khựng lại.

“Anh giận sao?”

“Không!” Chấn Võ trả lời rất dứt khoát, càng dứt khoát càng chứng tỏ anh đang tức giận.

“Anh có, anh tức giận với Khương Vũ Thần hả? Cậu ta tới không phải để trêu chọc em, sao anh lại tức giận?”

“Anh giận bản thân mình.”

“Tại sao?” Chấn Văn xoay người Chấn Võ lại, ôm eo của anh, ngắm lồng ngực vì chưa mặc áo xong mà vẫn đang để mở của Chấn Võ, rồi vội chuyển tầm mắt lên nhìn vào mắt Chấn Võ. Lúc này không thể nghĩ ngợi lung tung, trước tiên phải dọn sạch những suy nghĩ trong đầu anh ấy trước đã.

“Em có thể để anh mặc quần áo xong đã được không?” Chấn Võ cũng phát hiện lúc này quần áo trên người mình và Chấn Văn đều không chỉnh tề, thậm chí có chút ái muội.

Cánh tay Chấn Văn dùng sức, khiến thân thể hai người càng dán sát lại với nhau: “Anh trả lời em trước! Rồi em sẽ quyết định có để anh mặc áo vào hay không.”

Chấn Võ vừa bực mình vừa buồn cười mà nhìn dáng vẻ lưu manh của Chấn Văn: “Đáp án của anh thì liên quan gì đến việc mặc quần áo?”

Chấn Văn nhìn cơ ngực gần ngay trước mặt, ánh mắt uy hiếp: “Em nói có liên quan thì có liên quan, tốt nhất là anh mau nói đi!”

“Được rồi, anh tức giận ngày đó không nên gửi tin nhắn cho cậu ta, để cậu ta buồn bực chết luôn.”

“Anh rất để ý cậu ta? Anh ghen?” Chấn Văn cười trộm.

“Đúng, anh ghen. Em hài lòng chưa?”

“Vậy tại sao anh còn gửi tin nhắn cho cậu ta?”

“Bởi vì em muốn làm như vậy.” Chấn Võ đưa tay ôm lấy mặt Chấn Văn.

“Sao anh biết em nghĩ gì?”

“Bởi vì ánh mắt của em có thể nói.” Chấn Võ nói xong hôn lên mắt Chấn Văn.

Chấn Văn nào chịu bỏ qua cơ hội này, trong lúc Chấn Võ còn chưa lui lại, cậu đã hôn lên môi anh.

Từ nông vào sâu, đầu lưỡi Chấn Văn bắt đầu trêu chọc Chấn Võ, không cho anh cơ hội tránh né. Trong hơi thở dồn dập, hai người rất nhanh đã bị thiếu dưỡng khí, không thể không tách ra.

Chấn Văn rời môi Chấn Võ, sau đó cúi xuống cần cổ của anh, xuống xương đòn, đang định xuống phía dưới, Chấn Võ lại đột ngột đẩy cậu ra.

“Đừng gây chuyện, như vậy rất dễ cướp cò.”

“Chỉ là hôn nhẹ thôi mà, ba cũng không nói là không được hôn.”

“Em biết anh muốn nói gì mà.”

“Chúng ta như vậy rất bình thường, đều là con trai, dù sao cũng sẽ có phản ứng, giúp đỡ cho nhau thôi, thật đấy, Chấn Võ!” Chấn Văn nói xong lại dính lên.

“Được rồi, nhưng bây giờ không được, để muộn hơn chút.” Chấn Văn nhìn đồng hồ, bây giờ mới bảy giờ rưỡi tối, mẹ vẫn chưa đi nghỉ.

“Anh đã nói thế thì muộn hơn vậy.” Chấn Văn ngẩng đầu nhìn Chấn Võ, nhận được sự cho phép, lập tức vui vẻ mà buông Chấn Võ ra.

Vì lời này của Chấn Võ mà lúc lấy quần áo chuẩn bị đi vào phòng tắm, Chấn Văn lại cùng đi vào sau, bị Chấn Võ cản ở ngoài cửa. Chấn Văn bất mãn phàn nàn, nhưng cũng chỉ có thể quay về phòng mình thay quần áo tắm rửa.

Cả người nhẹ nhàng, khoan khoái cùng mùi sữa tắm dễ ngửi, Chấn Văn rúc vào trong ngực Chấn Võ, cùng ngồi trên ghế sofa trong phòng Chấn Võ, xem điện thoại, bọn họ phát hiện mình nhận được tin nhắn chúc phúc và ủng hộ, đều là của đồng đội.

Chấn Văn đọc tin nhắn, khóe môi vẫn luôn mỉm cười, còn đang suy nghĩ ba mẹ lo lắng uổng công rồi, nhìn tình huống hôm nay, xem ra cũng không tệ.

Chấn Võ đặt điện thoại xuống, xoa xoa mái tóc còn hơi ẩm của Chấn Văn: “Chấn Văn, anh có chuyện muốn nói với em.”

“Ừ, anh nói đi.”

“Hôm nay em đột nhiên tuyên bố chuyện chúng ta hẹn hò như vậy thật quá mạo hiểm.”

Chấn Văn cũng đặt điện thoại di động xuống, ngẩng đầu nhìn sườn mặt của Chấn Võ: “Em không nói bọn họ cũng đã nhìn ra, sớm muộn gì cũng sẽ biết, tại sao lại phải giấu diếm?”

“Bọn họ suy đoán là bọn họ suy đoán, chúng ta thừa nhận là chúng ta thừa nhận, không giống nhau. Chúng ta mới học cấp ba, mà dù sau này có lên đại học cũng không nên không chút kiêng dè mà thừa nhận như vậy. Sao em biết được chuyện đó có để lại ảnh hưởng xấu cho mình hay không?”

“Anh không thích người khác biết chúng ta đang hẹn hò?”

“Không phải, chỉ là không thích cách tuyên bố này thôi.”

“Vậy anh thích thế nào? Ai nha, không phải đâu, chúng tôi không hẹn hò, các cậu nhìn lầm rồi! Nói như vậy sao?” Chấn Văn chun mũi, đè lên cuống họng mà nói.

“Anh cũng không biết, chỉ là lúc em nói ra, anh thật sự rất lo lắng, thậm chí còn thấy sợ hãi.”

“Anh sợ cái gì?”

“Sợ em sẽ bị xa lánh, sợ sẽ có người kỳ thị em, sợ ảnh hưởng đến việc học của em, tóm lại anh sợ rất nhiều.”

Chấn Văn ngồi dậy, để bản thân đối mặt với Chấn Võ mặt: “Anh không cần lo lắng cho em, em mạnh mẽ hơn anh nghĩ rất nhiều. Chỉ cần anh ở bên em, em sẽ không sợ hãi.”

Chấn Võ cười khổ: “Chừng nào em mới có thể học được chín chắn đây?”

Chấn Văn nghiêm túc: “Vậy chừng nào anh mới có thể buông lỏng bản thân?”

Chấn Võ ôm lấy Chấn Văn ôm chầm, miệng cọ lên cổ cậu: “Vậy chúng ta cùng nhau học, anh sẽ học buông lỏng bản thân, còn em học cách trầm tĩnh hơn, xem ai thành công trước?”

Chấn Văn ghé vào tai Chấn Võ nói: “Anh nói đấy nhé? Em nhất định sẽ thắng anh.” Nói xong, thổi nhẹ một hơi vào tai Chấn Võ.

Chấn Võ ‘á’ một tiếng rồi đẩy Chấn Văn. Chấn Văn nhìn vành tai anh đỏ lên, mặt cũng đỏ, như là đột nhiên hiểu ra, cười gian xảo, tiếp tục tấn công lỗ tai Chấn Võ.

Chấn Võ vội lui về sau, lui đến cạnh ghế sofa, cuối cùng bị Chấn Văn làm cho không thể động đậy.

Kiểm chứng xong, Chấn Văn hưng phấn nói: “Hóa ra là như vậy!”

Chấn Văn tiếp tục dùng đầu lưỡi liếm nhẹ vành tai Chấn Võ, Chấn Võ vội xin tha: “Chấn Văn, đừng gây sự nữa.”

Chấn Văn thì thầm bên tai Chấn Võ: “Bây giờ là chín rưỡi rồi, mẹ đã đi ngủ, ba thì đi công tác không về. Vừa rồi anh nói để muộn một chút, bây giờ đủ muộn rồi chứ?” Chấn Văn không chút chậm trễ, vươn tay vào trong quần áo của Chấn Võ, chạm đến nơi mà cậu đã vẫn luôn muốn chạm vào, nhẹ nhàng trêu chọc.

Chấn Võ đẩy Chấn Văn xuống ghế sofa, nhìn khuôn mặt tươi cười của Chấn Văn, vòng qua eo cậu, bế cậu dậy, ném lên giường mình.

Ánh mắt của Chấn Võ từ bình tĩnh đã biến thành cuồng nhiệt: “Vương Chấn Văn, là em chọc anh trước.”

o0o Hết chương 57 o0o
Bình Luận (0)
Comment