Văn Võ Song Toàn

Chương 77

Sau lần cảnh cáo hôm đó, nam sinh nọ không hề xuất hiện nữa. Nhớ tới Chấn Võ nói rất có thể cậu ta thường xuyên bị bắt nạt, thỉnh thoảng Chấn Văn còn cảm thấy áy náy. Có lẽ cậu ta chỉ muốn tìm một người an toàn để dựa vào mà thôi.

Nhưng chẳng mấy chốc áy náy đó đã bị hòa tan trong cường độ học tập mỗi ngày một căng thẳng cùng những buổi hẹn hò thỉnh thoảng.

Chớp mắt chỉ còn chưa tới hai ngày nữa là đến cuộc thi đầu tiên của năm thứ ba trung học.

Đây là lần đầu tiên Chấn Văn lo lắng thế này. Mặc dù chỉ là cuộc thi cấp trường, nhưng cũng là thước đo cho cố gắng của cậu bao nhiêu ngày qua.

Mười rưỡi đêm mới nằm xuống giường, Chấn Văn lật qua lật lại vẫn không ngủ được, cuối cùng đứng lên, cầm sách ngữ văn, tiếp tục học bài.

Kết quả một giờ sau đó, cậu úp mặt trên bàn mà ngủ.

Giống như thường ngày, tới đêm Chấn Võ sẽ giật mình tỉnh giấc, đi sang đứng trước cửa phòng của Chấn Văn. Chỉ có điều đêm nay từ sau cánh cửa mở hé hắt ra ánh đèn.

Chấn Văn vẫn chưa ngủ sao? Anh nhớ là anh đã nhìn cậu nắm xuống giường, tắt đèn cho cậu rồi mới về phòng mình mà.

Chấn Võ khẽ đẩy cửa, sợ làm người bên trong giật mình.

Cửa mở, thấy Chấn Văn đang gối đầu lên cánh tay mình, úp mặt trên bàn, sách ngữ văn rơi xuống bên chân, còn có thể nghe được tiếng ngáy khe khẽ.

Vì tư thế ngủ không thoải mái mà mặt Chấn Văn hơi nhăn lại, môi hé mở, gò má bị ép làm chảy ra một ít nước miếng. Mặc dù không thoải mái là thế, Chấn Văn vẫn ngủ rất say.

Nếu ngủ ở tư thế này cả đêm, chắc chắn ngày mai cổ cậu sẽ không cử động được mất.

Chấn Võ vuốt tóc Chấn Văn, nhỏ giọng gọi: “Chấn Văn?”

Chấn Văn nhíu mày, nhúc nhích thân thể, rồi lại tiếp tục ngủ.

Chấn Võ đành ôm lấy vai Chấn Văn, để đầu của cậu ngả sang vai mình, sau đó xoay ghế, luồn tay còn lại xuống dưới chân Chấn Văn, bế cậu lên.

Chấn Văn mơ màng mở mắt, cảm nhận được thân thể lơ lửng trên không mà hoảng hốt ôm lấy người đang bế mình. Đến khi nhìn rõ là Chấn Võ, Chấn Văn lại nhắm mắt, đầu tựa lên vai anh.

Chấn Võ đặt Chấn Văn xuống giường, lau khóe miệng cho cậu, điều chỉnh vị trí gối đầu, rồi nhìn nhiệt độ hiển thị trên điều hòa.

Xác định tất cả đều không vấn đề gì, Chấn Võ mới ngồi xuống bên giường, cúi đầu hôn lên trán Chấn Văn.

Chấn Văn đang ngủ say đột nhiên vươn tay, ôm lấy Chấn Võ, làm anh ngã xuống người mình. “Chấn Võ, ngủ chung đi?”

“Không được, anh dậy sớm, ảnh hưởng đến giấc ngủ của em.”

“Không sao, ngủ cùng nhé?”

“Được rồi. Em buông anh ra đã, để anh đi tắt đèn.”

Chấn Văn buông tay, Chấn Võ đi đóng cửa lại, tắt đèn, rồi nằm xuống bên cạnh Chấn Văn.

Chấn Văn dịch người, tựa đầu lên vai Chấn Võ, nhắm mắt, giọng nói có chút mơ hồ: “Đêm nào anh cũng qua đây, anh ngủ không ngon sao?”

“Không, anh dậy đi vệ sinh thôi.”

“Anh lại nói dối.”

“Sao em biết là anh nói dối? Em đâu có phát hiện ra.” Anh có thể chắc chắn mọi ngày Chấn Văn đều ngủ say, bởi vì anh nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cậu.

“Nhưng em nghe thấy được, mỗi ngày, mỗi ngày, mỗi ngày đều nghe thấy.” Chấn Văn ôm cánh tay Chấn Võ, mũi cọ lên đầu vai anh, hơi ngứa.

“…”

“Bị em vạch trần rồi, haha!” Chấn Văn vẫn nhắm mắt, bật cười.

“Được lắm, vậy từ sau anh không sang nữa.” Chấn Võ im lặng một lát rồi nói.

“Ừm, cũng được.” Giọng nói của Chấn Văn lộ chút mất mát.

Chấn Võ giả bộ như không nhận ra, nói: “Ngủ đi.”

Chấn Văn nhỏ giọng trả lời: “Vâng.”

Qua một phút đồng hồ, tiếng của Chấn Văn lại vang lên: “Anh vẫn sang thì hơn, nếu không em sợ em không ngủ được.”

Chấn Võ cười nhẹ, ngửi mùi dầu gội trên đầu Chấn Văn, khẽ hôn lên: “Ừ.” Vươn tay ôm Chấn Văn, nhắm mắt.

*

Ngày thi, sắc trời hơi âm u như thể sắp mưa, nhưng những đám mây vẫn ôm chặt nước, không chịu buông tay, làm cho không khí cũng trở nên ngột ngạt.

Kỳ thi vẫn giống như bình thường, phát đề, làm bài, giám thị tuần tra, nộp bài.

Chấn Văn, Chấn Võ và Hạ Vũ Hào thi xong đều thở phào một hơi, nhìn nhau, ánh mắt không yên lòng.

Giờ tan học hôm nay, tiếng chuông vừa vang lên, Hạ Vũ Hào đã như mọi ngày vội thu xếp sách vở, chuẩn bị đi gặp Khâu Tử Hiên. Chợt có một cô gái ở ngoài cửa gọi Hạ Vũ Hào: “Hạ Vũ Hào, có người đứng ngoài cổng tìm cậu kìa!”

Hạ Vũ Hào dừng tay, đáp một tiếng, sau đó lại nhanh nhẹn sắp xếp cặp sách.

“Ai thế?” Chấn Văn tò mò hỏi.

Hạ Vũ Hào lắc đầu: “Không biết.”

Chấn Văn sợ giáp mặt Tằng Chính Phàm như hôm trước, cũng vội vàng thu dọn sách vở, cùng Chấn Võ theo sau Hạ Vũ Hào đi ra cổng.

Từ rất xa đã nhìn thấy Khâu Tử Hiên mặc T-shirt màu trắng, quần short jean đứng dưới bóng râm vẫy tay với ba người.

Hạ Vũ Hào vui đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, chạy vội tới, vui mừng nhìn Khâu Tử Hiên: “Sao anh lại tới đây?”

Khâu Tử Hiên cười nói: “Anh không bận lắm, có thời gian thì đến chứ sao.”

Chấn Văn, Chấn Võ chào Khâu Tử Hiên, nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của anh, qua một tháng học đại học trông càng thêm chín chắn, trưởng thành.

Chấn Văn nhìn Khâu Tử Hiên, hỏi: “Sinh viên đại học, còn chưa có cơ hội hỏi anh, đại học thế nào?”

“Một chữ thôi, bận!”

“Vì học hai chuyên ngành nên bận ạ?” Chấn Văn có chút lo lắng, Chấn Võ cũng muốn học hai chuyên ngành.

“Không phải. Đến học kỳ sau tôi mới chính thức học. Bây giờ là bận các hoạt động tập thể và các lớp tự chọn. Tôi muốn học xong sớm các lớp tự chọn, về sau mới có nhiều thời gian để tập trung môn chuyên ngành. Các cậu thì sao? Hôm nay thi giữa kỳ hả? Cảm giác thế nào?”

Hạ Vũ Hào gãi đầu nói: “Khá tốt. Cảm giác phần lớn đều biết làm, nhưng không biết làm có đúng không.”

“Được rồi, dù sao cũng thi xong rồi. Hôm nay em muốn đi đâu?” Khâu Tử Hiên hỏi Hạ Vũ Hào.

“Đâu cũng được, mát mẻ là được.”

“Vậy đi xem phim nhé?”

“Được thôi.”

Chấn Văn, Chấn Võ thấy hai người dính nhau, cũng không ở đó quấy rầy nữa, vẫy tay chào rồi đi về nhà mình.

Chấn Văn vừa đi vừa ngáp.

Chấn Võ cầm cặp sách của Chấn Văn, nhìn vành mắt hơi quầng của Chấn Văn: “Hai ngày nay em đều ngủ rất muộn, hôm nay ngủ sớm đi.”

“Vâng.” Chấn Văn lau nước mắt chảy ra vì ngáp, nhìn Chấn Võ đang mặc đồng phục, nhớ lại lúc anh mặc vest lần trước, tiếc là trừ những dịp đặc biệt, Chấn Võ nhất quyết không chịu mặc mấy bộ đồ kiểu đó nữa.

“Chấn Võ, lên đại học trông anh sẽ như thế nào nhỉ?”

“Sao anh biết được? Nhưng chắc sẽ không khác bây giờ là mấy.”

“Nhưng Khâu Tử Hiên thay đổi.”

“Thay đổi? Anh không phát hiện ra. Thay đổi thế nào?”

“Trở nên có mùi đàn ông hơn.”

Chấn Võ gõ đầu Chấn Văn, giả bộ tức giận: “Em thật quá đáng, ở trước mặt anh mà còn nói người khác có mùi đàn ông!”

“Đây là sự thật, đứng bên cạnh anh ấy, trông Hạ Vũ Hào thật nhỏ bé.” Chấn Văn nhìn Chấn Võ, “Anh cũng nhỏ!”

Chấn Võ chặn Chấn Văn lại, thật sự không vui: “Anh nhỏ chỗ nào? Anh còn cao hơn anh ta năm centimet đấy.”

Chấn Văn nhìn Chấn Võ vô cùng nghiêm túc mà nhấn mạnh năm centimet, chợt bật cười: “Được rồi, em biết rồi, anh không nhỏ, anh lớn nhất, được chưa?” Tuy nói vậy, nhưng cậu lại cười đến càng lúc càng không dừng được.

Chấn Võ cắn môi, bất mãn nói: “Buồn cười lắm hay sao mà em cười đến như vậy?” Nói xong, mạnh tay điều chỉnh cặp sách, xoay người đi nhanh.

Chấn Văn đuổi theo, đi lên phía trước Chấn Võ, nhìn anh, vừa đi giật lùi, vừa vừa giải thích: “Được rồi, em không cố ý mà. Là vì dáng vẻ giận dỗi của anh thật sự rất đáng yêu.”

Lời giải thích thế này chẳng bằng không giải thích. Đáng yêu? Anh có phải trẻ con đâu?

Chấn Võ định vượt qua cậu, đi lên trước, Chấn Văn duỗi thẳng cánh tay, ngăn anh lại.

“Được rồi, đừng giận nữa mà, em xin lỗi được chưa?”

Chấn Võ cau mày nhìn Chấn Văn: “Em thật là phiền. Em thế này thì bao giờ chúng ta mới về được đến nhà?”

Chấn Văn muốn lấy lại cặp sách của mình, nhưng Chấn Võ lại né sang một bên.

“Vậy anh đừng tức giận nữa, em sẽ để anh đi.”

“Anh không giận nữa.” Nhưng vẻ mặt của Chấn Võ hoàn toàn không cho thấy như vậy.

“Nếu anh không thích, về sau em sẽ không nói như vậy nữa, được không, Chấn Võ?” Chấn Văn đành kéo tay Chấn Võ làm nũng.

“Em nói đấy nhé, về sau không được nói như vậy nữa.” Chấn Võ thầm thở dài, anh không thể chống đỡ được mỗi khi Chấn Văn làm nũng. Dáng vẻ trẻ con này thật làm anh muốn cắn một cái.

“Được, em thề!” Chấn Văn vội giơ tay thề.

Nhìn vẻ mặt Chấn Võ đã hòa hoãn hơn, Chấn Văn mới yên lòng, kéo tay Chấn Võ, đi về nhà.

Kết quả có sau ba ngày. Học sinh trong lớp ngồi chờ phát kết quả trông đều lo lắng. Đến khi nhận được kết quả, có người vui sướng, có người thở ngắn than dài, rồi xôn xao bàn tán, chuyền tay nhau xem kết quả.

Điểm của Chấn Võ, Chấn Văn cũng rất cao. Chấn Văn thở phào nhẹ nhõm, cố gắng bao nhiêu ngày nay xem ra không uổng phí. Hai người nhìn sang, thấy Hạ Vũ Hào đang nhìn chằm chằm phiếu điểm của mình, vẻ mặt như là bàng hoàng.

Chấn Văn nghiêng đầu nhìn sang.

“Oa, cao quá! Hạ Vũ Hào, cậu thật giỏi!”

Hạ Vũ Hào toét miệng cười: “Mình cũng không ngờ, lần đầu thành tích cao như vậy.”

Đám bạn học nghe bọn cậu nói như vậy đều lần lượt tới nhìn, ngoài kinh ngạc thốt lên, cũng có vài bạn học thành tích lần trước khá tốt nhưng lần này lại không được như mong muốn, ghen tỵ nói: “Cũng không biết là thật hay giả.”

Hạ Vũ Hào còn chưa mở miệng, Chấn Văn đã lên tiếng trước: “Này, cậu nói gì thế?”

“Không có gì, tôi chỉ không tin được thôi, thành tích vượt nhiều bậc như vậy!”

“Chấn Văn, được rồi mà, bản thân mình cũng không thể nào tin được. Thì ra cố gắng học sẽ thật sự có thành tích.”

“Đúng vậy, gần đây Hạ Vũ Hào rất cố gắng.”

“Đúng vậy, chúng ta sắp không bằng cậu ta rồi, phải cố gắng lên thôi!” Những bạn học khác phụ họa, bạn học ghen tỵ kia cũng sờ mũi mà trở về chỗ ngồi.

Trong tiết học sau đó, giáo viên đặc biệt khen ngợi Hạ Vũ Hào và Chấn Văn, Chấn Võ cùng mấy bạn học có thành tích tốt, đồng thời cũng không quên nhắc nhở bọn họ chớ vui mừng quá sớm, dù sao thi đại học cũng không giống thi giữa kỳ, đề thi rộng hơn, cũng khó hơn rất nhiều.

Người không tin nổi thành tích của Hạ Vũ Hào còn có Tằng Chính Phàm vẫn luôn mang thành kiến với cậu.

Tựa như ở lớp tự học lúc này, Tằng Chính Phàm cầm một tờ đề thi bước vào, đặt xuống trước mặt Hạ Vũ Hào: “Hạ Vũ Hào, làm đề này cho tôi.”

Hạ Vũ Hào nhìn, là một đề toán, hình như cũng tương tự với đề thi giữa kỳ hôm trước, buột miệng hỏi: “Tại sao?”

“Không tại sao cả, giờ cậu làm, tôi mới tin điểm của cậu là thật.”

Hạ Vũ Hào nhìn chằm chằm Tằng Chính Phàm, mím môi thở gấp, nhưng không nói gì nữa, mà cầm bút bắt đầu làm.

Tằng Chính Phàm kéo một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh nhìn cậu làm bài. Nhưng cậu mới làm được một nửa, vẻ mặt của Tằng Chính Phàm đã thay đổi, trở nên mất tự nhiên, cũng hơi đỏ lên.

Ông ta tằng hắng một tiếng, rồi đứng dậy, nói: “Được rồi, rất tốt, rất tốt. Chẳng những vận động tốt, học tập cũng rất khá.”

Hạ Vũ Hào dừng tay, vẻ mặt không vui nhìn cây bút của mình, cũng không lên tiếng trả lời.

Tằng Chính Phàm đứng đó, bị đám học trò trong lớp nhìn chằm chằm, vô cùng lúng túng, đi không được, ở lại cũng không xong.

“Được rồi, tôi nhận lỗi với cậu, trước kia là tôi có thành kiến với cậu. Nhưng hành động của cậu đã chứng minh cậu là một học trò ngoan. Nhưng chớ vì thành tích lần này tốt mà kiêu ngạo, nghe chưa?”

Lời xin lỗi lại biến thành lên lớp, Hạ Vũ Hào cũng chẳng thèm so đo, dù sao cậu cũng đã quen với vị giám đốc thích phê bình này, ông ta chịu nói xin lỗi sợ rằng đây là lần đầu tiên. Cậu đứng dậy, cúi đầu với ông ta: “Cảm ơn giám đốc đã dạy bảo.”

“Ừ, được rồi, các người học bài đi.” Nói xong, nện bước rời phòng học!

o0o Hết chương 77 o0o
Bình Luận (0)
Comment